Nhà Có Chính Thê

Chương 91: Đồng sàng cộng chẩm




Hai người một khi đã quyết định chung một chỗ thì rất nhiều chuyện cũng trở nên là chuyện dĩ nhiên phải xảy ra.



Ăn cơm tối xong, bên ngoài vẫn không có dầu hiệu trời quang mây tạnh, người vừa đi ra cửa đứng đã bị gió lạnh xuyên qua khe cửa thổi vào, lạnh đến cả người run lẩy bẩy.



Hạ Phạm Hành chủ động yêu cầu hắn tới rửa chén, mặc dù đối với chuyện này hai cha con Trương Thanh cũng có chút chần chờ, có điều Hạ Phạm Hành lần nữa bày tỏ rằng mình mặc dù nấu cơm không được nhưng rửa chén hoàn toàn không có vấn đề.



Quách Tĩnh Tĩnh đứng bên cạnh nhìn một hồi, phát hiện Hạ Phạm Hành mặc dù động tác cũng không thành thạo cho lắm nhưng lượng nước rửa chén và kĩ năng rửa bát vẫn hết sức chính xác, tỉ mỉ.



Hạ Phạm Hành cười một tiếng giải thích cho cậu: "Anh khi còn bé có quan hệ rất tốt với nữ đầu bếp ở nhà, có lúc cảm thấy nhàm chán thì sẽ ở phía sau nàng, nhìn nàng chọn món ăn, rửa chén, mặc dù vẫn không có kinh nghiệm thực chiến nhưng lý thuyết cũng chấp nhận được. Loại chuyện đổ nửa chai nước rửa chén hẳn sẽ không phát sinh ở trên người anh đâu."



Đang nói chuyện ngoài cửa sổ bỗng nhiên truyền tới thanh âm đùng đùng, hai người ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài, tối sầm, cũng không thể nhìn thấy cái gì



"Đây là tiếng gì thế?" Hạ Phạm Hành hỏi.



"Là mưa đá."



Quách Tĩnh Tĩnh trước tiên đẩy cửa sổ ra, bởi vì hướng gió nên gió lạnh cũng sẽ không thổi vào từ cánh cửa phòng bếp, qua ánh sáng ở bếp có thể nhìn thấy từng viên mưa đá trong suốt rơi vào trên bệ cửa sổ, không lớn hơn muối hạt là bao nhiêu, nảy tanh tách giống như những hạt đậu rơi trên mặt đất.



Hạ Phạm Hành nhìn một chút liền đem cửa sổ đóng lại.



"Đóng lại sẽ ấm hơn, em bây giờ không thể bị cảm mạo, phải mặc ấm mới được. Bên này không có lò sưởi, không bằng ngày mai sau khi đi bệnh viện thuận tiện mua hai cái máy điều hòa không khí về đi, mở điều hòa sẽ khá hơn chút."



Quách Tĩnh Tĩnh lắc đầu nói: "Không cần."



Hạ Phạm Hành quay đầu nhìn cậu, Quách Tĩnh Tĩnh dừng một chút, có chút không quá thích ứng giải thích: "Nhà này đường dây đã cũ rồi, nếu lắp điều hòa rồi mở lên thì cầu chì sẽ bị cháy mất. Ban đầu ba em cũng mua một cái máy nhưng căn bản không cách nào mà mở ra, vừa vặn năm ấy mùa hè nhà ông nội bị hỏng máy lạnh, ba em liền đem cái điều hòa vô ích kia cho ông bà nội."



"Vậy trước tiên sửa đường dây sau đó mua máy điều hòa không khí, có thể tìm được người sửa không?"



Thành thật mà nói, gần đây mấy năm này công nhân điện nước càng ngày càng ít, người trẻ tuổi không thích học những thứ này mà lựa chọn vào thành phố làm việc. Năm trước ba cậu cũng nghe qua rằng nếu cứ không tìm được người sửa như vậy, thông thường nếu ổ cắm điện hư hoặc là cầu chì bị cháy vậy ở nông thôn đàn ông trong nhà cũng sẽ tự mình sửa, nhưng giống như nhà Quách Tĩnh Tĩnh phải hoàn toàn thay đổi, phỏng đoán nhất định phải do người chuyên nghiệp làm cơ.



Thấy Quách Tĩnh Tĩnh tựa hồ không nghĩ ra ai, Hạ Phạm Hành bèn nói: "Như vậy đi, anh tìm người cho."



Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu: "Không cần, em nghĩ được rồi, Hải Ba bây giờ đang làm cái này, chỉ có điều cậu ta bề bộn nhiều việc, em ngày mai gọi điện thoại hỏi một chút."



Hạ Phạm Hành nhíu mày: "Hải Ba?"



"Là bạn học của em, đã kết hôn rồi, có hai cô con gái."



Hạ Phạm Hành thật ra thì cũng không có ý tứ gì khác, hắn chẳng qua là rất ít khi từ trong miệng Quách Tĩnh Tĩnh nghe được tên những người khác, nào biết Quách Tĩnh Tĩnh ngược lại khai báo sạch sẽ.



Hạ Phạm Hành cảm thấy bộ dáng nghiêm mặt của người này rất đáng yêu, nhưng mà trên tay đang mang một cái bao tay ướt sũng, quả thực không thuận lợi để xoa đầu, chỉ là cái này cũng không cản được sự cưng chiều của hắn đối với cậu, môi chạm nhẹ ở trên trán Quách Tĩnh Tĩnh. Hạ Phạm Hành thúc giục: "Đi ra ngoài đi, em ở trong đây anh không rửa chén được."



Quách Tĩnh Tĩnh chạm vào trán mình rồi ngước mắt nhìn Hạ Phạm Hành, trong mắt Hạ Phạm Hành đều là ôn nhu.



"Đi bồi ba em đi, anh từ từ rửa chén."



Quách Tĩnh Tĩnh mặt không tự chủ đỏ lên, xoay người vội vã ra phòng bếp, nơi bị hôn qua có chút nóng lên.



Quách Tĩnh Tĩnh rót ly nước cho mình, thấy ba ngồi ở trên ghế sa lon nhìn chằm chằm ti vi, lại giúp Trương Thanh rót một ly.



"Ba, bên ngoài mưa đá rồi, ngày mai có tuyết sao?"



Quách Tĩnh Tĩnh lúc tới ngồi xuống, dự báo thời tiết vừa vặn đến hồi kết, Quách Tĩnh Tĩnh đem nước đặt ở bàn trà nhỏ trước mặt Trương Thanh, thuận tiện hỏi một câu.




Kết quả nửa ngày không có nghe ba cậu lên tiếng.



"Ba?" Quách Tĩnh Tĩnh đưa đầu đến Trương Thanh trước mặt, chặn lại ánh sáng từ tivi, Trương Thanh lúc này mới hoảng hốt tỉnh hồn, hỏi: "A Tĩnh con nói gì?"



"Con nói mưa đá rồi, ngày mai có tuyết hay không."



"A, ba không biết a, dự báo còn chưa tới..." Trương Thanh cười chỉ chỉ ti vi, nháy mắt mấy cái, nguyên lai đã chiếu xong rồi. Quách Tĩnh Tĩnh thấy Trương Thanh từ lúc ăn cơm liền một mực không có tinh thần gì, vào lúc này thấy y như vậy, dứt khoát buông xuống ly nước hỏi: "Ba, ba có phải hay không... Không hy vọng con cùng Hạ Phạm Hành chung một chỗ?"



Quách Tĩnh Tĩnh vẫn cảm thấy Trương Thanh mặc dù cũng không có ngăn cản tất cả hành động của Hạ Phạm Hành nhưng ở trong lòng y thật ra thì cũng chưa hoàn toàn tiếp nhận.



Trương Thanh trầm mặc một hồi, nắm tay Quách Tĩnh Tĩnh hỏi: "A Tĩnh, con muốn cùng Hạ Phạm Hành kết hôn sao?"



"Kết hôn?" Quách Tĩnh Tĩnh hiển nhiên không nghĩ xa như vậy.



"Đúng vậy, kết hôn." Trương Thanh tựa hồ có chút kích động."Mặc dù quốc nội không cho phép nhưng các con có thể ra nước ngoài kết hôn, Hà Lan như thế nào? Đến lúc đó các con có thể sống ở nước ngoài, Hạ Phạm Hành nói phương diện này nó theo con, con muốn ở nơi nào thì ở nơi đó."



"A Tĩnh, con suy tính một chút đi, ra nước ngoài liền không ai có thể gây tổn thương cho các con."



"Ba, không ai có thể gây tổn thương cho con" Quách Tĩnh Tĩnh đưa tay ôm Trương Thanh vào trong ngực, "Ba, con sẽ không ra nước ngoài cũng sẽ không rời khỏi nơi này, ở chỗ này cũng không ai có thể thương tổn tới con, bởi vì con biết ba sẽ bảo vệ con"



Trương Thanh có chút thất thần nhìn đèn trên nóc nhà..



"A Tĩnh..."



"Ba, con vĩnh viễn cũng sẽ không bỏ lại ba một mình"




Trương Thanh đỏ mắt ôm lấy cậu, không biết từ lúc nào mà y co vào trong ngực thành một khối rất nhỏ, rõ ràng tuổi lại lớn hơn cậu, ôm như vậy cảm giác mình mới càng giống như người cần dựa vào, Trương Thanh hít hít nước mũi, dầu gì cũng cố không rơi lệ.



"A Tĩnh, ba mới vừa một mực suy nghĩ, có phải ba quá ích kỷ hay không? Thật ra thì ba không nên ràng buộc con để cho con bồi ba ở lại cái thôn này, dẫu sao con còn trẻ như vậy, con còn có thể sống tự do tự tại hơn, con và ba không giống...



Quách Tĩnh Tĩnh không lên tiếng, chẳng qua là hai tay ôm lấy Trương Thanh càng thêm chặt.



*



Hạ Phạm Hành rửa chén hơi lâu, chờ sau khi tâm tình Trương Thanh khôi phục lại Hạ Phạm Hành mới lau tay từ trong phòng bếp đi ra, cười nói: "Bên ngoài hình như có tuyết rơi, không biết ngày mai có thể có tuyết đọng hay không"



" Không biết nữa, " Trương Thanh nhìn ngoài cửa sổ một chút, "Phương Nam không giống phương Bắc, tuyết rơi trên mặt đất rất nhanh sẽ tan, hơn nữa tuyết này nhìn không lớn, phỏng đoán không rơi lâu đâu."



"Thật sao?" Hạ Phạm Hành không rõ ràng nhìn Trương Thanh.



Trương Thanh đứng lên nói với Hạ Phạm Hành: "Bên ngoài thời tiết không tốt, cậu tối nay ở lại đi, đỡ mất công ngày mai đi một chuyến nữa. A Tĩnh, con đưa khăn lông Hạ Phạm Hành từng dùng đưa cho thằng bé, tối nay con ngủ với ba hay ngủ ở phòng mình?"



Hai người bọn họ đã ở bên nhau, Trương Thanh tin tưởng loại thời điểm này Hạ Phạm Hành cũng sẽ không làm gì Quách Tĩnh Tĩnh cho nên nếu thật sự ngủ một phòng cũng không có gì.



Quách Tĩnh Tĩnh nhìn Hạ Phạm Hành, Hạ Phạm Hành ngược lại không lên tiếng, Quách Tĩnh Tĩnh liền nói: "Con ngủ phòng của mình đi, ba rửa mặt rồi nghỉ ngơi sớm đi.”



" Được."



Trương Thanh gật đầu, lại chào hỏi với Hạ Phạm Hành mấy tiếng rồi cầm chậu đi mở nước rửa mặt rửa chân.



Hạ Phạm Hành lần trước tới đã dùng qua khăn lông, Quách Tĩnh Tĩnh đã đem chúng giặt sạch, bỏ vào trong ngăn kéo. Hạ Phạm Hành thấy cậu giơ tay lấy khăn lông trên tủ, vội vàng tiến lên mấy bước nói: "Tự anh lấy."




"Được." Quách Tĩnh Tĩnh thấy hắn tới, chủ động lui sang bên cạnh, Hạ Phạm Hành trí nhớ không tệ, một lần lấy chính xác.



"Là hai cái này à?"



“Ừ”



"A Tĩnh, cùng rửa đi "



"Được."



Hai người dùng chung một chậu nước rửa mặt lại rửa chân, Hạ Phạm Hành thật ra thì cũng không có thói quen rửa mặt bằng phương thức này, thà nói là sạch sẽ không bằng nói là thói quen. Bất luận nhiệt độ như thế nào, bình thường đều là sớm muộn đều tắm rửa một lần, mùa hè chảy mồ hôi sẽ tăng thêm lần tắm, lần này trước khi ngủ không thể tắm cũng không ảnh hưởng tí tí nào tới tâm tình vui thích của hắn.



Phía bắc rèm cửa sổ không đóng, dù sao cửa sổ đó hướng về phía hậu viện, hậu viện trừ có chuồng gà cùng rừng cây thông ra cũng sẽ không có người xuất hiện. Hạ Phạm Hành cùng Quách Tĩnh Tĩnh hai người ngồi dựa ở đầu giường, cùng nhau nhìn bông tuyết bay xuống ngoài cửa sổ,đèn đầu giường tản ra vầng sáng cũng không đủ để chiếu sáng cả phòng ngủ lại khiến hình ảnh này trở nên mông lung ấm áp.



"A Tĩnh, em nghe ba em nói tới quá khứ của mình chưa?"



Thanh âm Hạ Phạm Hành rất nhẹ cũng không có mạo phạm chút nào.



Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu nhìn hắn, Hạ Phạm Hành cúi đầu cười nói: "Hôm nay nghe ba em nói như vậy chắc hẳn từng sống ở phương bắc, đúng không?"



Quách Tĩnh Tĩnh lần nữa nhìn về phía ngoài cửa sổ, thần sắc mê mang nói.



"Em không biết, ba em cho tới bây giờ cũng không nói với em, ba không nói em cũng không muốn ép buộc, ít nhất như bây giờ rất tốt rồi."



Hạ Phạm Hành cầm một tay của Quách Tĩnh Tĩnh, hỏi cậu: "Vậy em có nghĩ tới là ai làm hại chú Trương biến thành như vậy không? Y theo tính tình của em làm sao sẽ chịu bỏ qua.”



Quách Tĩnh Tĩnh khẽ rũ mắt xuống, nhìn hai tay giao nhau nói: "Em dĩ nhiên nghĩ qua, bất quá đó là vết sẹo không thể đụng vào, ba em đến nay vẫn chưa hoàn toàn ổn lại thì rõ ràng vết sẹo đó rất sâu. Em sợ tôi đụng vào rồi ba sẽ lại trở về dáng vẻ trước kia."



"A Tĩnh..."



Hạ Phạm Hành không tiếp tục cái đề tài này, đối với Trương Thanh mà nói không thể đụng vào, đối với Quách Tĩnh Tĩnh thì sao đây? Đưa tay vòng qua bả vai Quách Tĩnh Tĩnh, ôm cậu vào trong ngực mình, cằm đặt trên vai Quách Tĩnh Tĩnh, cách lớp quần áo hôn bả vai cậu.



"Đúng rồi, có một việc anh ngược lại có chút tò mò, Hạ Phạm Hành thanh âm không nặng nề như vậy nữa. Hạ Phạm Hành hứng thú hỏi, "Tại sao em mang họ Quách thế? Không phải nên mang họ Trương sao? Hơn nữa Quách Tĩnh Tĩnh cái tên này... rất quen tai."



"Cái vấn đề này em khi còn bé đã hỏi ba rồi" Nói tới cái này Quách Tĩnh Tĩnh còn có chút bực bội.



"Thế à? Ba em trả lời như thế nào?"



"Ba nói ba cũng không biết, " Quách Tĩnh Tĩnh bĩu môi, nhíu mày, "Ban đầu lúc làm hộ khẩu, bà nội bảo ba em tên của tôi do ba tự đặt, ba nói tên nào thì sẽ đặt tên đó. Ba em nói ba lúc ấy đầu óc không minh mẫn, tùy tiện nói một câu kêu là Quách Tĩnh Tĩnh đi, bà em thật sự lấy cái tên này.”



"... Chỉ như vậy thôi?"



" Đúng, chỉ như vậy!"



Xem ra Quách Tĩnh Tĩnh đối với tên của mình có phê bình kín đáo. Khi còn bé lúc đi học mọi người thích đặt ngoại hiệu cho đối phương, hơn nữa lúc đó có một bộ kịch truyền hình phục chế rất hot, trong phim có nam chính đần độn ngờ nghệch cùng tên với cậu, chỉ kém có một chữ, cũng bởi vì cái này mà cậu bị trêu chọc không ít.



Cậu lúc ấy tuổi còn nhỏ vì chuyện này còn đòi muốn đổi tên, nhưng bà nội lúc ấy đặc biệt thích vai nam chính kia, hơn nữa bởi vì hồi đó cậu có gương mặt bụ bẫm lại thêm đôi mắt to tròn, trông giống như nam chính nên lão nhân gia đều cảm thấy tên tốt như thế sửa lại làm gì, thế là không cho đổi.



Càng về sau, dù có thay đổi chính sách quốc gia cũng không để cho sửa lại.



Cho nên cái tên này đối với Quách Tĩnh Tĩnh mà nói là một sự tổn thương nặng nề!