Nhà Có Chính Thê

Chương 87: Hiểu lầm vô cùng lớn




Trương Thanh bên này có lòng đưa Trương Quốc Phú trở về, Trương Kỳ bên kia cầm quần áo Quách Tĩnh Tĩnh đưa cho cậu ta để ngày mai mặc, mặt đầy ghét bỏ.



" Anh, anh không có quần áo thời thượng nào khác à? Quần áo này... Quá khó coi."



"Cậu thấy cái nào đẹp hơn thì tự mình tìm đi."



Quần áo Quách Tĩnh Tĩnh thật ra thì cũng không khó nhìn, chẳng qua đều là loại phổ thông nhưng cũng coi là quy củ trang nhã. Bản thân cậu cũng không chú trọng việc phối đồ, chỉ cần quần áo sạch sẽ, mặc lên có thể chống lạnh là được, làm sao để ý nhiều như thế. Cậu cũng lười để ý tới Trương Kỳ, dứt khoát để cậu ta tự làm.



Trương Kỳ nhảy xuống giường, hào hứng mở ra tủ quần áo Quách Tĩnh Tĩnh, nhìn trên dưới trái phải cuối cùng mất hứng mà về.



" Được rồi, em sẽ mặc cái này vậy. Đúng rồi, nhà anh có chăn mới không? Thật ra thì em không quen cùng người khác ngủ chung một cái giường, vì anh là anh em em mới chủ đấy chứ người khác em khẳng định không muốn đâu."



Quách Tĩnh Tĩnh đem cái chăn đã cầm sẵn trong tay để xuống giường, đối với cái giọng điệu “bố thí” của Trương Kỳ làm như không nghe thấy.



Cậu vén lên chăn mình bên này, nằm xuống, đắp lại, nhắm mắt, ngủ.



Trương Kỳ cũng kéo chăn ra nằm vào, nhưng cậu ta không ngủ được, ở một bên lăn qua lộn lại giống như con sâu róm cuộn tới cuộn lui.



Sau một lát, quả thực không chịu nổi nữa, cậu ta chồi lên quấy rầy Quách Tĩnh Tĩnh.



" Anh, anh đừng có ngủ. Ngủ sớm làm gì, ngồi dậy nói chuyện phiếm đi chứ! Anh, thật ra thì em... Thích nam nhân."



Mắt Quách Tĩnh Tĩnh soạt một chút liền mở ra, bất quá không lên tiếng.



Trương Kỳ tự mình tiếp tục nói: "Đáng tiếc ba em không hiểu em, ông ấy cho rằng thích nam nhân là không bình thường, còn em thì cảm ấy ông ấy mới không bình thường ấy. Bây giờ đồng tính luyến ái có rất nhiều rồi? Ở trên mạng tìm kiếm một chút có thể tìm ra rất nhiều. Em, em đặc biệt hâm mộ bọn họ, mỗi ngày trải qua thật hạnh phúc, còn có thật nhiều người ái mộ, tựa như sao sáng ấy. Trước kia ở Nhật Bản quả thật có rất nhiều người phản đối hôn nhân đồng giới nhưng bây giờ không giống, ít nhất bạn học của em mọi người cũng có thể tiếp nhận. Em thấy lớp em có ít nhất bốn năm nam sinh giống vậy, do mọi người hiểu không hết mà thôi."



" Anh, em nói chuyện này với anh thật ra là sợ anh hiểu lầm. Em hôm nay thổ lộ với Hạ Phạm Hành, em cảm thấy em rất thích anh ấy, em muốn cùng anh ấy chung một chỗ nhưng là anh ấy không đồng ý. Có điều em cũng không tính buông tha, bọn em hết lần này tới lần khác gặp lại nhau, điều này nói rõ chúng em có duyên phận. Hơn nữa, lần trước em lần trước không phải bị Đường Đại Nghiệp lừa bán thân sao? Đối phương chính là Hạ Phạm Hành, cho nên em cảm thấy anh ấy cũng thích nam nhân, cho nên em còn có cơ hội rất lớn. Còn có, em thấy anh ấy trong lòng hình như cũng có ý với em, nếu không làm sao lại thích khi dễ em chứ."



Đây thật là một hiểu lầm vô cùng lớn.



" Anh, em có chuyện quên hỏi anh. Ngày trước ở bãi đậu xe, sau đó... Sau đó anh thế nào? Anh thân thủ tốt như vậy khẳng định chạy thoát chứ? Đúng không? Vậy anh quen Hạ Phạm Hành lúc nào? Anh cùng anh ấy... Nhìn hai người căn bản không giống như người cùng một thế giới đâu?"



Cảm giác bên người hình như ngồi dậy, Quách Tĩnh Tĩnh lập tức nhắm mắt lại. Trong phòng không có mở đèn, Trương Kỳ cả người cơ hồ nhoài người lên trên người Quách Tĩnh Tĩnh, nhìn chằm chằm mặt cậu.



"Anh? Anh làm gì thế? Lại ngủ, hại em giải thích nhiều như vậy, thật chẳng có tẹo hứng thú gì cả."





Trương Kỳ lại lần nữa nằm trở về, trở mình đưa lưng về phía Quách Tĩnh Tĩnh chơi trò chơi trên điện thoại.



Không biết có phải do Trương Kỳ chơi game quá ồn hay không mà sau đó Quách Tĩnh Tĩnh cực kỳ lâu cũng không thể ngủ.



Sáng sớm thứ hai tỉnh dậy, sắc trời cũng có chút bất đại đối kính. Sáu bảy giờ, trong phòng thầm trầm trầm, Trương Kỳ còn chưa dậy, Quách Tĩnh Tĩnh đã nấu xong điểm tâm, Trương Thanh từ hậu viện vào cửa nói với Quách Tĩnh Tĩnh: "Nhìn trời chắc sẽ có tuyết rơi, rất lạnh. Ba mới vừa đi tới chuồng gà mở chuồng, bình thường thì bọn nó đều tự do bay nhảy, vào lúc này toàn rúc lại chung một chỗ sưởi ấm, còn trợn trắng mắt nữa cơ mà."



Quách Tĩnh Tĩnh cho Trương Thanh và mình mỗi người một chén cháo, trong chén Trương Thanh theo lệ có thêm một quả trứng gà, hai cha con ngồi ở bên cạnh bàn ăn.



Trương Thanh kẹp khối chao(*) vào trong chén Quách Tĩnh Tĩnh, cười nói: "Ngày hôm qua đưa ông nội con trở về, bà con cho một hộp chao bảo là chao hôm nay mặn nhạt vừa vặn, mùi cũng thơm. Đúng rồi, bà lại cho ba một hũ ớt đỏ, làm một ít để lên mặt ăn ngon hơn, con chờ đi ba lấy tới cho con."



"Ba, không cần đâu, con ăn xong liền phải đi nếu không muốn tới trễ."




"Đi?" Trương Thanh liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, "Sẽ không muộn đâu, Phạm Hành lái xe đến trường con nhiều nhất cũng chỉ nửa giờ, tới nhanh lắm."



"Con hôm nay tự đi xe buýt. Anh ta sắp tới, ba nói một tiếng với anh ta."



Quách Tĩnh Tĩnh nhanh chóng ăn hết chao cùng cháo trong chén, lau miệng, đứng dậy cầm lấy khăn quàng buộc lên, ngoài miệng nói một câu: "Ba, con đi đây."



Người đã bước chân ra khỏi cửa.



Trương Thanh vào lúc này mới phản ứng được, bưng chén vội vàng đi tới cửa, Quách Tĩnh Tĩnh dọc theo đường mòn đi tới đại lộ, Trương Thanh cau mày: "A Tĩnh làm sao thế..."



Vừa nói vừa quay đầu nhìn vào trong phòng con trai, trực giác nói cho y biết, con trai như vậy khẳng định có liên quan tới Trương Kỳ.



Trương Thanh chu mỏ, bưng chén giống như có thù oán với cháo, dùng sức uống mấy hớp.



Không bao lâu sau Hạ Phạm Hành lái xe đến, Trương Thanh nghe thấy thanh âm từ trong nhà đi ra.



"Phạm Hành..."



"Anh Phạm Hành!"



Trương Kỳ dụi mắt, còn tưởng rằng mình nhìn lầm, vội vã chạy đến trước mặt Hạ Phạm Hành. Cậu ta không biết Hạ Phạm Hành là tới đón Quách Tĩnh Tĩnh, chỉ coi hắn sáng sớm tới trong lòng nghĩ là hắn tới tìm mình.




"Anh Phạm Hành, anh.... Anh làm sao biết em tối hôm qua ở đây? Làm sao, suy nghĩ một đêm có phải vẫn cảm thấy em rất tốt đúng không?"



Hạ Phạm Hành cho tới bây giờ chưa từng thấy qua loại người âm hồn bất tán như vậy. Người này rốt cuộc là lạc quan quá mức hay là không có đầu óc đây, chẳng lẽ hắn ngày hôm qua nói còn chưa đủ trực tiếp sao? Làm sao lại nghe không hiểu tiếng người vậy?



"Phạm Hành, cậu cùng Kỳ Kỳ..." Trương Thanh cũng không phải người ngu, y đối với phương diện này từ trước đến giờ rất nhạy cảm, thấy thái độ này của Trương Kỳ nói với hắn những lời kia, trong lòng lập tức vang lên tiếng chuông báo động.



Hạ Phạm Hành thông minh hơn, vừa thấy thần sắc này của Trương Thanh cũng biết nhạc phụ tương lai nghĩ hơi nhiều, lập tức lên tiếng hỏi: "Chú Trương, A Tĩnh đâu? Cháu tới đón em ấy."



"Nga, như vậy à." Trương Thanh lập tức thở phào nhẹ nhõm, đi tới nói."Kỳ Kỳ, chú có mấy lời muốn nói với Phạm Hành, cháu mau vào nhà mặc quần áo vào, hôm nay hạ nhiệt."



Trương Kỳ bĩu môi, lại là đến tìm Quách Tĩnh Tĩnh! Tại sao mỗi lần đều là tìm anh cậu ta chứ không phải tìm cậu ta! Cậu ta kém hơn anh ấy chỗ nào cơ chứ!



"Chú, chú không phải là muốn đuổi cháu đi sao? Cháu đi thì đi, các người không muốn để cho cháu nghe cháu cũng không muốn nghe đâu." Dứt lời liền đùng đùng trở vào trong nhà.



Trương Kỳ vừa đi, Hạ Phạm Hành sắc mặt cũng lạnh xuống, hỏi: "Chú Trương, cậu ta tại sao lại ở chỗ này?"



Trương Thanh cau mày nhỏ giọng nói: "Tối hôm qua nó kì quái cứ muốn ngủ lại nhà tôi ấy. Tôi đưa ba tôi về rồi mà còn nghe nó ở trong phòng cùng A Tĩnh nói chuyện phiếm, cũng không biết nói những gì mà buổi sáng A Tĩnh sắc mặt cũng không tốt lắm, cơm nước xong liền đi, nói không muốn cậu đưa đi. Cậu nói xem trời lạnh như thế này trên xe buýt cũng không mở máy điều hòa không khí, vạn nhất lạnh cóng thì làm thế nào a."



Trương Thanh vừa nói, mắt ti hí không nhịn được liếc trên người Hạ Phạm Hành. Hạ Phạm Hành chỉ coi như không biết lòng dạ nhỏ mọn của y, coi như Trương Thanh nói có chút khoa trương, nhưng hắn tin phần lớn khẳng định đều là sự thật, cho nên Trương Kỳ tối ngày hôm qua rốt cuộc cùng Quách Tĩnh Tĩnh nói cái gì đây? "Chú Trương, nếu như vậy thì cháu đi trước. Chú yên tâm, buổi tối cháu sẽ đưa A Tĩnh trở lại."



"Ừ ừ, vậy cậu lái xe cẩn thận một chút."



Trương Thanh vừa nghe Hạ Phạm Hành nói như vậy lập tức bừng sáng, không thèm thu lại ưu tư nhỏ nhặt của mình, phất phất tay với Hạ Phạm Hành đang lái xe rời đi.




Xe buýt lái một chút dừng một chút, cho dù đi sớm mười mấy hai mươi phút Hạ Phạm Hành muốn đuổi kịp cũng không khó khăn. Sau khi đuổi kịp, Hạ Phạm Hành gọi cho Quách Tĩnh Tĩnh, đối phương không nhận, hắn cứ như vậy lái theo xe buýt một đường tới trường học.



Quách Tĩnh Tĩnh ngồi trên xe thật ra thì đã phát hiện xe của Hạ Phạm Hành, lúc người nọ gọi điện thoại tới cậu cũng do dự rất lâu, cuối cùng vẫn không có tiếp, cứ như vậy đến cửa trường học, Quách Tĩnh Tĩnh một mực không quay đầu.



*



Buổi trưa lúc gần tan học, Quách Tĩnh Tĩnh nghĩ Hạ Phạm Hành hôm nay hẳn sẽ không đưa cơm cho cậu đi, có lẽ cậu hôm nay hẳn tự mình giải quyết cái vấn đề này.



Mấy giáo viên trẻ tuổi đang cùng Phó Vĩ thương lượng nên đi chỗ nào ăn cơm.




"Đi ăn lẩu đi, loại thời tiết này nên ăn lẩu."



"Không được không được, ăn lẩu thì cả người đều có mùi lẩu, buổi chiều còn phải dạy học đấy."



"Hay ăn buffet đi, gần đây mới mở một nhà hàng theo hương vị gia đình, nghe nói xương sườn kho ở đó tương đối khá nha…”



"



Lúc mấy người cười cười nói nói đi qua bên người Quách Tĩnh Tĩnh, Quách Tĩnh Tĩnh há miệng kêu một tiếng: "Thầy Phó."



"A, thầy Quách vậy chúng tôi liền đi trước nha, cậu từ từ chờ bữa trưa tình yêu đi nhé. Ai, thiệt là, tôi cảm thấy tôi cũng nên thừa dịp còn sớm tìm một người bạn gái, nếu không bạn trai cũng được..."



"Ha ha, thầy Phó, ý tưởng này của cậu rất được, tôi ủng hộ cậu nha."



Quách Tĩnh Tĩnh ngồi ở đằng kia mím môi. Thật ra thì cậu là muốn hỏi y tiệm ăn kia ở chỗ nào, cậu cũng muốn cùng đi.



Nhưng tất cả mọi người trong phòng làm việc, không, phải nói tất cả giáo viên trong trường đều biết Quách Tĩnh Tĩnh có " bữa trưa tình yêu ", mọi người đều rất ăn ý không nhắc lại chuyện cậu ăn cơm trưa, Phó Vĩ cũng sẽ không kêu cậu đi ăn trưa cùng.



Ngồi ngẩn người một hồi, Quách Tĩnh Tĩnh có chút phiền não xoa xoa tóc, muốn đi xuống mua một gói mì rồi tới chỗ ông Tần mượn nước sôi, tùy tiện ăn qua bữa. Cửa phòng làm việc bị người từ bên ngoài đẩy ra, Quách Tĩnh Tĩnh cả người ngẩn ra, quay đầu nhìn, quả nhiên là Hạ Phạm Hành.



"Sao thế? Sao lại giật mình?"



Hạ Phạm Hành cầm bữa trưa đi tới, giúp cậu mở nắp giữ ấm ra, vừa nói: “Làm xương sườn kho cho em, lần trước em không phải cảm thấy đường giấm quá ngọt sao? Hôm nay nếm thử cái này xem như thế nào"



Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu nhìn hắn, Hạ Phạm Hành như cũ cười ôn nhu. Quách Tĩnh Tĩnh cầm đũa kẹp khối sườn kho vào trong miệng, không ngọt cũng không ngấy, thật sự ăn rất ngon.



Hạ Phạm Hành còn tưởng rằng lần này nếu như mình không hỏi phỏng đoán Quách Tĩnh Tĩnh vẫn sẽ không nói, vừa định hỏi cậu chuyện buổi sáng, lần này Quách Tĩnh Tĩnh ngược lại mở miệng trước.



"Anh nếu có thích ai tôi sẽ không níu kéo cũng sẽ không ngăn cản anh. Tôi nói rồi, đây vốn chính là ngoài ý muốn, không ai nghĩ tới sẽ như vậy. Anh yên tâm, coi như anh cùng người khác chung một chỗ thì sau khi đứa nhỏ được sinh ra tôi cũng sẽ không ngăn cản anh tới thăm nó, nhưng mà anh đừng có nghĩ tới chuyện mang nó đi, nó là của tôi."



Quách Tĩnh Tĩnh hiếm thấy nói dài như vậy, nói xong câu cuối cùng mới ngẩng đầu lên ánh mắt kiên định nhìn về phía Hạ Phạm Hành, nhưng phát hiện sắc mặt Hạ Phạm Hành... Rất không tốt.



(*) chao: hao hay đậu phụ nhự, là một loại đậu phụ lên men, một món ăn của ẩm thực Quảng Đông và Việt Nam.