Lúc trận tuyết đầu tiên đến, Chu Kỳ còn cọ cọ Wolf ngủ vùi trong ổ chăn ấm áp, kết quả đến sáng vừa mở mắt, cậu đã bị một mảnh trắng lóa che trời lấp đất bên ngoài đâm cho mù mắt.
Chỉ có một đêm, cây cỏ một ngày trước vẫn đang yên lành đã bị tuyết lớn che phủ toàn bộ, bao gồm dãy núi xa xa, bày ra trước mặt cậu chính là màu trắng vô tận, thiên địa giống như hòa thành một thể, loại cảm giác nhỏ bé này còn mãnh liệt hơn khi lần đầu tiên cậu đặt chân vào chốn hoang dã này, thậm chí cậu có một loại vô lực giống như làm thế nào cũng không thể chống lại nó.
“Có lạnh không?”
Wolf ở đằng sau tròng lên cho cậu hai cái áo khoác, lại đội mũ, khăn quàng cổ, bao tay, phủ cậu đến kín mít.
“Cũng….. còn được.” Kỳ thật chỉ ngốc ở trong hang động đừng cho nhiệt lượng xói mòn mà nói, cũng không cảm thấy quá lạnh, huống chi ở đây còn có đống lửa cùng giường giữ ấm. “Đêm qua cậu đã phát hiện tuyết rơi?”
“Ừ.”
Ồ, trách không được đối phương giống như hận không thể nhét cậu vào trong thân thể, buổi sáng dậy vẫn còn đắp ba tấm da dê lông xù xù, cậu bị phủ đến đổ đầy mồ hôi.
Chu Kỳ xỏ “ủng da” vào ── đế giày làm bằng gỗ, khâu da dê cùng da trâu làm thành miếng độn giày cùng ống giày, sau đó lại cột bó chân vào chỗ đùi và cẳng chân, cuối cùng đi thẳng ra ngoài giống như xác ướp.
Vừa bước ra cửa hang, chân cậu liền lún một đoạn vào trong đống tuyết, may mắn ủng làm dày, cũng không cảm thấy lạnh, chỉ là gió lạnh thổi qua hai má, liền giống như dao nhỏ cắt qua, đau nhoi nhói.
Cậu lại kéo khăn quàng cổ lên một chút che lại mặt, chỉ lộ hai mắt ra ngoài, sau đó mới khó khăn cúi người, vốc lên một nắm tuyết ném ra ngoài.
Trước giờ Chu Kỳ chưa từng thấy tuyết lớn, thành phố nơi phòng thí nghiệm tọa lạc cơ bản không có tuyết rơi, thỉnh thoảng rơi một trận cũng là kiểu thật mau liền ngừng, căn bản không có cách nào gom lại, cậu nhìn thấy người khác cùng nhau đắp người tuyết ném tuyết ở trên mạng thì rất hâm mộ.
Cậu lại vốc một nắm tuyết, dùng sức ném ra ngoài.
“Bao tay đều bị làm ướt rồi.” Wolf cau mày đi tới, phủi tuyết còn dính ở trên bao tay xuống cho cậu.
“Thật không thú vị…” Nói xong, Chu Kỳ cười hì hì ném quả cầu tuyết còn chưa ném đi ở tay còn lại vào cổ đối phương, nhìn thấy đối phương ngơ ngác rùng mình một cái, cậu cười đến gập cả người.
Wolf ban đầu còn có chút bực bội nhìn thấy cậu cười đến vui vẻ như thế, sửng sốt một chút, sau đó mới giả bộ nổi giận mà đánh vào mông cậu một cái, lại quấn chặt khăn quàng cổ hơi lỏng ra của cậu.
“Đi ném tuyết cùng đắp người tuyết với tôi, có muốn gọi Lãnh Diễm cùng Beta chơi chung không?”
“Ném tuyết….. người tuyết?”
“Ồ ồ….. chính là dùng cầu tuyết ném vào cậu a, sau đó lại đắp cậu thành người tuyết…”
“Tôi có thể đánh trả không?”
“…… Không được.”
“Vì sao không được?”
“…. Đâu ra nhiều vì sao như vậy! Đây là quy tắc của trò chơi! Bằng không cũng đừng chơi!”
“…… Tôi đây không chơi, muốn đi săn thú.”
“………Chu Tiểu Hắc!…… Ai nha thôi thôi cho cậu đánh trả được chưa, chơi với tôi đi.”
“Chỉ cho phép chơi một lúc.”
“……”
“Sẽ sinh bệnh.”
Đến sau, Lãnh Diễm cùng Beta không thể hiểu được bị kéo vào chỉ có thể trở thành đối tượng bị công kích, nhưng chúng nó còn chơi đến thật vui vẻ.
Lúc chơi mồ hôi ra khắp người, sau khi trở lại hang động Chu Kỳ liền cảm thấy mồ hôi bốc hơi cũng mang đi rất nhiều nhiệt lượng trên người cậu, cậu lập tức lạnh đến bắt đầu run rẩy.
Wolf dùng biểu tình “Ai bảo cậu không nghe lời tôi nói” lột sạch cậu nhét vào trong chăn, chỉ cần giữ cho người khô ráo liền sẽ tốt hơn nhiều, quần áo bị làm ướt cũng phải làm khô thật mau.
Chu Kỳ thoải mái đến run một cái, có chút mơ màng đi vào giấc ngủ, ổ chăn ấm áp luôn khiến người thích ngủ. Cậu mơ mơ màng màng nghe thấy Wolf đi đi lại lại ở trong hang, sau đó mới đi tới hôn đỉnh đầu cậu, lại đi xa, hẳn là phải ra ngoài săn thú.
“Chu Tiểu Hắc…. mặc nhiều đồ một chút, nhớ mang khăn quàng cổ cùng mũ….”
“Ừ, cậu đừng đi ra ngoài, chờ tôi trở lại.”
“Được…..”
Chu Kỳ mơ thấy Wolf mang về một cái đùi cừu nướng ánh vàng lấp lánh, ánh vàng kia giống như thịt nướng lửa còn đang phát ra tiếng “xèo xèo”, cậu nuốt nuốt nước miếng, dùng sức cắn xuống.
“A!”
Hả? Chu Kỳ dư vị mùi thơm, mơ màng mở mắt, bộ dạng Wolf che miệng liền đập vào trong mắt cậu.
“…. Cậu cắn tôi….”
“………” Ai, ai bảo cậu đánh lén tôi!
Cậu kéo miệng Wolf ra nhìn nhìn đầu lưỡi, giống như bị cắn ra dấu, thế là liếm liếm lấy lòng: “Được rồi được rồi đầu lưỡi vẫn còn.”
Wolf “hừ” một tiếng, có chút không được tự nhiên mà quay đầu đi.
Nhưng ngày đó Wolf cùng Lãnh Diễm thật đúng là bắt được một con cừu cái lạc đàn, một nửa được bầy sói chia nhau, còn dư lại một nửa được hắn cầm về.
“Chúng nó muốn dời đi.”
“Ai? Lãnh Diễm chúng nó? Dời đến nơi nào?” Chu Kỳ cắn thịt ăn từng miếng một, sợ vừa ăn liền ăn sạch, hiện tại mỗi ngày cậu chỉ dám ăn một chút thịt, mặt khác liền dựa vào quả dại cùng thịt vụn làm canh đỡ đói.
“Ừ, chúng nó muốn đi qua ngọn núi bên kia, nơi này đã không còn con mồi gì, tiếp tục ở lại đây sẽ chết đói.”
“…….. Cho nên chúng nó bảo chúng ta đi cùng?”
“Cậu ở chỗ nào tôi liền ở chỗ đó, bên kia… mặc dù có con mồi, thế nhưng rất lạnh, tôi sợ cậu chịu không được.” Ánh mắt của Wolf quá mức ôn nhu, làm Chu Kỳ có loại cảm giác muốn rơi vào. “Cậu có thể ở lại chỗ này, mỗi ngày tôi đến đó săn mồi lại mang về đây.”
“Vậy đi thế nào?! Này phải đi bao nhiêu đường a! Không được! Chúng ta đi cùng chúng nó, dù sao đến đó cũng có thể tìm được hang để ở, hơn nữa cậu đi xa như vậy tôi ở lại đây có việc cũng không tìm thấy cậu, tới chỗ đó có lẽ tôi còn có thể đi săn cùng mọi người.”
Wolf vẫn còn có chút lo lắng, lông mày nhíu chặt, giống như đang khó khăn lựa chọn rốt cuộc có nên đi hay không, với hắn mà nói, mặc kệ ở chỗ nào, đối với Chu Kỳ mà nói đều nhất định có nguy hiểm… Đối diện với ánh mắt mong đợi của đối phương, cuối cùng hắn thở dài một hơi, kéo người vào trong ngực, cùng với để cậu lại chỗ này, còn không bằng đặt ở bên cạnh mình.
“Vậy khi nào thì chúng ta xuất phát? Tôi phải chuẩn bị đồ.”
Wolf dừng một chút, mở miệng: “Hai ngày, muộn nữa liền phải có bão tuyết.”
Mau như vậy?! Chu Kỳ vốn tưởng rằng còn có thể chuẩn bị thêm một hai tuần nữa, không nghĩ tới nói đi là đi, này làm cho cậu có loại cảm giác kinh hoảng ngày mai liền phải ra cửa nhưng đêm nay còn chưa bắt đầu thu dọn đồ đạc, hơn nữa vẫn là sợ hãi đối với hành trình mới, thật vất vả sống an ổn ở nơi nguy hiểm này, rồi lại phải đi đến một nơi nguy hiểm mới, này liền ý nghĩa lại có rất nhiều nguy hiểm đang chờ đợi bọn họ….
Cậu sờ sờ cái đuôi to có chút không có tinh thần, lòng thầm cổ vũ chính mình, vì Chu Tiểu Hắc! Cũng vì chính mình! Càng vì có thể cùng nhau bước tiếp! Cố lên Chu Kỳ!
Hai ngày sau, Chu Kỳ sắp xếp lại đóng gói đồ vật cần mang đi bằng tốc độ cực mau.
Quần áo cần thiết, đến lúc đó có thể mặc hết lên người; mấy loại như vũ khí, cũng có thể cầm trong tay; còn về đồ ăn cậu đã sớm chuẩn bị, quả dại phơi khô, còn có thịt xông khói không cần muối không cần nước tương đã chế biến xong, tuy rằng hương vị có hơi nặng cũng hơi bị ám khói, nhưng thời gian sử dụng xác thật rất dài hơn nữa cũng có thể ăn; một vài thứ linh tinh khác như xương động vật có thể dùng đến, dây thừng, đồ dùng sinh hoạt cùng với vật thí nghiệm đã hoàn thành một nửa, Chu Kỳ phát hiện cậu cơ bản đã mang theo toàn bộ đồ vật trong hang, mỗi một vật phẩm ở đây đều là cậu vất vả làm thành, cái nào cũng đều luyến tiếc bỏ lại….
“Nhiều như vậy, sẽ đi không nổi.”
“Có thể chia bớt cho Lãnh Diễm chúng nó đi…. hoặc là làm ván gỗ để cho chúng nó kéo đi?! Giống như chó kéo xe vậy!”
“….. Đừng tưởng nó không đá cậu cậu liền muốn làm gì thì làm.”
“……” Cái gì nha… Chu Kỳ tỏ vẻ đưa đám thắt nút đuôi sói, cậu học được thành ngữ liền ghê gớm lắm sao!
Cuối cùng kết quả của thảo luận chính là Chu Kỳ không thể không lấy ra mấy thứ đồ vật không cần thiết trong đống đồ kia với tâm tình thống khổ rối rắm, nhưng kết quả thông thường chính là ──
“Cái này là gì nha?” Ném ra.
“A xà phòng đó tôi làm thật lâu rồi!” Nhặt về.
“Quãng đường này cũng không dùng đến.” Ném ra.
“Này liền sắp hoàn thành rồi!” Nhặt về.
“…. Này thì chắc không cần đi!” Nổi giận ném đến tít đằng xa.
“Cậu thật không biết nhìn hàng rồi, này có thể dùng để làm dầu nấu ăn!” Thở hổn hển nhặt về.
“…. Vứt hết cho tôi!” Bùng nổ.
Đợi đến khi xuất phát, Chu Kỳ vẫn mang theo rất nhiều bao lớn bao bé, Beta cùng Lãnh Diễm không thể không chở hai bao trên lưng, ngược lại là Wolf mang theo khuôn mặt âm trầm, trừng mắt với cậu cả buổi mới đeo bao lên lưng.
“Hắc hắc hắc, xuất phát xuất phát!” Chu Kỳ kinh hoàng khiếp sợ* làm lơ Wolf, một bên vác cái túi nhỏ nhất còn lại lên trên vai.
(*胆战心惊 đảm chiến kinh tâm.)
Đi ra hang động, cậu vẫn là đóng kín hàng rào của hang động giống như bình thường, thật giống như tùy thời đều sẽ trở về, kia là cái giường cậu và Wolf ngủ mỗi ngày, kia là thùng gỗ khi lần đầu tiên hoàn thành liền vui vẻ nửa ngày, những hoa tươi được treo trên tường dùng để trang trí… cho dù chỉ là một hang động đơn sơ, cũng là ngôi nhà cậu và Wolf đã cư ngụ mấy tháng, cũng là có tình cảm.
Chu Kỳ luyến tiếc.
Đi rất xa, cậu vẫn sẽ quay đầu nhìn lại, thẳng đến khi cửa hang kia càng lúc càng nhỏ cuối cùng biến mất trong tuyết trắng mênh mông.
Wolf nắm chặt hai tay, hạ một nụ hôn ở đôi mắt cậu: “Chờ đến khi xuân đến, chúng ta lại trở về.”
Thật sự còn có thể tìm lại được sao? Chu Kỳ nhìn phía trước, nắm ngược lại tay đối phương, không sao, chỉ cần nơi có Wolf, sẽ có nhà.