Hạ Nhạc Dương gật đầu, lau đi nước mắt vì ho khan, cầm bát đũa lên, hùng hổ nói: “Không sao, ăn miếng cơm là nuốt được ngay.”
“Đợi đã…”
Thượng Đình Chi còn chưa dứt lời, Hạ Nhạc Dương đã ngậm một ngụm cơm lớn, khó nhọc nuốt xuống: “Được rồi, xương cá trôi rồi.”
Thượng Đình Chi khẽ cau mày, cũng lười quan tâm đến Hạ Nhạc Dương, nhưng nghĩ lại, dù sao cậu này cũng là con của bác Hạ, vẫn phải nhắc nhở.
“Sau này bị hóc xương không được nuốt xuống, dễ làm xước thực quản.”
Hạ Nhạc Dương hờ hững nói: “Đây chẳng phải là cách mọi người vẫn hay làm sao?”
“Vậy mới nói,” Thượng Đình Chi nhẫn nại nói, “Đừng bừa bãi học theo. Nếu xương cá không ra được thì hãy đi viện.”
Hạ Nhạc Dương buồn cười: “Thầy phong thủy thời nay còn biết cả khoa học sao?”
Thượng Đình Chi khóe miệng giật giật, tức giận đến mức không còn để ý tới Hạ Nhạc Dương nữa.
“Tiểu Hạ, phong thủy cũng là một môn khoa học.” LKP đúng lúc đáp, “Phong thủy còn gọi là Kham Dư Thuật, là kỹ thuật phán đoán địa hình, là độc chiêu gia truyền, không phải ai cũng học được.”
Hạ Nhạc Dương lông mày nhảy dựng, nếu nhớ không lầm, Thượng Đình Chi hai mươi chín tuổi, lớn hơn cậu bốn tuổi, bọn họ cùng một thế hệ.
Thế quái nào mà Thượng Đình Chi lại trở thành “Ngài Thượng” trong miệng LKP, còn cậu lại bị gọi là “Tiểu Hạ”?
“Độc Cô Cầu Bại gì đó, tôi cũng làm được.” Hạ Nhạc Dương bất mãn nói, “Mồm mép một chút là được rồi.”
Thượng Đình Chi nhàn nhạt liếc nhìn Hạ Nhạc Dương: “Cậu nói lại lần nữa?”
Hạ Nhạc Dương nâng cằm, trịnh trọng nói: “Mồm mép một chút là được rồi.”
Thượng Đình Chi nói: “Ý của tôi là độc chiêu gia truyền.”
Hạ Nhạc Dương: “Độc Cô Cầu Bại.” (phát âm tiếng Trung gần giống với độc chiêu gia truyền)
Trợ lý của LKP không nhịn được mà cười phụt ra, LKP cũng cười theo: “Tiểu Hạ, cậu thực sự nên về luyện thêm phát âm.”
Hạ Nhạc Dương bĩu môi, đành tiếp tục vùi đầu vào ăn cơm.
Thượng Đình Chi nhìn cái đầu vùi cả vào bát cơm bên cạnh, khóe miệng không khỏi giật giật, trong nụ cười vừa có chút mỉa mai vừa có chút khôi hài.
Sau khi ăn trưa và chia tay LKP ở bãi đậu xe của khách sạn, Hạ Nhạc Dương lên xe Bentley của Thượng Đình Chi, hỏi một chuyện mà cậu vẫn luôn tò mò: “Anh tính phí bao nhiêu để đi xem phong thủy một lần?”
Thượng Đình Chi lên xe nhẹ giọng đáp: “Hai trăm.”
Hạ Nhạc Dương sửng sốt, làm phong thủy kiếm được ít như vậy?
Cậu trách nhầm người ta rồi sao, đây hoàn toàn không phải là lừa đảo, cũng chỉ có thể gọi là tình nguyện bỏ tiền ra mua sự an tâm.
Nhưng khi Thượng Đình Chi đóng cửa xe, cùng với tiếng cửa đóng, Hạ Nhạc Dương còn nghe thấy một tiếng “vạn”.
Hạ Nhạc Dương:???
“Thâm độc quá vậy.” Hạ Nhạc Dương vẻ mặt kinh ngạc, “Chỉ đi loanh quanh một vòng mà thu hai trăm vạn của người ta?”
Thượng Đình Chi chậm rãi thắt dây an toàn phía sau, lười biếng đáp: “Anh tình tôi nguyện thôi.”
Hạ Nhạc Dương vẻ mặt phức tạp, lặng lẽ lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho chị gái Hạ Tiểu Thủy: Thầy phong thủy này bịp được của nhà mình bao nhiêu tiền rồi?
Chiếc Bentley đen xuyên qua trung tâm thành phố, từ từ tiến về phía khu phố cổ dưới chân núi.
Đường Phong Nghị làm trợ lý kiêm tài xế, lái xe rất êm, Hạ Nhạc Dương ăn no buồn ngủ, mơ màng gà gật, cuối cùng bất giác tựa vào vai Thượng Đình Chi.
Thượng Đình Chi nhẫn nại hít một hơi, sau đó dùng ngón trỏ đẩy cái đầu kia ra, trịnh trọng nói: “Hạ Nhạc Dương.”
“Hả?” Hạ Nhạc Dương dụi dụi mắt, “Anh gọi tôi?”
“Tôi phải nói trước,” Thượng Đình Chi dừng lại, “Tính khí tôi không tốt lắm đâu.”
Thượng Đình Chi rất ghét người ta nói phong thủy là lừa đảo.
Bát tự sinh thần của hắn đều là hành hỏa, là kiểu dương thịnh hiếm có, hợp làm cảnh sát hoặc quân đội, nhưng hắn lại có năng khiếu về phong thủy, 7 tuổi đã có thể giải quẻ, 17 tuổi đã có thể dò được mạch, nếu bỏ đi ngón nghề gia truyền thì thật đáng tiếc.
Làm thầy không thể tránh khỏi phải tiếp xúc đủ loại người. Thời niên thiếu niên phản nghịch, Thượng Đình Chi chỉ cần có chút không vừa lòng liền lập tức bỏ về, không cần biết đối phương địa vị ra sao.
Nhưng theo năm tháng, danh tiếng của gia tộc càng ngày càng hưng thịnh, tiếp xúc với càng nhiều người, hắn cũng dần dần học được tính nhẫn nại, cùng lắm cũng chỉ làm ra vẻ mặt băng sơn.
Hạ Nhạc Dương sáng ra đã thấy khuôn mặt tảng băng này, xoa xoa cái cổ đau nhức, hỏi: “Tính khí không tốt, rồi sao?”
Chỉ là đứa nhỏ này thật sự rất phiền phức.
Thượng Đình Chi nghĩ tới đây, hỏi: “Cậu không tin phong thủy chứ gì?”
“Hừ.” Hạ Nhạc Dương không chút do dự thừa nhận, “Tôi không mê tín.”
Năm ngoái là năm tuổi của Hạ Nhạc Dương, mẹ cậu đặc biệt gửi cho mười chiếc quần đỏ ra nước ngoài, bắt cậu hàng ngày phải mặc và chú ý cẩn thận.
Nhưng thật ra Hạ Nhạc Dương hoàn toàn không mặc chiếc quần đỏ kia, năm ngoái cũng bình yên trôi qua.
Cậu đem chuyện này ra để chứng minh sự mê tín của mẹ, nhưng bà một mực cho rằng đó là do anh ở xa quá, Thái Tuế không thèm quan tâm nên mới tránh được đại họa.
Dù sao mẹ nói gì cũng đúng, Hạ Nhạc Dương chỉ nghĩ nhà mình mê tín hết thuốc chữa.
“Không tin cũng không sao.” Thượng Đình Chi nói, “Không tin cũng không sợ.
“Sợ cái gì?” Hạ Nhạc Dương vô thức hỏi.
Thượng Đình Chi cũng không trả lời nữa, đúng lúc Đường Phong Nghị lái xe vào một con hẻm, Hạ Nhạc Dương tò mò nhìn trái nhìn phải, hoàn toàn quên mất chủ đề vừa rồi: “Ba anh nói rằng anh đang ở một ngôi nhà gỗ cổ.”
“Ừ.” Thượng Đình Chi vô cảm đáp.
Mặc dù cậu thấy thật lãng phí khi phải bỏ ra ba tháng tới để ở chung với tên đại bịp bợm này, nhưng môi trường sống ở đây cũng rất đáng để trải nghiệm.
Bạn nhỏ Hạ Nhạc Dương có chút hưng phấn, Thượng Đình Chi lúc này đang mở cửa đột nhiên nói: “Nếu đã không tin, thì cậu sống ở đây có khi lại thấy thoải mái hơn.”
Hạ Nhạc Dương đưa mắt nhìn căn nhà gỗ cũ kỹ, không chút suy nghĩ hỏi: “Cái gì?”
“Trong nhà này, từng xảy ra một vụ thảm sát vào những năm 1970.” Thấy mặt Hạ Nhạc Dương đờ ra, Thượng Đình Chi liền ác ý bồi thêm: “Chết mất mấy mạng.”
Sự hưng phấn của Hạ Nhạc Dương trong phút chốc tan biến, trên đầu hiện lên một dấu chấm hỏi lớn: “Oắt… oắt đờ…?”