Nhà Có Chính Thê

Chương 94: Đùa bỡn tiểu tâm cơ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Mặc dù Trương Thanh cố gắng nói mình không sao, chẳng qua là tối hôm qua có chút mất ngủ, Quách Tĩnh Tĩnh vẫn kiên trì chờ buổi chiều đến bệnh viện làm kiểm tra toàn thân cho y, biết rằng kiểm tra thì phải để bụng rỗng, Quách Tĩnh Tĩnh cưỡng chế để Trương Thanh ở trong thành phố thêm một đêm. Hạ Phạm Hành giúp đặt khách sạn, vẫn là chỗ lần trước.



Trương Thanh không lay chuyển được con trai chỉ có thể gật đầu đồng ý chuyện này, nhưng gà ở nhà không thể không nhốt vào trong chuồng nếu không nhất định sẽ bị chết rét. Quách Tĩnh Tĩnh liền nói gọi điện thoại cho Trương Thị, dù sao cũng chỉ là đem gà kêu trở về chuồng, không phải hoạt động thể lực. Tính thời gian Trương Thị nuôi gà còn lâu hơn Trương Thanh nhiều lắm. Trương Thanh mới bắt đầu nuôi gà kinh nghiệm vẫn là do Trương Thị nói cho y, hơn nữa Trương Thị cũng có chìa khóa nhà của y.



Điện thoại là Quách Tĩnh Tĩnh gọi, mới vừa gọi tới Trương Thị đã nhận.



"Tĩnh Tĩnh? Con cùng ba con đi đâu vậy? Ông nội con hôm nay đi nhà tới nhà con tìm thì không thấy các con"



Quách Tĩnh Tĩnh đối với Trương Thị vẫn rất ỷ lại, tình trạng hôm nay của Trương Thanh làm cậu trong lòng rất không dễ chịu, thanh âm có chút đê mê kêu một tiếng: "Bà nội..."



Trương Thị nhạy cảm, lập tức liền đã hiểu, vốn có lời muốn hỏi nhưng vừa nghe Quách Tĩnh Tĩnh nói như vậy làm gì còn tâm tư mà hỏi nữa, vội vàng hỏi: "Thế nào? Tĩnh Tĩnh? Đã xảy ra chuyện gì? Mau nói cho bà nội."



Quách Tĩnh Tĩnh không muốn để cho Trương Thị lo lắng, nói dối: "Không có gì, con gọi cho bà nói một tiếng, làm phiền bà một hồi nữa đi tới nhà con giúp ba con xua gà về chuồng, bọn con tối nay có chút việc không trở về được."



Trương Thị dĩ nhiên không tin, người già nhạy cảm lại cố chấp, không hỏi cho rõ thì kiên quyết không bỏ qua.



"Chuyện gà các con đừng bận tâm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tĩnh Tĩnh con nói mau, nếu không bà nội cũng sắp bị con làm cho gấp muốn chết rồi đây này."



Quách Tĩnh Tĩnh biết cậu nếu không nói Trương Thị tối nay nhất định không ngủ yên giấc, nghĩ một chút vẫn nhẹ nhàng nói: "Không có, hôm nay ba con bỗng nhiên té xỉu..."



"Cái gì? A Thanh té xỉu? Chuyện gì xảy ra a? Con làm sao cũng không nói cho bà."



"Con sợ bà sốt ruột, hơn nữa bác sĩ đã khám rồi, nói không có sao, chỉ là gần đây nghỉ ngơi không được tốt, chú ý nghỉ nhiều một chút là được. Bà nội, bà đừng lo lắng, chúng con ngày mai trở về."



"Làm sao lại nghỉ ngơi không tốt?" Trương Thị suy nghĩ rồi nói một câu, dừng một chút đột nhiên hỏi."Tĩnh Tĩnh, có phải... Có phải đứa bé Kỳ Kỳ kia lúc trước ở nhà các con, cho các con thêm phiền toái?"



"Không có, không có bà nội, cậu ấy không làm phiền chúng con, bà đừng có đoán mò, có thể là gần đây thời tiết quá lạnh, ba con có không thích ứng kịp thôi. Bà nội bà đừng lo lắng, bà cũng phải mặc nhiều vào, nói với ông nội hộ con, buổi tối nếu ra cửa nhớ mặc ấm, đừng để bị lạnh."





"Ai, bà biết rồi, con đừng lo cho chúng ta, chăm sóc thật tốt cho ba con, có chuyện gì nhớ gọi cho bà nội, đừng có mà giấu diếm. Con mới bao lớn a, làm sao chịu nổi, ba con cũng vậy, con trai lớn vầy rồi mà cũng không biết chăm sóc mình thật tốt. Trước kia bà may áo gile lông cho nó nó có mặc không? Cái áo gile kia bà bảo thợ may nhét nhiều lông vào để che ngực, buổi tối nếu ngủ cảm thấy lạnh thì mặc vào. Lông mềm lắm, mặc vào không sợ bị cộm..."



Trương Thị lải nhải một khoảng thời gian, Quách Tĩnh Tĩnh một mực cầm điện thoại tay đã hơi tê dại, nhưng mà không cúp máy được. Cậu ít nói, Trương Thị cũng không muốn để cậu nói gì, dặn dò với đáp lại bà mấy câu Trương Thị liền an tâm.



"Con xem bà này, người già hay lải nhải, không nói nữa không nói nữa, con nhanh đi chăm sóc ba con đi, cũng chăm sóc mình cẩn thận, ngày mai khi nào về thì gọi cho bà, bà nội làm đồ bồi bổ cho."



" Dạ con biết rồi, bà nội."



" Được, bà cúp đây"



Trương Thị cúp điện thoại rất dứt khoát, nói cúp là cúp, ngón tay nhấn một cái nút liền kết thúc nói chuyện điện thoại.



Trương Thị ngồi ở trên ghế sa lon, trong tay còn cầm kim chỉ và giày vải đang làm được một nửa. Kiểu giày rất cũ rồi, phần giày gần mắt cá chân có một chiếc quai. Đây là từ địa phương, tên khoa học gọi là gì chắc cũng không có mấy người biết, hình dáng có chút giống tai thỏ, không giống những đôi giày khác, phần trước của giày được may một cái nút.



(sorry các bạn, phần này hơi khó hiểu:(( Theo mình tra trên mạng thì kiểu giày đó là như này, các bạn hình dung dễ hơn:







Loại giày này sau khi làm xong, vải giày phồng lên, lộ ra chân to là chắc chắn, bất quá giày này rất ấm áp, mũi khâu chìm trong đế giày, đặc biệt bền, nhưng làm giày này người làm phải tốn nhiều công phu và khí lực. Nilon rất bền và chắc, không lo sẽ bị rách ra, chỉ là sẽ làm đau tay, càng dùng sức càng dễ dàng bị thương, hơn nữa Trương Thị lớn tuổi, khí lực không bằng trước kia, bây giờ làm một chiếc giày phải mất một buổi chiều.



Trương Thị cứ như vậy ngồi một hồi, nháy mắt mấy cái, lông mi thật dài đâm vào mắt, động một chút là chảy nước mắt. Trương Thị lấy khăn tay ra xoa xoa, đặt giày xuống, dọn dẹp một chút liền ra cửa. Bà phải tới nhà Trương Thanh xua gà về chuồng. Trương Thanh nuôi gà không dễ dàng, một năm bốn mùa dậy sớm tham công, mắt thấy đông chí sắp đến, người mua gà khẳng định không ít, bà không thể để cho gà lạnh chết, không thể để cho Trương Thanh một năm khổ cực bị uổng phí. ( tập tục địa phương, đông chí nhà nhà đều phải ăn gà hầm.)



Quách Tĩnh Tĩnh bên kia cúp điện thoại, trong phòng bệnh Trương Thanh đã mặc quần áo xong, thấy Quách Tĩnh Tĩnh đi vào, cau mày nói: "Trời lạnh như thế này còn phải phiền bà con đi một chuyến. Bà lớn tuổi như vậy rồi, đi đứng cũng không được tốt. Ba nói ba không sao rồi mà cần gì phải ở lại kiểm tra... Đúng rồi A Tĩnh, ông bà nội tuổi tác không nhỏ, nếu không con xem ngày nào rảnh rỗi, chúng ta đưa hai người tới đây, cho hai người đó làm kiểm tra thân thể đi. Có điều ông nội con nhát gan, ba ngược lại sợ ông ấy sẽ suy nghĩ nhiều..."



Trương Thanh vừa nói một bên cân nhắc chuyện này, nhớ tới thân thể cha mẹ già lại sợ tạo gánh nặng trong lòng họ, đến cái tuổi của Trương Quốc Phú, đang yên lành mà tự nhiên đi bệnh viện kiểm tra chính là xui xẻo, không thích đi, vạn nhất tra xảy ra cái gì thì sao, còn không bằng làm như cái gì cũng không biết mà sống.



Quách Tĩnh Tĩnh đứng ở đằng kia không lên tiếng, chợt nhớ tới lúc học trung học cơ sở, trong sách chính trị có một bức họa, cha mẹ ép bức ông bà nội, lấy của cải của họ làm của riêng cho mình. Sau này khi con cái lớn lên chúng cũng lại dùng cách tương tự để lấn át cha mẹ.




Khi đó, thầy chính trị đứng ở trong lớp nói hết sức động tình, ông ấy nói: "Thái độ của cha mẹ sẽ ảnh hưởng đến con cái cả đời. Nếu như cha mẹ mình đều không hiếu thuận với người đã sinh ra mình vậy bọn họ có tư cách gì tới yêu cầu con mình sau khi lớn lên phải phụng dưỡng mình cơ chứ? Đối xử với những người khác như cách mà các cô các cậu muốn họ đối xử với mình, tôi nói câu này mong các cô cậu hãy tự hỏi, tự nghiền ngẫm, cho dù là thanh niên trẻ các cậu hay là cha mẹ người thân đi chăng nữa."



*



Trương Thị đi về trời đã tối, mới từ ngôi nhà gạch đỏ chạy về nhà mình thì Trương Quốc Phú đã mang Trương Kỳ trở lại. Buổi sáng hai người này tới nhà gạch đỏ bị nhào hụt, Trương Kỳ trở lại không chịu ăn cơm trưa, Trương Quốc Phú liền nói đưa cậu ta đi ăn trên đường phố, thuận tiện giải sầu một chút, dỗ nửa ngày Trương Kỳ muốn đi tới trong huyện ăn thọ ti, Trương Quốc Phú liền bồi cậu ta đi một chuyến.



Trương Thị một mực không thích việc ăn uống ở bên ngoài, đồ ăn bên ngoài dù như thế nào đi nữa cũng không sạch sẽ như đồ ăn nhà làm, hơn nữa chỉ ăn một bữa cơm mà cũng phải chạy xa như thế, Trương Thị càng không cách nào hiểu nổi liền không đi cùng.



Trong gian nhà chính, Trương Kỳ đang cười hì hì cùng Trương Quốc Phú nói chuyện, thấy Trương Thị bước vào, Trương Kỳ vui vẻ kêu một tiếng: "Bà nội"



Trương Thị ngẩng đầu nhìn cậu ta, cười nói: "Về rồi à con."



"Vâng!" Trương Kỳ qua đi ôm lấy cánh tay Trương Thị thân mật nói: "Bà nội, bà xem quần áo con mới mua có được hay không? Buổi chiều con cùng ông nội đi dạo phố, chơi đặc biệt vui vẻ, ông nội còn mua cho con một cái áo khoác, con rất thích, có điều thật là đáng tiếc, bà nội không cùng đi, con cũng muốn đi dạo phố với bà nội."



"Bà nội lớn tuổi rồi, đi đứng không được tốt, ông nội đi cùng con là được." Trương Thị giương mắt nhìn Trương Quốc Phú. Lão đầu tử này ngày thường nhất không thương không thích nhất chính là đi dạo phố, trái lại rất có tinh thần đi dạo chợ bán đồ ăn. Trước kia lúc còn trẻ, bà muốn để cho lão đi cùng mình tới miếu chùa mà như là đi cầu ông nội bà nội ấy, đi thì cứ dài cái mặt ra, thế mà đi cùng cháu trai thì vui vẻ gớm.



Mặc dù trong lòng có chút oán trách bất quá Trương Thị cũng sẽ không tức giận. Bà vẫn cảm thấy Trương Kỳ mặc quần áo quá mỏng, có thể mua cho cậu ta một cái áo khoác cũng tốt vô cùng, dù sao cũng là cháu mình, có không thích mẹ cậu ta đi chăng nữa cũng sẽ không đem oán khí đẩy hết lên người cậu ta. "Quần áo này con thích là được, nhìn so với quần áo kia của con cũng ấm hơn. Con mặc vào đi, trời lạnh lắm đừng để bị cóng."




Trương Thị đưa tay giúp Trương Kỳ kéo kéo cổ áo đang mở lớn, Trương Kỳ trong lòng mặc dù có chút bất mãn nhưng cậu ta cũng không phải loại người có mắt như mù, đối với ông nội phải nũng nịu, đối với bà nội phải khôn khéo nghe lời mới được người yêu thích.



Lúc này cậu ta cười cong mi mắt nói: " Dạ, con biết rồi bà nội, bà nội đối với con thật tốt."



Trương Quốc Phú liền nói: "Bà con không đối với con tốt thì ai tốt đây. Con xem con kìa, thân thiết lại hiểu chuyện, hiếu tâm hơn ba con nhiều lắm."



Trương Quốc Phú lời này nói là cho Trương Thị nghe, nói xong cẩn thận nhìn sắc mặt Trương Thị. Trương Thị không phản ứng lão, vỗ tay Trương Kỳ hỏi: "Cơm tối ăn chưa?"



"Chưa ăn đâu, bà nội."




"Vậy được, con với ông nội ngồi một hồi đi, buổi tối ta ăn mì gà".



" Dạ, bà nội làm gì con cũng thích ăn."



Trương Thị từ ái sờ mặt Trương Kỳ, xoay người vào phòng bếp, dùng canh gà còn thừa buổi trưa để nấu mì.



Mì chín rất nhanh, không tới nửa giờ là chín rồi. Trương Thị thấy buổi trưa Trương Kỳ ngại nước gà ngấy, đi vào vườn hái chút cải xanh, rửa nước lạnh nhiều lần rồi gom lại nhìn, chắc chắn không có cát, lúc này mới bỏ vào trong nồi.



"Mì ngon lắm, ăn đi con."



Trương Thị múc đầy một chén cho Trương Kỳ, bưng tới đưa tới trong tay cậu ta, lại đi lấy dưa muối nhà mình làm, nước tương dưa leo dưa muối được bưng hết lên bàn. Bà trước hết để cho Trương Kỳ ăn đã, lúc này mới đi vào phòng bếp bưng chén của mình cùng Trương Quốc Phú bưng ra ngoài, ông cháu ba người vây quanh bàn ăn.



Trương Thị trong lòng nghẹn lời, bà muốn hỏi Trương Kỳ ngày hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Trương Thanh không thể nào vô duyên vô cớ nói như vậy. Có điều nếu như bà hỏi thật Trương Kỳ nhất định sẽ không vui. Cháu trai khó khăn lắm mới trở lại, bà cũng không muốn làm cho cậu ta mất hứng, cuối cùng vẫn nhịn không nói.



Nhưng Trương Kỳ hiển nhiên không nghĩ như vậy, sau khi ăn vài miếng mì sợi, mặt đầy hạnh phúc nói với Trương Thị: "Bà nội, mì này là mì ngon nhất mà con từng ăn, quả nhiên có bà nội mới tuyệt nhất. Ở nhà chú, con ngày nào ăn cũng không đủ no."



Trương Thị nghe xong, miệng còn chưa có mở ra, Trương Quốc Phú ném chén đũa xuống cả giận nói: "Cái gì? Chú con ngay cả cơm cũng để con ăn không đủ no sao?"



Trương Quốc Phú vốn là trong lòng nén giận. Ngày hôm qua Trương Kỳ bỗng nhiên chạy trở về, tự giam mình ở trong phòng không ra, cơm cũng không ăn, lão ở ngoài cửa dỗ một ngày mới khiến Trương Kỳ mở cửa, nhìn thấy cậu ta khóc sưng cả mắt làm Trương Quốc Phú rất đau lòng, trực tiếp hỏi chuyện gì xảy ra. Trương Kỳ lại khóc một lúc lâu, cuối cùng mới đem chuyện nói ra.



Nguyên lai Trương Thanh ngại cậu ta chướng mắt ngày ngày ở nhà bọn họ ăn uống chùa. Buổi sáng thứ sáu cậu ta chỉ là vô tình đụng Quách Tĩnh Tĩnh một chút, người không bị tí gì cả nhưng Trương Thanh lại chỉ thẳng mặt Trương Kỳ mắng một trận, còn nói dứt khoát cái gì không thu nhận nổi cậu ta. Trương Quốc Phú giận lắm, nói thẳng ra rằng mình nuôi một con bạch nhãn lang, lúc đi tới nhà Trương Thanh hỏi rõ, Trương Kỳ cứ kéo không để cho lão đi, nói Trương Thanh là trưởng bối, nói mấy câu cũng là phải.



Kết quả buổi sáng hôm sau lúc ăn điểm tâm cậu ta lại nói đến khổ sở, nói cái gì mà không có ai nhận mình, cậu ta phải về Nhật Bản thôi. Trương Quốc Phú vừa nghe, ăn cơm xong kéo ngay Trương Kỳ đi tới nhà Trương Thanh định nói lí lẽ.



Kết quả nhào hụt, Trương Kỳ trở về lại không ăn cơm, sau đó liền xảy ra chuyện hai ông cháu đi dạo phố ăn thọ ti.