Nhà Tôi Thật Sự Có Mỏ Vàng

Chương 1




Sáu giờ tối, trời vẫn chưa tối hẳn.

Đèn neon sáng lên đúng giờ, các cột đèn nối liền nhau, tô điểm cho đường phố nhộn nhịp.

Thành phố đang trong giờ cao điểm, âm thanh ồn ào vang khắp cả bầu trời. Khu trung tâm thương mại đông đúc xe cộ và dòng người.

Trong căn hộ Hào Giang, Dung Dung đang hoàn thành bước cuối cùng trước gương trang điểm.

Xoay cây son vào miệng ống, bặm môi hai cái, Dung Dung rời mắt khỏi gương, chuyển sang nhìn chiếc điện thoại bên cạnh.

“Trang điểm xong rồi.” Giọng của cô rất nhẹ nhõm như hoàn thành xong nhiệm vụ.

Bong bóng màu hồng ở góc dưới bên phải màn hình điện thoại liên tục nổi lên. Linh vật 22 và 33* ngồi trên tàu ngầm màu xanh to lớn nổi lên trên màn hình, che đi khuôn mặt của cô trong màn hình.

*Linh vật 22 và 33: Trang Bilibili có các linh vật chính thức do cộng đồng bầu chọn, được đặt tên là “22” (chị) và “33” (em).

Trong chớp mắt, mưa bình luận trắng xóa lấp đầy tất cả khoảng trống trên màn hình.

【Bộ dạng chị bị ép làm việc có cần nghiêm túc vậy không?】

【Em Dung: Vô hồn khi trang điểm.】

【Tui kiếm được tiên nữ hàng thật rồi nè.】

【Cô gái, em là mẫu người lý tưởng của tôi.】

Dung Dung nhướng mày, “Mình trang điểm 45 phút không nói câu gì, mọi người không thấy chán à?”

Trang điểm giống như vẽ tranh, sự chú ý của cô đều dồn hết vào cọ trang điểm, hoàn toàn không rảnh vừa trang điểm vừa tán dóc như các chủ đăng khác.

Một khi cô mở miệng nói chuyện hoặc xem mưa bình luận, động tác trên tay sẽ vô thức dừng lại.

Livestream rất khác với quay video, không có kịch bản, cũng không có cắt ghép, vì vậy Dung Dung không thích livestream cho lắm.

Nhưng rõ ràng fan không nghĩ vậy.

【Chị đừng xem thường sức nhẫn nại của hội cuồng sắc đẹp.】

【Ai thèm nghe chế nói chuyện, tụi em chỉ ngắm nhan sắc thôi.】

【Em Dung, chị đừng nhúc nhích, để em cắt một tấm làm hình nền.】

Vậy mà cũng nói được, giới fan đúng là khó chiều.

“Sau này nếu rảnh sẽ tiếp tục livestream cho mọi người xem, mình phải tranh thủ đi tham dự dạ tiệc. Trước khi tắt livestream, mình sẽ quy đổi quà mà mọi người tặng cho mình thành tiền mặt, sau đó quyên góp cho Hội Chữ Thập Đỏ.” Dung Dung dọn dẹp đống bừa bộn trên bàn, không nhìn vào ống kính, lặp lại câu nói mà cô từng nói rất nhiều lần: “Mình vẫn phải nói một câu, đừng nạp tiền cho mình, cũng đừng tặng quà cho mình, để dành tiền tiêu vặt và xem thêm các video giới thiệu sản phẩm của mình, mua thêm nhiều đồ trang điểm nhé.”

【Định nghĩa lại “Nếu rảnh”.】

【Các chị em, hy vọng lần sau lúc em Dung livestream, chúng ta vẫn còn sống trên đời.】

【Có ban đại diện lớp nào tóm tắt lại hôm nay em Dung dùng những gì không?】

【Vừa xem vừa đi dạo Taobao.】

【Team sinh viên bày tỏ sản phẩm em Dung giới thiệu thực sự quá chát, không mua nổi QWQ.】

【Em Dung sắp tắt livestream! Mọi người mau mau chụp ảnh màn hình đi!】

Cô vẫy tay trước ống kính, tắt livestream đi.

Rõ ràng từ đầu đến cuối chỉ có một mình cô nói chuyện, các mưa bình luận đó đều không thể lên tiếng. Nhưng ngay khi tắt đi, Dung Dung vẫn cảm thấy cả căn phòng như vừa kết thúc một bữa tiệc. Bây giờ tiệc tàn người tan, chỉ còn lại một mình cô.

Dung Dung duỗi người, lấy máy uốn tóc từ trong ngăn kéo dưới bàn trang điểm ra.

Dung Dung rất thích dùng máy uốn tóc Dyson* được đánh giá theo hai chiều hướng.

Đây là loại máy uốn tóc công nghệ siêu tiên tiến có chức năng tự sấy tóc. Sau khi uốn, mái tóc sẽ xoăn xù tự nhiên. Không giống các loại máy uốn tóc khác, từng lọn tóc xoăn như được tính toán chính xác bằng thước đo góc, độ cong đều giống hệt nhau.

Cô thích mái tóc của mình xoăn xù như rong biển.

Vừa mới uốn tóc xong, điện thoại trên bàn rung lên.

“Chó Dung! Chuẩn bị xong chưa?” Giọng nói của chó Lương vang lên trong điện thoại, “Tao xuất phát được chưa?”

“Ừ, vừa mới livestream xong. Mày đứng đợi ở cổng ra vào số 4 đường Vương Phủ Tỉnh đi, tao lái xe tới đón mày.” Dung Dung dọn sơ mặt bàn, vừa nghe điện thoại vừa ra khỏi phòng ngủ, sau đó rẽ vào phòng thay đồ kế bên.

“Chẳng phải mày không thích livestream sao? Chẳng nói câu gì, e rằng fan đều phát chán.” Chó Lương hơi dừng lại, sau đó khẽ cười, “À, tao quên mất, chỉ có một mình mày mới thấy chán thôi.”

Ngón tay của Dung Dung lướt qua các túi xách treo trên móc quần áo, “Hôm nay tao livestream suốt 45 phút không nói một chữ.”

“Sẽ không có ai nói mày chán đâu, yên tâm đi.” Bên chỗ chó Lương vang lên âm thanh ồn ào, “Bây giờ tao ra cổng đây, mày mau tới đón tao đi. Hôm nay tao ăn diện rất sang chảnh, không thể chen lấn trên tàu điện ngầm đâu đấy.”

“Yên tâm, tao lái xe rất nhanh.”

“Mày đang khoe mẽ tính năng xe thể thao của mày hả!”

Dung Dung chọn cầm chiếc túi clutch màu đen sáng lấp lánh, rất hợp với chiếc đầm ngắn màu đen trên người cô.

Để phối hợp, hôm nay cô cố tình mang đôi giày cao gót mũi nhọn cổ điển Jimmy Choo sáng lấp lánh. Cả người cô đều lấp lánh, phù hợp với chủ đề tiệc đêm MAC.

Dù sao phiên bản giới hạn Giáng Sinh năm nay của MAC là bộ sưu tập lấp lánh, lộng lẫy.

Mới đầu tưởng không đi trên quốc lộ hay kẹt xe nhất chắc có thể đến đúng giờ.

Tránh khỏi con đường đánh dấu màu đỏ trên bản đồ Cao Đức*, nhưng đường khác vẫn bị kẹt, làm người ta phải hoài nghi về cuộc sống.

*Bản đồ Cao Đức: Đây là ứng dụng chỉ đường bên Trung (có giọng nói chỉ đường nữa).

Bị kẹt xe, chiếc Porsche 718 cũng bất lực.

Trong tai nghe bluetooth là lời đề nghị tầm phào của chó Lương, “Chó Dung, mày có thể đi cầu xin ông nội mày bao thầu hết các quốc lộ hay bị kẹt nhất ở thành phố Thanh Hà, sau này chỉ cho phép đoàn xe nhà mày đi qua không?”

“Tao hát cho mày nghe bài 《Tỉnh Mộng》 nhé.”

“Tao đang mặc đầm ngắn Chanel đứng ở cổng ra vào tàu điện ngầm. Đợi thêm lát nữa, chắc sẽ có người quăng tiền đến cạnh chân tao quá.”

“Không đâu.” Dung Dung nở nụ cười duyên dáng, “Bây giờ không còn ai mang theo tiền mặt khi ra ngoài nữa, trừ phi mày treo mã QR trên cổ.”

Nói như vậy, nhưng cô vẫn để bản đồ Cao Đức thiết lập lại đường đi giúp cô.

Đúng lúc này đèn xanh sáng lên, dẫn đường chỉ cô lái thẳng sang phải, đi qua cầu vượt. Dung Dung dùng một tay điều chỉnh tai nghe bluetooth bên tai phải, vô tình làm rớt chiếc bông tai.

“Chậc.”

Bông tai kim cương dạng chuỗi rất mảnh, rớt xuống tấm thảm mềm mại trong xe rất khó tìm. Dung Dung vịn vô lăng bằng tay trái, khom lưng sang phải, tìm kiếm trên thảm bằng tay phải.

Quên mất bật xi nhan rẽ phải.

Cũng không để ý chiếc xe sedan* màu đen xuất hiện trong kính chiếu hậu bên phải.

*Xe sedan: Hiểu đơn giản là xe có mui kín với thân xe chia làm 3 khoang riêng biệt: khoang động cơ phía trước, khoang hành khách và khoang hành lý phía sau. Trong đó, khoang động cơ và khoang hành lý thấp hơn, khoang hành khách cao với hai hàng ghế.

Cho đến khi đuôi xe bị húc vào, Dung Dung mới nhận ra chỉ vì một chiếc bông tai kim cương vài carat mà làm chiếc xe bị quẹt là chuyện chẳng đáng.

Nhưng đã muộn rồi.

May mà chiếc xe đằng sau phản ứng nhanh. Hai chiếc xe giảm tốc rồi va chạm nhau, không có ai bị thương.

Lúc này đã có nhiều người vây quanh.

Porsche 718 và Bentley Continental GT gây ra tai nạn giao thông khiến nhiều người săm soi.

Rõ ràng chỉ là một vụ tai nạn giao thông nhẹ, nhưng nước sơn của chiếc Porsche bị bong tróc một ít, đèn xe của chiếc Bentley bị nứt, xét về khía cạnh tài chính lại không nhẹ chút nào.

Có một vài cảnh sát giao thông đang làm nhiệm vụ ở ngã tư. Cảnh sát giao thông mặc áo xanh neon lập tức lái xe mô tô phân khối nhỏ chạy tới.

Hai chủ nhân gây ra tai nạn đều xuống xe, quần chúng hóng hớt đều tặc lưỡi.

Chỉ cần nhìn vào cách ăn mặc cũng biết vụ tai nạn giao thông này rất gây sốt.

Người đàn ông bước xuống từ ghế tài xế của chiếc Bentley thoáng ngẩn người.

Quá đẹp.

Cô gái trước mặt tỏ vẻ áy náy.

Có người khẽ xì xào bàn tán rốt cuộc có phải đang quay phim truyền hình không.

“Chuyện gì xảy ra?” Cảnh sát giao thông hắng giọng, hỏi nghiêm túc.

Dung Dung vội vàng trả lời: “Tôi chuyển làn rẽ phải, quên bật xi nhan, tất cả là lỗi của tôi.”

Cảnh sát giao thông ghi chép vào quyển sổ nhỏ, nghiêng đầu ra hiệu chủ xe Bentley nói chuyện.

Người đàn ông gật đầu, “Đúng là vậy, nhưng tôi không phải là chủ xe.”

Cảnh sát giao thông cau mày, “Đây không phải là xe của anh?”

“Đây là xe của sếp tôi.” Người đàn ông đi đến ghế sau xe, gõ kính xe, “Sếp Thẩm.”

Cửa xe được mở ra, đôi giày da bóng loáng và chiếc quần tây xếp ly thẳng thóm xuất hiện đầu tiên trong tầm mắt của mọi người.

Vì ngồi xe, ống quần hơi bị đẩy lên, mắt cá chân được bao bọc trong đôi vớ màu xám, mắt cá ngoài xương mác mảnh khảnh hơi nhô ra.

Chủ xe bước xuống trong bộ vest màu đen.

Tóc ngắn gọn gàng, đường nét thâm trầm, vẻ ngoài đẹp trai, đôi mắt tĩnh lặng như nước, vô cùng xa cách và lạnh lùng.

Dung Dung cúi đầu chào anh ta, “Xin lỗi ngài, là lỗi của tôi, nhưng bây giờ tôi thực sự rất vội, có thể bồi thường không?”

Chủ xe đi tới đầu xe, trong đôi mắt đen láy không có chút hơi ấm. Hình bóng của Dung Dung phản chiếu trong đôi mắt anh ta ngày càng rõ rệt.

Anh ta nghiêng đầu, liếc nhìn phần đuôi và đầu của hai chiếc xe.

“Bồi thường.” Giọng nói của chủ xe trầm khàn, kiệm lời.

Cảnh sát giao thông hỏi lại lần nữa: “Bồi thường đúng không? Trong điều 70 của luật giao thông đường bộ, các anh chị tự thương lượng bồi thường. Mau điền vào tờ khai rồi lái xe đi, đừng làm ảnh hưởng đến xe đằng sau.”

Quần chúng hóng hớt xung quanh đã tản đi.

Người có tiền đều là vậy, họ không muốn tốn thêm giây nào cho những chuyện có thể giải quyết bằng tiền.

Sau khi cảnh sát giao thông rời đi, hai chiếc xe đậu bên đường, con đường lại tiếp tục lưu thông.

Dung Dung tìm kiếm cây bút khắp nơi trong xe mình nhưng vẫn không tìm được. Cô cũng không tiện hỏi chủ xe Bentley có bút không.

Thế là cô mở túi clutch, lấy cây son Ruby Woo* mà hôm nay mình mang theo ra, sau đó đau khổ nhận ra trên xe mình không có nổi một tờ giấy dán ghi chú.

*Ruby Woo: Cây này có chất son lì, nhưng rất mềm và mượt, không bị vón cục hay bột trên môi. Tuy nhiên, không chỉ với son Mac Ruby Woo mà với cả dòng son matte của Mac thì độ dưỡng trong son tương đối thấp, nên không thể dưỡng ẩm cho đôi môi nhiều.

Dung Dung hơi nhíu mày, mở ngăn đựng đồ ra trong vô vọng, nhưng lại bất ngờ phát hiện có một tờ giấy quảng cáo kẹt trên cửa xe vào lần trước đi mua sắm.

Lúc đó xung quanh không có thùng rác, vì vậy cô tiện tay ném vào trong ngăn đựng đồ.

Dung Dung trải tờ giấy quảng cáo ra, dùng tay vuốt phẳng các nếp nhăn, xoay thỏi soi môi lên, viết dãy số điện thoại của mình lên đó.

Cô lại cảm thấy nên thêm một dấu hiệu, chẳng hạn như “Số điện thoại” gì đó, thế nhưng các nét móc chữ Trung có nguy cơ làm gãy cây son.

Vậy thì viết bằng tiếng Anh đi.

Còn phải nhắc nhở ngài Thẩm đó gọi điện thoại cho mình.

Sau khi viết xong, cô lại đi tới ghế sau xe Bentley, gõ lên cửa kính xe.

Kính xe từ từ hạ xuống, lộ ra góc mặt đẹp trai, đường nét rõ ràng của người đàn ông.

Dung Dung đưa tờ giấy quảng cáo vào, “Ngài Thẩm, đây là số điện thoại của tôi. Khi nào có hóa đơn bồi thường xin hãy gọi điện thoại cho tôi.”

Bàn tay với khớp xương hiện ra rõ ràng cầm lấy tờ giấy quảng cáo, tạo thành sự tương phản với các ngón tay trắng nõn, mềm mại như cọng hành của cô.

Ngài Thẩm vẫn kiệm lời, “Được.”

Chiếc xe Porsche rời đi.

Anh mở tờ rơi quảng cáo ra bằng một tay.

Ở góc trái có một logo bệnh viện rất lớn.

Ở giữa là một khẩu hiệu rất to.

“Vài phút chìm vào giấc mơ ấm áp, phá thai không đau rất dễ dàng!”

Son môi đỏ rực phác họa ra một dãy số.

Bên dưới là một chuỗi tiếng Anh trôi chảy.

“Call me”.

Anh nhướng mày, thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tài xế ngồi đằng trước nghe thấy tiếng cười khẽ trầm thấp.

“Sếp Thẩm, có chuyện gì vậy?”

Anh không trả lời, đưa tờ rơi quảng cáo cho tài xế, “Cất kỹ.”

Tài xế nhận lấy tờ rơi quảng cáo, không nhịn được bật cười.

Hay lắm, hay lắm, cách thức quyến rũ rất khác biệt…