Nhà Tôi Thật Sự Có Mỏ Vàng

Chương 29




“Anh Thẩm.” Dung Dung hít một hơi thật sâu, nghiêm túc từ chối mời chào, “Tôi không phải là người như vậy.”

Ở đầu dây bên kia, rõ ràng người đàn ông vẫn không chịu bỏ qua cho cô, “Là như thế nào?”

“Là như thế đó.” Cô lẩm bẩm, nói nhỏ chữ tính từ còn lại, nhưng khuôn mặt vẫn ửng đỏ, “Có thể đổi phòng không?”

Thẩm Độ thở dài, “Tôi bảo Ngụy Sâm sắp xếp cho cô rồi. Cô muốn ba phòng hai sảnh à?”

Dung Dung vội vàng bổ sung: “Không phải ba phòng hai sảnh cũng được. Nếu đã đổi phòng thì tốt nhất đổi lên một tầng. Phải trả thêm bao nhiêu tiền vậy? Tôi chuyển khoản cho anh.”

“Cô thực sự rất thích chuyển tiền cho tôi.” Thẩm Độ khẽ cười, “Mọi chi phí trên thuyền đều do Trung Nhuận chịu, không cần trả thêm tiền.”

Dung Dung hơi ngại, “Vậy làm phiền anh quá rồi.”

“Biết là tốt.”

Dung Dung: “…”

Nói khách sáo thôi mà, người này có cần xem là thật không?

Vừa lấy đồ ra đành phải dọn vào. Dung Dung dựa vào cửa lén nghe động tĩnh bên ngoài, mãi đến khi không có âm thanh nào mới yên tâm mở cửa ra, chuẩn bị chuồn.

Cô đẩy vali ra ngoài trước để thăm dò, sau đó mới rón rén đi ra.

Bên trái không có ai, an toàn. Bên phải có một người đàn ông đang đứng dựa vào tường, lười biếng nhìn cô.

Dung Dung vô cùng kinh hoảng, lảo đảo lùi về sau vài bước, hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mặt.

Từ Bắc Dã cười vui sướng, “Làm ăn trộm à?”

Trong khoang tàu có máy điều hòa trung tâm, Từ Bắc Dã chỉ mặc áo sơ mi trắng phong phanh. Hai chiếc cúc áo gần cổ được cởi ra, lộ ra xương quai xanh quyến rũ.

Anh đeo cặp kính gọng bạc, nụ cười lơ đãng và ranh ma, chắp hai tay lại, dáng vẻ thong dong.

Dung Dung nhìn anh ấy, mím môi không nói câu nào.

Giống như con thỏ đang cảnh giác.

Từ Bắc Dã thở dài, giọng điệu bi thương, “Sao mỗi lần anh gặp em, em đều kéo vali với bộ dạng muốn chạy trốn vậy? Em có nợ anh tiền không vậy?”

Dung Dung chắp tay sau lưng, vẻ mặt khinh thường, “Anh nghĩ nhiều rồi.”

“Ồ.” Từ Bắc Dã làm như không nghe thấy câu trả lời của cô, đột nhiên lộ vẻ mặt bừng tỉnh, “Hồi còn nhỏ, anh lén dẫn em đến tỉnh lân cận xem buổi hòa nhạc, dọc đường đi còn mua cho em rất nhiều đồ ăn vặt đấy.”

Lúc đó chú Hai và thím Hai cương quyết không cho Dung Thanh Từ đi xem buổi hòa nhạc. Đám bạn của Từ Bắc Dã cũng không dám gạt bố mẹ để đi cùng anh. Chỉ có đứa trẻ hoang Dung Dung không có ai quản thúc bị anh dụ đi bằng vài ba câu. Kết quả là sau khi hai người về nhà an toàn đã bị ông nội đánh một trận, phạt cấm túc một tháng.

Lúc đó Dung Dung vẫn chưa tới 14 tuổi. Từ Bắc Dã tự đặt một phòng, dắt cô lẻn vào từ dưới quầy tiếp tân khách sạn.

Anh nói khóa cửa cẩn thận, không được cho bất kỳ ai vào.

Nói xong, Từ Bắc Dã đi ra ngoài, ngủ qua đêm ngoài cửa phòng.

Hôm sau, anh mua bánh quẩy và sữa đậu nành với cặp mắt thâm quầng.

Dung Dung hơi áy náy, cúi đầu không dám nhìn anh.

Anh lại cười rất tươi, lộ ra hàm răng trắng đều.

Em gái à, nếu thực sự thương anh thì khi về nhà cầu xin tha thứ giúp anh, đừng để ông nội của em đánh chết anh.

Chỉ cần nhìn ông nội và bố mẹ anh đánh anh thành bộ dạng gì là biết hành động lần đó của Từ Bắc Dã quá trớn cỡ nào.

Nhưng Dung Dung lại rất vui. Sau này cô tự đi xem rất nhiều buổi hòa nhạc của ca sĩ nổi tiếng, nhưng không có lần nào khó quên như lần đó.

Cô hoàn hồn, xoay người đi không thèm nhìn anh ấy.

“Đừng giận nữa.” Từ Bắc Dã đi đến trước mặt cô, cúi người nhìn thẳng vào cô, “Tiểu Dung Tử, anh thực sự biết lỗi rồi.”

Anh hơi trề môi, ánh mắt dịu dàng, giọng điệu như dỗ cô khi còn nhỏ.

Dung Dung rủ mắt, “Anh đi xin lỗi chị em đi.”

Từ Bắc Dã cười khổ, “Anh đã giải thích với cô ấy rất nhiều lần rồi. Lẽ nào em thực sự cho rằng hai chị em em có xích mích chỉ là vì anh thôi sao?”

Cô không trả lời, vô thức nắm chặt tay cầm vali.

“Lúc em chưa tới nhà, cô ấy là con gái duy nhất của nhà họ Dung. Lúc đó bố em rất cưng chiều cô ấy.” Từ Bắc Dã đứng thẳng người, thờ ơ nói: “Sau đó mẹ và em xuất hiện, bố em đã có em, làm gì còn dồn hết sự cưng chiều cho đứa cháu gái nữa.”

Từ Bắc Dã không nói tiếp.

Đơn giản là sau này cô lại trở thành đứa trẻ không cha không mẹ, vì vậy ông nội mới đối xử với cô tốt hơn.

Dung Dung cúi thấp đầu, không nói câu nào.

Từ Bắc Dã siết chặt đầu ngón tay, im lặng một lúc mới nở nụ cười, “Tiểu Dung Tử, rốt cuộc em muốn đi đâu?”

“Đổi phòng.” Dung Dung khẽ đáp.

Anh nhướng mày, giọng điệu biếng nhác, “Không phải vì trốn anh chứ?”

Dung Dung gật đầu cứng ngắc, “Ừm.”

“…” Anh thở hắt ra, bất lực, “Em muốn đổi đi đâu?”

“Không biết.” Dung Dung hơi chột dạ, “Anh Thẩm nói sẽ sắp xếp cho em.”

Vừa nghe thấy cái tên này, Từ Bắc Dã ngừng cười theo bản năng, hạ giọng hỏi: “Thẩm Độ?”

“Ừm.”

“Em quen thân với anh ta lắm hả?”

Dung Dung gật đầu, “Cứ cho là quen thân đi.”

Từ Bắc Dã cười gằn, “Em rất chăm chỉ trốn anh, vậy mà lại có thể trò chuyện với anh ta cơ đấy.”

Bầu không khí đang rất gượng gạo, điện thoại trong túi của Dung Dung đổ chuông.

Cô vội vàng bắt máy, giọng nói to rõ của Thẩm Độ vang lên ở đầu dây bên kia, “Qua chỗ tôi, tôi bảo Ngụy Sâm dẫn cô đến phòng mới.”

Dung Dung né tránh ánh mắt, tiếng nói chuyện rất nhỏ, gần như là thều thào, “Được.”

Thẩm Độ rất nhạy bén, “Bên cạnh có người?”

Từ Bắc Dã thấy cô đang nghe điện thoại cũng rất nhạy bén, “Thẩm Độ?”

Dung Dung nuốt nước miếng, ừ cùng một lúc.

Từ Bắc Dã liếm răng, duỗi bàn tay thon dài giật lấy điện thoại của cô, áp lên tai mình, thái độ vô cùng thân thiện, “Xin chào tổng giám đốc Thẩm, tôi là Từ Bắc Dã của văn phòng luật sư Bắc Thần. Trước đây tôi từng đến công ty của anh với ông Trần, nhưng chưa gặp mặt lần nào, có điều đã từng gặp nhau trước cổng nhà Tiểu Dung Tử của nhà chúng tôi.”

Người đàn ông bên kia im lặng vài giây rồi lạnh nhạt đáp lại: “Xin chào.”

“Tiểu Dung Tử cáu gắt cãi nhau với tôi nên mới muốn đổi phòng. Nhưng tôi vừa mới xin lỗi em ấy, bây giờ đã làm lành rồi. Làm phiền anh rồi, xin lỗi.”

Từ Bắc Dã nhìn vẻ mặt sốt ruột của Dung Dung, lại thấy cô giơ nanh múa vuốt muốn cướp lấy điện thoại. Anh vội vàng ấn nút loa ngoài, giơ điện thoại lên đỉnh đầu để cô không lấy được.

Giọng điệu của Thẩm Độ rất không vui, “Hai người ở cùng một phòng?”

Từ Bắc Dã há miệng, vừa muốn nói gì đó đã bị Dung Dung cắt ngang trước: “Không có!”

“Thế Dung Dung muốn đổi phòng có liên quan gì tới luật sư Từ?”

“Đưa cho em, mau trả lại cho em.” Dung Dung nhón chân lên, muốn lấy lại điện thoại.

Từ Bắc Dã tặc lưỡi, “Dù gì cũng từng ở chung một phòng, con nhóc này chỉ giúp người ngoài mà không tính cho người nhà.”

Dung Dung thở hổn hển, “Đó là chuyện hồi nhỏ!”

Tiếng hít thở của Thẩm Độ có vẻ nặng nề, hạ giọng nói rõ ràng từng chữ: “Dung Dung.”

Dung Dung vội vàng trả lời: “Đây.”

“Muốn đổi phòng không?”

“Muốn!”

“Đến chỗ tôi.” Thẩm Độ nhẹ nhàng nói, còn xen lẫn cảm xúc khác, “Sắp xếp phòng thượng hạng nhất cho cô.”

Nói xong rồi cúp máy.

Dung Dung giật lấy điện thoại, cầm chắc trên tay.

Từ Bắc Dã chống nạnh đi lại vài vòng, cuối cùng mới đi về phía cô, cười lạnh lùng, “Tiểu Dung Tử, em được lắm.”

“Đổi cũng đã đổi rồi, không ở thì phí.” Dung Dung mím môi, kéo vali muốn đi, “Anh trai Tiểu Bắc cứ tự nhiên như ở nhà.”

Từ Bắc Dã ngẩn người, sau đó vuốt tóc thở dài, “Con nhóc này sao lại đáng ghét thế chứ.”

Trước đây có cạy miệng cũng không chịu gọi anh trai, lúc này đột nhiên lại gọi.

Tim của anh suýt nữa ngừng đập.

“Nếu anh ta có hành động quấy rối em thì cứ gọi điện nói cho anh biết.” Từ Bắc Dã xua tay, dáng vẻ cà lơ phất phơ, nhếch mép cười, “Anh tống hắn vào tù.”

Dung Dung: “… Tội gì?”

“Quấy rối tình dục trẻ vị thành niên.”

“Anh mới là trẻ vị thành niên, cả nhà anh mới là trẻ vị thành niên.” Dung Dung lườm anh, quay đầu xoay người rời đi, thậm chí không thèm chào tạm biệt.

Cho đến khi bóng dáng của cô biến mất ở khúc rẽ, Từ Bắc Dã mới rủ mắt, cười giễu.

Lúc nãy mình tức giận vì chuyện gì?

***

Thẩm Độ sắp xếp phòng trên tầng 8 cho Dung Dung.

Cô vẫn luôn đi theo sau Thẩm Độ, suy đi nghĩ lại vẫn cảm thấy sai sai.

Cho dù không phải là nhân viên dẫn cô đến phòng thì ít ra cũng phải là Ngụy Sâm chứ. Sao sếp lớn như anh ta lại đích thân dẫn khách đến phòng mới?

“Phòng này.”

Thẩm Độ dừng lại trước cửa một căn phòng.

Dung Dung ngoan ngoãn cảm ơn anh ta: “Cảm ơn anh Thẩm, đã làm phiền anh mà anh còn còn cố tình dẫn tôi đến đây.”

“Tiện đường.” Thẩm Độ chỉ vào cánh cửa đối diện phòng cô, “Tôi ở phòng này.”

Dung Dung: “…”

Cũng đúng thôi, các phòng thượng hạng sang trọng đều nằm trên cùng một tầng.

Thẩm Độ dặn dò sơ: “Buổi dạ tiệc đừng tới trễ.”

Dung Dung gật đầu, “Tôi biết rồi.”

Hai người đứng nhìn nhau, không ai mở miệng nói chuyện.

Cuối cùng Thẩm Độ vẫn là người lên tiếng: “… Nghỉ ngơi đi.”

Sau đó, anh xoay người định về phòng mình.

Dung Dung nhìn theo bóng lưng của anh, đột nhiên cảm thấy căng thẳng, vội vàng lên tiếng gọi anh: “Anh Thẩm.”

Thẩm Độ quay đầu lại, “Hửm?”

Cô nín thở trong cổ họng, cả buổi vẫn không nói được câu nào, cuối cùng chỉ nói cảm ơn một cách cứng nhắc.

Vốn tưởng rằng Thẩm Độ vẫn giống như trước, gật đầu chẳng ừ hử gì, dửng dưng chấp nhận lời cảm ơn của cô.

Nhưng không ngờ lần này anh ta lại có phản ứng khác, xoay người lại nhìn về phía cô, “Chỉ có một câu cảm ơn thôi sao?”

Dung Dung ngại ngùng, vừa định thêm một danh xưng thì bị anh ta chặn lại và uy hiếp: “Dám kêu bố thử xem!”

Dung Dung: “…”

Người đàn ông này rất hiểu cô.

Thẩm Độ thấy vẻ mặt buồn thiu của cô cũng không gấp gáp, cứ đứng dây dưa với cô trên hành lang.

Im lặng một hồi, Dung Dung mới hỏi một câu nhạt nhẽo: “Phòng của anh thơm không?”

Thẩm Độ: “…”

“Tôi không mang theo gì cả, hơn nữa tất cả đều là đồ phái nữ.” Dung Dung vỗ vào vali của mình, “Chỉ có một hũ nến thơm, anh có thể miễn cưỡng dùng.”

Cô nghe thấy Thẩm Độ khẽ thở dài.

“Phiên bản giới hạn mùa Giáng Sinh đấy, rất dễ chịu.” Dung Dung định thuyết phục anh ta nhận quà cảm ơn này, “Tôi có thói quen đốt nến khi ở nhà, cả phòng đều thơm mát.”

Phòng của một ông tướng như Thẩm Độ cần thơm mát cái khỉ gì?

Có điều anh vẫn mở cửa, đón nhận món quà này, “Vào đốt đi.”

Phòng thượng hạng và phổ thông khác nhau một trời một vực. Đồ trang trí đều sử dụng đá cẩm thạch cao cấp và vật liệu bằng gỗ tinh tế. Bên trong được trang trí bằng nội thất sang trọng theo phong cách châu Âu cổ. Vừa bước vào phòng, ánh đèn vàng sáng chói chiếu thẳng vào mắt cô.

Dung Dung lấy nến thơm từ trong vali ra, sau đó cảm thấy quá đơn sơ nên sẵn tiện lấy chân nến ra.

Phần đế của chân nến xoay tròn phát nhạc The Beast Hoàng Tử Bé* sẽ bắt đầu xoay tròn dưới hơi nóng. Trên giá nến có treo sáu món trang trí màu vàng khác nhau, lan tỏa ánh sáng mộng mơ dưới ánh nến.

Dung Dung thích xem 《Hoàng Tử Bé》 nên đã mua giá nến có kiểu dáng này.

Thẩm Độ nhìn vào chân nến vô cùng rườm rà, rốt cuộc đã hiểu tại sao cô ấy mang theo hành lý giống như sắp dọn nhà cho chuyến du lịch ba ngày hai đêm này.

Dung Dung phát hiện mình không mang theo bật lửa.

Cô xoay người, ngẩng đầu nhìn Thẩm Độ, “Có bật lửa không?”

Thẩm Độ đi tới bàn trà nhỏ bên cạnh, cầm cái bật lửa màu vàng lên đưa cho cô.

Sau khi đốt nến, mùi thơm vẫn chưa tỏa ra nhanh. Dung Dung nhìn chăm chú vào ngọn nến đó, khẽ nói: “Đây là hương gỗ, mùi hương không quá nồng. Lát nữa anh thử ngửi xem có thích không.”

Cô bật công tắc hộp nhạc lên.

《La Vie En Rose Cuộc sống màu hồng》.

Bản nhạc cổ điển đậm chất Pháp, khiến người ta có cảm giác như đang ngồi trên tàu điện ngầm tại Barcelona vào sáng sớm. Tất cả mọi người đều đang cúi đầu đọc báo, nhưng chỉ có bên tai cô ngập tràn tiếng nhạc nhẹ nhàng, du dương.

Giọng nói từ tốn của anh ta đúng lúc lọt vào tai cô theo tiếng nhạc, “Thích.”

Dung Dung quay đầu lại, cho rằng anh ta trả lời rất qua quýt, “Vẫn chưa có mùi thơm đâu.”

Thẩm Độ chợt cười khẽ, đi khẽ khàng tới trước mặt cô, đôi mắt trong veo, nở nụ cười, “Tôi ngửi được rồi.”

Dung Dung cố hít một hơi, “Có à?”

“Có.” Anh khẽ cười, hơi nhếch đôi môi mỏng lên, giống như khó hiểu, “Không ngửi được à?”

Dung Dung nhìn chằm chằm vào chiếc cà vạt kẻ sọc của anh ta, bỗng dưng đỏ mặt.

Ngửi được rồi, có điều không phải là mùi thơm của nến.

Là mùi hương nam tính trên người anh.

Chanel Bleu*, mùi hương hormone phái nam đậm đà. Hương giữa tuyết tùng của lúc này rất tinh tế và ngào ngạt. Đúng như tên gọi, nó giống như một màu xanh thẳm ngoài biển khơi.

*Chanel Bleu: Có mùi hương nam tính lịch lãm, mùi hương đã “đánh cắp” hàng triệu trái tim phụ nữ.