Nhà Có Chính Thê

Chương 77: Được xem trọng




Cuộc đời này cái gì gọi là thiên kim khó mua thuốc hối hận nói đại khái chính là như Quách Tĩnh Tĩnh vậy. Từ ngày cậu bị trư du mông tâm đáp ứng để cho Hạ Phạm Hành chiếu cố cậu đó, Hạ Phạm Hành thật sự quen với con đường này luôn. Mỗi ngày buổi trưa đưa bữa ăn dinh dưỡng không tính là gì, thậm chí còn có xe dành riêng đưa đón đi làm rồi tan việc, hơn nữa Hạ Phạm Hành rất có chừng mực, đưa người xong liền đi, nói nhảm một câu cũng không nói nhiều. Có lúc Trương Thanh giữ hắn ở lại ăn cơm hắn cũng cự tuyệt, thật ứng với câu nói kia, trừ việc chiếu cố Quách Tĩnh Tĩnh ra hắn không làm thêm gì khác.



Thời gian cứ như vậy trôi qua, đảo mắt lại qua một tháng, tháng mười hai thời tiết lạnh lẽo khiến cho người ta không muốn rời khỏi chăn.



"Đứa trẻ đã 16 tuần rồi, em xem ngày nào có thời gian chúng ta đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe, thuận tiện làm một đường si (*)."



Hạ Phạm Hành lái xe trên đường đưa Quách Tĩnh Tĩnh đi trường học thuận tiện nói chuyện này. Quách Tĩnh Tĩnh sửng sốt liền hỏi: "Lại kiểm tra sức khỏe à? Không phải kiểm tra qua rồi sao?"



Hạ Phạm Hành bất đắc dĩ nhìn cậu nói: "Đứa nhỏ mười sáu tuần phải tiến hành lần kiểm tra thứ hai, làm đường si là ở giữa khoảng mười lăm đến hai mươi tuần. Tôi mua sách cho em em không đọc sao?"



Quách Tĩnh Tĩnh rụt cổ, bĩu môi trả lời một câu: "Tôi vốn là muốn xem nhưng gần đây luôn mệt rã rời, sau đó nghĩ lại thì không phải còn có anh sao? Liền không..."



Quách Tĩnh Tĩnh nói được một nửa, ảo não thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi. Cái gì mà "Có anh không anh " chứ, cậu cũng không phải là kiểu rời khỏi Hạ Phạm Hành thì không thể sống được. Gần đây cũng không biết chuyện gì mà đề tài nói chuyện với Hạ Phạm Hành trở nên nhiều hơn, mặc dù đa số đều là vây quanh đứa trẻ nhưng điều này hiển nhiên không phải một hiện tượng tốt.



Hạ Phạm Hành ngược lại không lên tiếng, chẳng qua là cầm tay lái, nụ cười ở khóe mắt ngày càng đậm hơn.



Quách Tĩnh Tĩnh nén giận, dứt khoát không nói gì nữa. Hạ Phạm Hành cũng không trêu cậu, chẳng qua là luôn luôn nhìn về phía cậu ánh mắt mang theo một tia cưng chiều như có như không.



Không bao lâu sau đã đến trường học. Lúc Quách Tĩnh Tĩnh xuống xe Hạ Phạm Hành lại nói một tiếng: "Ngày nào có thời gian thì nói với tôi, những thứ khác để tôi an bài là được."



"Biết rồi!"



Quách Tĩnh Tĩnh dùng sức đóng cửa lại. Hạ Phạm Hành khẳng định là cố ý!



Lúc đi ngang qua cửa trường học nhìn thấy ông Tần bưng ly trà đứng ở cửa cười cười nói với với bọn trẻ. Quách Tĩnh Tĩnh đi tới chào hỏi với ông: "Ông, sớm."



"Tĩnh Tĩnh a, sớm, ăn điểm tâm chưa?"



"Ăn rồi ạ." Quách Tĩnh Tĩnh cau mày, "Giọng ông sao thế?"



Ông Tần cười khoát khoát tay: "Ầy, không có sao, chỉ là chút cảm vặt nên hơi đau họng, chịu chút thuốc trừ sốt thì ngày mai sẽ khỏe."





Quách Tĩnh Tĩnh cầm tay ông lên, khá tốt, lòng bàn tay không nóng, hẳn là không lên cơn sốt, nhưng cậu dặn dò: "Vậy ông mau đi vào nhà đi, đợi một hồi nữa mới ra khóa cửa. Gần đây thời tiết không tốt, chắc mấy ngày nữa thì tuyết rơi đó. Ông đừng đun nước sôi buổi sáng nữa, đợi tối cháu về đun với ông. Ông muốn uống thì dùng ấm điện đun một bình, dù sao cũng không tốn bao nhiêu điện."



Ông Tần biết Quách Tĩnh Tĩnh cẩn thận. Đứa nhỏ này nói không sai, ông cũng hoài nghi sáng hôm qua bản thân đi nấu nước không để ý mới bị lạnh. Người đã già cảm thấy ấm lòng khi có người chú ý tới thân thể của mình, ông sáng nay chào hỏi với bao nhiêu giáo viên rồi học sinh nhưng chỉ có một mình Quách Tĩnh Tĩnh chú ý tới việc ông đổi giọng.



Ông Tần cầm ngược lại tay Quách Tĩnh Tĩnh, trong lòng ấm áp nhưng trên mặt lại làm như không có gì trừng cậu nói: "Cậu xem cậu nói gì kìa. Ông không keo kiệt đến nỗi một chút tiền điện cũng không trả nổi. Được rồi được rồi, tôi lớn như vậy chẳng lẽ còn không biết chiếu cố mình sao? Cậu nhanh vào phòng làm việc đi, hôm nay gió quá lớn, đừng quay đầu lại không thì cũng bị lạnh đấy."



"Cháu biết rồi ạ."



Ông Tần đưa tay đẩy cậu một cái, Quách Tĩnh Tĩnh lúc này mới xoay người đi tới phòng làm việc.




Buổi trưa thật sự có mưa đá, từng viên lớn như hạt muối ấy, nhưng mưa được một hồi thì tạnh. Mưa đá ngược lại khiến cho bọn học sinh hưng phấn, ra sức kêu tuyết rơi tuyết rơi, giống như là chỉ cần có chút tuyết thì giá lạnh đến mấy cũng không để ý.



Lúc đi học vào buổi trưa, Phó Vĩ tiến tới trước mặt Quách Tĩnh Tĩnh cười nói: "Thầy Quách, buổi trưa không có việc gì chứ? Tất cả mọi người cùng nhau đi ăn lẩu ok không?"



Nói xong còn nhỏ giọng nói thêm một câu: "Tiểu Lưu và Tiểu Triệu cũng đi nga." Hai người này là hai trong số ít những người chưa lập gia đình trong trường.



"Không cần, tôi buổi trưa đã có hẹn rồi." Quách Tĩnh Tĩnh không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt.



"Không thể nào? Lại không đi à? Thiệt nhiều lần buổi tối gọi cậu cậu đều không đi rồi. Thầy Quách, cậu nói thật đi, cậu gần đây có phải đang yêu cô nào hay không? Nhìn cậu gần đây da dẻ tốt hơn, chậc chậc, trẻ tuổi thật tốt. Hơn nữa, tôi nghe nói có người mỗi ngày buổi trưa đều tới đưa cơm cho cậu, sớm muộn còn có xe dành riêng cho đưa đón, sẽ không phải là một bạch phú mỹ chứ?"



Quách Tĩnh Tĩnh nghiêm túc suy nghĩ: Bạch phú thì tạm được, mỹ thì... Người đàn ông đẹp trai chắc cũng coi là mỹ ha?



Thấy Quách Tĩnh Tĩnh không nói lời nào, Phó Vĩ mặt đầy kinh ngạc: "Là thật á?"



Quách Tĩnh Tĩnh lắc đầu: "Không phải, chẳng qua là... Bạn mà thôi."



Phó Vĩ hiển nhiên không tin, sờ cằm tiếp tục bát quái: "Bạn? Bạn bè gì sẽ ngày ngày đưa cơm mưa gió không ngại hả? Thầy Quách, yêu là chuyện tốt nhưng không cho phép gạt chúng tôi không nói nha. Chúng tôi cũng không làm gì, nhiều lắm là chính là để cho cậu mời ăn một bữa thuận tiện gặp em dâu xem dài ngắn ra sao là được"



Quách Tĩnh Tĩnh liền nói: "Thật sự không phải mà."




"Thầy Phó anh đừng nói bậy bạ nha. Người đó chính là một nam nhân đó. Tôi có một lần tan học để quên điện thoại trong phòng làm việc, vừa vặn lúc trở lại lấy điện thoại di động thấy người nọ dáng dấp đặc biệt đẹp trai, nhìn thì không phải là người bình thường. Quả nhiên bạn anh đẹp trai thì đều là trai đẹp!"



Nói chuyện chính là một cô giáo đã kết hôn. Thấy nàng mặt đầy hâm mộ Phó Vĩ trêu ghẹo nói: "Cô Ngô, nhìn cô như vậy chẳng lẽ cô có ý kiến gì với hôn nhân của mình à?"



"Đó là không thể nào" Cô Ngô không chối bỏ "Người đàn ông như vậy ai mà không thích? Tràn đầy vẻ chững chạc, nhìn quần áo phẩm vị cũng biết là một người sang trọng" Nếu muốn làm một người sang trọng đầu tiên bạn phải có tiền. Nghĩ đi, nếu bạn ngày ngày ở công trường chuyển gạch thì có thể mặc áo khoác dài đắt như vậy sao? Cả người chững chạc ổn trọng lại có tiền, đây chẳng phải là người đàn ông mà phụ nữ hoan nghênh nhất sao?



"Vậy được, vậy tôi lần sau gặp lại chồng cô sẽ tham khảo anh ấy một chút về vấn đề phẩm vị đàn ông."



Cô Ngô vừa nghe liền giương mắt trừng y: "Anh còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn sao? Tôi chỉ là thưởng thức một chút cũng không làm gì khác không được sao? Chẳng lẽ chỉ cho phép đàn ông các người nói về đàn bà chúng tôi, không cho phép chúng tôi nói về đàn ông các người sao?"



"Tôi chỉ nói vậy thôi chứ có làm thật đâu. Chị Ngô đừng nóng giận.."



Biểu tình xin tha của Phó Vĩ chọc cho các thầy giáo đi theo ha ha cười to. Tuy nói là đùa giỡn nhưng vẫn khiến cho Quách Tĩnh Tĩnh có chút không thoải mái.



Cách một hồi Phó Vĩ thừa dịp bên cạnh không có người nói với cậu: "Thầy Quách, tôi biết cậu cùng bạn cậu quan hệ tốt nhưng cậu với người ta vẫn nên tận lực ít ở chung một chỗ càng tốt."



Quách Tĩnh Tĩnh cau mày hỏi: "Tại sao?"



"Cậu nghĩ đi, ánh mắt cô Ngô cao, bắt bẻ nhiều nhưng để cho cô nói ra những lời này thì rõ ràng người bạn kia của cậu điều kiện không tệ. Cậu ngày ngày ở chung với người đó sẽ ảnh hưởng nhiều tới việc cậu tìm bạn gái đó."




Buổi trưa lúc ăn cơm cùng nhau Quách Tĩnh Tĩnh không nhịn được để mắt tới Hạ Phạm Hành. Bình tâm mà nói thì người này quả thật dáng dấp không tệ. Có vài thứ phải có thời gian mới có thể lắng đọng lại, nội liễm trên người Hạ Phạm Hành là loại khí chất mà Quách Tĩnh Tĩnh hai mươi mấy tuổi sẽ không có được. Ánh mắt cô Ngô bắt bẻ rất nổi danh ở phòng làm việc bọn họ, bây giờ nhớ lại chưa từng thấy nàng khen ai như thế bao giờ.



Hạ Phạm Hành sớm chú ý tới người trước mặt có chút không bình tĩnh, thấy vào lúc ăn cơm tay cũng dừng lại, ngẩng đầu hỏi: "Làm sao thế? Thức ăn không hợp khẩu vị em à?"



"Không có." Quách Tĩnh Tĩnh cúi đầu ăn vài miếng, nói: "Anh có còn nhớ cô giáo đã gặp anh lần trước không? Người quên mang điện thoại di động đó."



Hạ Phạm Hành gật đầu: " Ừ, làm sao?"



"Không có gì."




Quách Tĩnh Tĩnh vốn không muốn nói cái gì, cậu chỉ là muốn hỏi Hạ Phạm Hành một chút mà thôi,. Hạ Phạm Hành cũng dần dần quen với cách nói chỉ để ý hỏi những gì muốn hỏi chứ không quan tâm những gì mình nói người khác có hiểu hay không của cậu, có chút bất đắc dĩ nhìn cậu rồi cũng không hỏi cặn kẽ.



Quách Tĩnh Tĩnh ăn một miếng rau cần, nhai kĩ.



Ăn cơm xong Hạ Phạm Hành thu thập chén đũa, sau khi ra cửa vứt rác trở lại chỉ thấy Quách Tĩnh Tĩnh ngồi ở đằng kia, cả người bắt đầu mệt rã rời, mí mắt cũng rũ xuống.



Phương nam mùa đông rất lạnh, cho dù đóng cửa lại mở máy điều hòa lên nhưng không gian lớn như vậy máy điều hòa cũng không có nhiều tác dụng. Mấy ngày trước Hạ Phạm Hành đã chú ý tới điểm này, Quách Tĩnh Tĩnh nói không có sao, cậu chữa bài tập cũng không cảm thấy lạnh.



Nhưng lúc này trở lại thấy cậu cũng sắp nằm lên bàn rồi, quyển bài tập cùng bút đều bị ném qua một bên, Hạ Phạm Hành vội vàng đi qua vỗ vỗ mặt cậu.



"A Tĩnh, đừng ngủ như thế, sẽ lạnh đấy."



Quách Tĩnh Tĩnh ừ một tiếng nhưng người lại không động.



Hạ Phạm Hành không biết phải làm sao, ngay sau đó cởi áo khoác của mình đắp lên trên người Quách Tĩnh Tĩnh. Quách Tĩnh Tĩnh mí mắt giật giật cũng không mở ra.



Đã gần bốn tháng rồi, bây giờ nhớ lại Hạ Phạm Hành vẫn cảm thấy có chút không dám tin. Quách Tĩnh Tĩnh cũng bắt đầu trở nên hay ngủ, nghe Trương Thanh nói buổi tối không tới chín giờ đã tắt đèn, buổi sáng sau khi rời giường một lúc cũng còn thẫn thờ không có chút sức lực nào. Nếu như bây giờ để cho người này từ chức cậu chắc chắn sẽ không đồng ý đâu? Nếu như vậy, hắn vẫn muốn có một phương pháp thỏa hiệp tốt hơn.



Lúc Quách Tĩnh Tĩnh tỉnh lại Hạ Phạm Hành đã không có ở đây, phòng làm việc đã có giáo viên tới thấy trên mặt cậu có dấu vết ngủ qua, cười một tiếng nói: "Thầy Quách trời lạnh thế mà cậu lại ngủ ngon như vậy. Nhưng nếu cậu lại bất tỉnh nữa thì tôi lại phải gọi cậu. Mau đi rửa mặt đi, lát nữa phải đi dạy rồi."



"Cảm ơn."



Quách Tĩnh Tĩnh xoa xoa gò má, giương mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, không nghĩ tới cậu ngủ một giấc lâu như vậy. Cúi đầu kéo áo trên người xuống liền ngửi thấy mùi của Hạ Phạm Hành, Quách Tĩnh Tĩnh cho rằng hắn nhất định dùng nước hoa. Mùi này ngửi có chút ấm áp nhưng rất nhạt, nếu không ngửi kĩ sẽ không biết.



Mặc dù cậu cho tới bây giờ không có nói qua mình không hy vọng Hạ Phạm Hành cùng những người khác chạm mặt nhưng Hạ Phạm Hành tựa hồ đã sớm nhìn ra suy nghĩ của cậu, cứ chờ sau khi các giáo viên khác rời đi hắn mới tới rồi trước khi họ tới hắn lại đi. Không thể không nói điều này khiến cho Quách Tĩnh Tĩnh giảm bớt đi một ít áp lực.



Nhưng hình như hôm nay không giống. Người không có ở đây mà áo khoác lại còn, hắn chẳng lẽ cứ như vậy mặc áo len mà đi sao?



(*) đường si: xét nghiệm sàng lọc trước khi sinh của hội chứng Down, mục đích là để kiểm tra máu của phụ nữ mang thai, phát hiện nồng độ alpha-fetoprotein, gonadotropin chorionic và estriol tự do trong huyết thanh, kết hợp độ tuổi, cân nặng và tuổi thai của thai phụ để đánh giá loại thai và dây thần kinh của thai nhi.