Nhà Có Ông Chồng Ngốc!

Chương 5: Em thích nắng bởi nắng ấm áp!




Ông bà ta có câu: Sống lâu mới biết lòng người, sau rất nhiều năm quen biết Đông Vũ, tôi đã đúc kết toàn bộ những gì về con người hắn: rất thông minh, IQ cao nhưng mù đường, lên đường phòng khách xuống được phòng bếp, mù màu kinh niên nhưng lại thích mua son cho tôi.

Trước mặt mọi người là một vị luật sư bất bại, nhân phẩm không có gì phải bàn, chính là một chính nhân quân tử, về nhà liền trở thành một người khác, lúc thì lạnh lùng, lúc thì ngáo ngơ, còn có một khoảng thời gian làm nũng, tỏ vẻ đáng yêu nữa chứ!

"Cả ngày không gặp, em có nhớ anh không? Anh thì nhớ em lắm luôn!"

"Bữa trưa hôm nay ngon lắm, mai em lại làm nữa nha!"

"Em tắm chưa? Có muốn tắm cùng anh không?"

"..."

Tôi nằm trên giường, tận hưởng ngày chủ Nhật, ánh nắng mùa đông yếu ớt nhưng lại khiến tôi cảm thấy thoải mái. Hắn nằm xuống bên cạnh tôi cùng tận hưởng sự ấm áp đó.

Bỗng chốc trong đầu tôi hiện ra một câu nói: Em thích nắng bởi nắng luôn ấm áp, em thích anh bởi anh luôn chân thành!



Đôi khi, hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy thôi!

15.

Mấy hôm trước, em họ tôi đột nhiên nhắn tin: "Em thích một bạn nam, em định tỏ tình nhưng sợ bị từ chối, em nên làm sao bây giờ?"

Tôi đọc tin nhắn mà trợn tròn mắt, em họ mới có mười sáu mà đã yêu đương rồi. Chả bù cho tôi tận hai mươi tuổi mới có mảnh tình vắt vai.

Tôi kìm nén chán nản vì thất bại của mình, nhắn lại rằng: "Nếu em thích thì hãy dũng cảm lên, chỉ mấy vài giây còn hơn canh cánh trong lòng cả một đời."

Em họ tôi nhắn lại rằng: "Liệu người đó có cảm nhận được rằng em đang thích người ta không?"

Tôi nhìn chằm chằm tin nhắn hồi lâu, vấn đề này hình như tôi cũng không trả lời được, cái này thì phải tùy từng người từng trường hợp.

Tôi khá nhạy cảm trong quan hệ tình cảm, mỗi khi có người khác giới tỏ ra thân thiết hay nói chuyện quá nhiều với, trong lòng liền có cảm giác không thoải mái, vì tôi cảm thấy dường như họ bắt đầu thích thích tôi.

Buổi tối, lúc ngồi xem phim, tôi liền đem vấn đề băn khoăn này ra hỏi hắn.

Hắn ôm tôi vào trong lòng, giọng trầm ấm cất lên: "Thực ra với bọn anh, thích chính là thích, không thích chính là không thích."

"Làm sao để biết được đối phương có thích mình hay không?"

"Ánh mắt."

"Ánh mắt sao?"

"Đúng vậy, chỉ cần yêu thích một ai đó thì ánh mắt của họ đều không thể che giấu được, luôn hướng về đối phương."



Đông Vũ đừng lại một chút, sau đó xoay người mặt đối mắt: "Giống như hiện tại, em hãy nhìn vào mắt anh xem."

Tôi nâng mắt lên nhìn vào mắt hắn, giống như đang phát sáng vậy, chân thành ấm áp, khiến tôi cứ muốn nhìn mãi.

Hắn mỉm cười, cúi xuống hôn nhẹ vào môi tôi: "Bởi vì đã thích, thì nhất định toàn tâm toàn ý cưng chiều đối phương."

Tôi giống như ăn phải kẹo vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào, ôm lấy hắn.

Nụ hôn của hắn, làm tôi mê muội cả buổi tối, tận sáng hôm sau mới nhớ ra trả lời lại tin nhắn cho em họ.

"Nhất hành động, nhì ánh mắt, ba chân thành, chỉ cần em đủ tâm ý tự khắc người ta sẽ biết, còn nếu người em thích vẫn làm ngơ, thì chỉ có hai khả năng, một là người ngốc, hai là muốn trêu đùa tình cảm người khác, tốt nhất là say bye."

Đó chính là kinh nghiệm tôi đúc kết từ câu nói của hắn và từ những truyện ngôn tình cẩu huyết.

16.

Ra thủ đô bao năm rồi, từ lúc sinh viên đến lúc đã lẫy chồng nhưng mà tôi chưa có dịp ra phố đi bộ chơi. Người người nhà nhà đều đi hết, bản tính tò mò lại nổi lên. Đợi mãi mới có dịp cả hai vợ chồng đều rảnh, nhất quyết đòi hắn cho đi.

Hôm đó có một nhóm nhạc đường phố, bọn họ hát rất hay, có bài tôi biết, có bài lại không. Đến lúc tan rồi, tôi vẫn hát nhẩm theo: " I really, really, really, really, really, really like you And I want you, do you want me, do you want me, too?" (1)

(1) trích trong bài hát I really like you của Carly Rae Jepsen.

"Em thích bài ý thế sao?"

Tôi gật đầu, tuy rằng tôi thuộc mỗi câu này, nhưng mà giai điệu của nó nghe một lần là nhớ, ừm, khá là bắt tai.

"I really, really, really like you. Do you like me?

"No, I don't like you."

"What? Anh vừa nói cái gì cơ, anh nói lại thử xem?"

"I love you and I want you now."

Tôi ngơ ra vài giây: "Now?"

Hắn rất gật đầu một cách nghiêm túc: "Bà xã, chúng ta về nhà đi."

Tôi "à" một tiếng, lần này thì hiểu hắn nói gì nói rồi, nhưng mà không thể để hắn ước gì được nấy, đòi gì được nấy được.

Vì vây, tôi cũng nghiêm túc lắc đầu: "Về nhà làm gì? Mãi em mới có cơ hội ra ngoài, còn bao nhiêu thứ còn chưa ăn, bao nhiêu nơi còn chưa đi, trai đẹp gái xinh còn chưa kịp ngắm, về gì mà về!"

Hắn ỉu xỉu như quả bóng bị xì hơi, còn tôi thì ngược lại, vui vẻ hớn hở, tiếp tục hát: "I really, really, really, really, really, really like you And I want you, do you want me, do you want me, too?"