Nhà Tôi Thật Sự Có Mỏ Vàng

Chương 3




Dung Dung nhìn hot search có liên quan tới mình.

Vẻ mặt đau khổ.

Lại sắp bị ông nội mắng nữa rồi.

Cô vừa suy nghĩ cách ứng phó với ông nội như thế nào, vừa nhấp vào hot search thứ hai.

Bài viết Weibo đầu tiên cũng không phải do blogger đưa tin đăng, nhưng lượt bình luận khen ngợi đã hơn 10 nghìn.

“Con bà nó, mị chết mê với dạ tiệc MAC năm nay!!! Thật đúng là bữa tiệc cho hội cuồng sắc đẹp!!! Đứa ba phải tuyên bố chồng mới của mị chính là anh giai này!! Máy quay chỉ lia tới vài giây, cố tính làm chậm! Mời đến trang chủ thưởng thức vẻ đẹp cực phẩm của anh chồng với mị *doge*.”

*Doge: biểu tượng cảm xúc trên Weibo.

Không biết bạn blogger này làm chậm bao nhiêu lần. Từ lúc người đàn ông phát hiện ra máy quay, đến khi nhìn vào máy quay, rồi đến khi hơi nhíu mày, máy quay bị lắc một cái rồi rời đi, suốt cả quá trình đều không nở nụ cười, đôi mắt lạnh lùng có một không hai, tiết chế đến cực điểm.

Bình luận hot 1: Ảnh động 6 giây, em chảy nước miếng 10 phút. *sắp khóc rồi*.

Bình luận hot 2: Aaaaaaaaaaaa, em sẵn sàng “cho anh trái tim bé bỏng của Bạch Triển Đường*.”

*Bạch Triển Đường: nhân vật trong phim “Võ Lâm Ngoại Truyện”.

Bình luận hot 3: Hôm nay hội cuồng vest sẽ chết tại bài viết này.

Bình luận hot 4: MAC có biến hả? Liên tục ba hot search rồi, tất cả đều là nhờ vào gương mặt. Lúc nào tôi mới được lên hot search một lần nhờ vào gương mặt đây? *gato*

Bình luận hot 5: Đây là tổng giám đốc Trung Nhuận mà trước đây Nhóm Tám luôn tung hô hả?

Bình luận hot 6: Tui vẫn cho rằng hội Nhóm Tám nhận tiền quảng cáo, là do tui quá gato mà. *chào thân ái*

Bình luận hot 7: Có đề cử bộ tổng giám đốc bá đạo nào không?! Lên! Ngôn tình hay đam mỹ đều được! Nam chính và công đều phải thuộc tuýp cấm dục! Hôm nay chế phải chìm vào giấc ngủ với cuốn tiểu thuyết nhờ vào gương mặt này!!

Bình luận hot 8: Chị em gái tìm truyện hot gì ấy ơi, năm ngoái giá vốn hóa thị trường của Trung Nhuận đã hơn trăm tỉ, chế còn đọc tiểu thuyết làm gì? Ngồi tàu điện siêu tốc theo đuổi đi!

“Khoa trương thế.” Ngoài miệng Dung Dung nói là vậy, nhưng cơ thể lại rất thành thật xem kỹ ảnh động vài lần.

Lúc đụng xe là vào hoàng hôn, trời gần tối, cô tranh thủ đi đón chó Lương, chưa kịp nhìn kỹ vóc dáng của ngài Thẩm như thế nào.

Ấn tượng duy nhất là rất thuận mắt, tính cách cũng rất lạnh lùng.

Bây giờ nhìn cận cảnh, đúng là tự vả.

“Đệch bà, Thỏ Thỏ Đường đi qua đó rồi.” Chó Lương thúc mạnh vào cô hai cái, “Mày nói xem tổng giám đốc Thẩm có để ý tới cô ta không?”

Dung Dung nhướng mày, “Chắc có, dù sao cô ta có hợp tác với MAC mà.”

“Đúng là để ý tới cô ta rồi, còn bắt tay nữa!” Giọng điệu của chó Lương đau thương, “Chó Dung, tao ra lệnh bây giờ mày đi qua đó ngay, dùng gương mặt của mày hất Thỏ Thỏ Đường ra.”

Dung Dung nhìn sang theo tầm mắt của chó Lương. Thỏ Thỏ Đường đang cười nói gì đó với ngài Thẩm, má lúm đồng tiền ở khóe miệng từ từ hiện ra theo.

Dung Dung vẫn quyết định nói ra sự thật: “Tao nói cho mày biết, thật ra hôm nay chủ xe đụng vào xe tao…”

Còn chưa nói xong đã nghe thấy chó Lương thở phào nhẹ nhõm, “Tổng giám đốc Thẩm đi rồi, ha ha.”

Thậm chí bóng lưng của vị tổng giám đốc đó cũng lạnh lùng như hoa phù dung sớm nở tối tàn.

Sau Thỏ Thỏ Đường lại có vài nữ nghệ sĩ cũng đi qua chào hỏi, chắc là không chịu nổi khi bị vây quanh.

Hình như Thỏ Thỏ Đường cũng nhận ra có người đang nhìn mình, vừa quay đầu lại thấy đó là Dung Dung, mỉm cười đi về phía cô.

Hôm nay cô ta mặc chiếc đầm dài màu trắng, nhưng lại dùng Gucci Guilty gợi cảm*.

*Gucci Guilty quyến rũ: Là dòng nước hoa đoạt giải thưởng về sự hấp dẫn với mùi hương đầy mê hoặc, hoàn toàn gây nghiện và sẽ khiến ai đã từng một lần đi qua đều bị mùi hương này đánh gục dễ dàng.

Mùi hương quả mọng nồng nặc vừa quyến rũ, vừa lẳng lơ giống như tên gọi. Lúc đi tới, mùi hương trái cây thoang thoảng trên người Dung Dung nhanh chóng bị lấn át.

“Tại sao cô không tới chào hỏi tổng giám đốc Thẩm?”

Dung Dung cười, “Có quá nhiều người vây quanh anh ấy, anh ấy không đếm xỉa tới tôi đâu.”

Thỏ Thỏ Đường mỉm cười, “Không đâu. Tôi vừa mới đi qua đó chào hỏi anh ấy, anh ấy đã đáp lại tôi.”

“Cô là đại sứ quảng bá mà.” Chó Lương giải thích thay cô.

Thỏ Thỏ Đường chớp mắt, “Tôi chỉ là một đại sứ quảng bá nhỏ bé mà thôi, cũng thử ấp ủ hy vọng nói chuyện với anh ấy, không ngờ anh ấy lại đáp lại tôi. Ôi, giọng nói của anh ấy rất êm tai.”

Dung Dung phụ họa, “Đúng là rất êm tai.”

“Cô từng nghe qua rồi à?” Thỏ Thỏ Đường hơi kinh ngạc.

“Đoán.” Dung Dung nhìn về xa xăm, bình tĩnh nói: “Người có vóc dáng đẹp mắt, giọng nói cũng sẽ không khó nghe cho lắm.”

“Ừ, chẳng hạn như cô vậy.” Thỏ Thỏ Đường thân thiết đến gần cô, ngón tay mảnh khảnh vòng qua dây đầm nơ bướm của Dung Dung, “Nếu cô được làm đại sứ quảng bá, lên sân khấu phát biểu, bây giờ hot search thứ nhất chắc chắn không chỉ là đang nổi, chắc máy chủ cũng sẽ bị đơ.”

Nếu nói về ẩn ý, cô nàng Thỏ Thỏ Đường vẫn là giỏi nhất.

Chó Lương đứng bên cạnh Dung Dung giận đến mức bả vai run lên.

Tính cách của chó Dung mềm mỏng, trước giờ đều không quan tâm người khác nói mình như thế nào. Nhưng cô là một Bà La Sát, cho dù lúc này chó Dung vẫn có thể chịu đựng, cô cũng phải trả lại cú tát này.

Cô rướn người lên, đang định nói gì đó, Dung Dung đã mở miệng trước.

“Đáng tiếc tôi không được.” Dung Dung nhẹ nhàng đặt lên tay Thỏ Thỏ Đường, gạt ra khỏi dây đầm của mình, “Đúng rồi, vậy cô xin được phương thức liên lạc của tổng giám đốc Thẩm chưa?”

Thỏ Thỏ Đường hơi ngạc nhiên, “Cái gì?”

“Lúc nãy hai người nói chuyện lâu như vậy, tôi nghĩ chắc cô đã xin được phương thức liên lạc của anh ấy.” Dung Dung nghiêng đầu, giọng rất ngây thơ, “Nếu là tôi, tôi nhất định sẽ xin được.”

Thỏ Thỏ Đường nhướng mày, cuối cùng khuôn mặt lộ vẻ giễu cợt, “Dung Dung, mục đích của cô quá rõ ràng đấy nhỉ?”

“Lẽ nào cô không muốn?” Dung Dung mỉm cười.

“Cô cho rằng cô thực sự có được phương thức liên lạc của anh ấy?” Thỏ Thỏ Đường hỏi ngược lại.

“Cũng có thể mà.” Dung Dung sờ mũi, vẻ mặt ngượng ngùng, “Tôi không có mua hot search, không phải cũng đã lên rồi sao? Vì vậy tôi rất tự tin với gương mặt của mình.”

Thỏ Thỏ Đường vẫn giữ nụ cười, chẳng qua cơ mặt hơi cứng lại.

Chó Lương bên cạnh cố gắng nhịn cười.

Lúc chó Dung tức giận, chửi mắng người nào vẫn rất biết nhắm vào chỗ đau.

Nếu Thỏ Thỏ Đường là ngoài sáng trong tối, nói chuyện ẩn ý, còn cô chỉ có gương mặt, vậy thì dứt khoát nói cho cô ta biết cô ta muốn có gương mặt này cũng không được.

“Vậy bây giờ cô đi hỏi xin số điện thoại của tổng giám đốc Thẩm đi.” Thỏ Thỏ Đường cười nhếch mép, nói nhỏ nhẹ: “Dung Dung, đừng nói với tôi là cô chỉ nói cho có nha.”

“Được thôi.” Dung Dung sảng khoái đồng ý.

“Vậy để tôi gọi mấy người kia. Nếu lát nữa không xin được, những người đó còn có thể an ủi cô.”

Sau khi nói xong, Thỏ Thỏ Đường xoay người đi gọi những người khác với tâm trạng rất tốt.

Chó Lương hơi lo lắng, “Rõ ràng cô ta giăng bẫy mày, gọi nhiều người đến để xem trò hề của mày. Mày không thực sự đi xin số điện thoại của tổng giám đốc Thẩm đấy chứ?”

Dung Dung gật đầu, cau mày, “Cô ta vừa chọc tao nổi điên, nhất thời kích động.”

Khuôn mặt này là do bố mẹ cho, cô lên hot search cũng rất phiền não lắm đấy.

Cái ý tưởng hơi khốn nạn này khiến Dung Dung tự khinh bỉ mình hai giây.

“Nhóm Tám nói anh ta nổi tiếng không mê gái gú, làm việc điên cuồng.” Chó Lương hơi lo lắng, “Hơn nữa lúc nãy tao thấy anh ta bị người ta vây quanh, vẻ mặt rất cau có, đen sì.”

Dung Dung nuốt nước miếng, “Chó Lương.”

“Sao vậy?”

“Hay là chúng ta chạy đi.”

“… Chó Dung, khí thế hăng hái chớp nhoáng lúc nãy của mày đâu rồi?”

***

Phải nói rằng ở phương diện này, năng lực làm việc của Thỏ Thỏ Đường rất mạnh, chẳng mấy chốc đã hỏi thăm được tung tích của tổng giám đốc Thẩm từ nhân viên.

Rất sợ ngay sau đó Dung Dung sẽ đổi ý.

Dung Dung đứng trước bồn rửa tay, lấy chai Daisy từ trong túi clutch ra, xịt vào cổ tay rồi bôi sau gáy.

Trong số mùi hương phụ nữ trưởng thành YSL Black Opium và Dior J’adore, Daisy của cô đúng là có mùi hương rất nhẹ nhàng. Mùi hương gợi cảm, nồng nặc của Thỏ Thỏ Đường thôi khỏi phải bàn.

Hay là bỏ chạy cho xong.

Trong đầu Dung Dung nghĩ vậy, bộ não nghe theo tiếng gọi con tim, ra lệnh cho hai chân thông qua các dây thần kinh.

Cô không quay về hội trường mà đi thẳng đến thang máy.

Ấn vào nút đi xuống, Dung Dung lấy điện thoại ra định báo cho chó Lương một tiếng. Chị mày đi trước đây, cưng hãy bảo trọng.

Kết quả là nhận được tin nhắn thoại của chó Lương.

“Chó Dung, tao đang núp lùm trong đám bọn nó. Thỏ Thỏ Đường đã gọi cho hội chị em của nó, có người còn tính quay video mày. Đám người này đúng là quá thâm.”

Chị em của cô núp lùm trong hội chị em của Thỏ Thỏ Đường, nhưng cô lại muốn chạy trốn.

Dung Dung lại khinh bỉ chính mình.

Sau đó, cô hối thúc thang máy lên nhanh đi.

Dùng ngón chân cũng có thể nghĩ được nếu bọn họ quay được video mình bắt chuyện thất bại chắc chắn sẽ đăng lên Weibo, tàn ác giẫm đạp hình tượng thảo mai của cô.

Sau đó cô sẽ bị toàn bộ cư dân mạng cười giễu, lại bị ông nội đánh gãy hai chân, cả đời này không thể ra khỏi nhà.

Thôi bỏ đi, chạy trốn vẫn thực tế hơn.

Lúc này thang máy “Đinh” lên một tiếng, cuối cùng đã đến.

Khuôn mặt của Dung Dung cứng lại, ông trời chắc chắn đang trêu đùa cô.

Trong thang máy, một người đàn ông hơi dựa vào tay vịn thang máy đang gọi điện thoại.

Anh ta vắt áo khoác vest lên cánh tay trái, thắt lưng ôm lấy vòng eo thon gọn của anh ta, nhìn xuống lại là đôi chân dài thẳng tắp. Cho dù mặc áo sơ mi trắng và quần tây đơn giản cũng không lấn át được mùi hormone tỏa ra từ trên người anh ta.

“Ngài Thẩm.” Dung Dung nở nụ cười gượng gạo, miễn cưỡng lên tiếng chào hỏi.

Người đàn ông liếc nhìn cô, đặt ngón trỏ tay trái lên môi, ra hiệu cô im lặng.

Sau đó vang lên giọng nói trầm khàn, lạnh lùng của anh ta, “Gỡ sạch hot search chưa?”

Dung Dung giật mình.

Giọng nói của người đàn ông lại giảm xuống vài độ, “Liên lạc với người đăng bài, bảo cô ta ra giá.”

Nói xong, anh ta liền cúp máy.

Ngay khi thấy cửa thang máy sắp đóng lại, người đàn ông lại liếc nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm lộ vẻ nghi ngờ, vươn tay ra nhấn nút mở cửa.

Cửa thang máy lại mở ra.

Người đàn ông tránh sang một bên, dùng hành động ra hiệu cô đi vào.

Dung Dung dè dặt đi vào. Hai người chiếm giữ hai góc chéo, đứng yên ở đó, giữa họ như cách nhau một dải ngân hà.

Lúc nãy khó khăn lắm mới lấy hết dũng khí mở miệng. Sau khi bị anh ta cắt ngang, cô giống như quả bóng xì hơi, muốn thổi lên lại rất khó.

Lúc đang thả hồn theo gió, cô ngửi thấy một mùi hương nam tính thoang thoảng.

Hermes Terre*, nước hoa cho nam vô cùng kinh điển.

*Hermes Terre: Nhiều người ví Hermes Terre có mùi hương của một một người đàn ông quyền lực đứng ngửa mặt nhìn lên bầu trời, là mùi uy quyền của con người kết hợp cùng gió, nắng và màu xanh bao la của bầu trời, có người lại thấy nó trầm lặng, lạnh lùng, xa hoa của những loài gỗ quý ẩn mình dưới lòng đất.

Mùi hương Daisy và Hermes hòa quyện vào nhau trong thang máy, không chỉ một mình Dung Dung ngửi thấy.

Thẩm Độ liếc mắt nhìn cô gái trốn trong góc thang máy, chỉ muốn co rúm người thành con nhím.

Mùi hương khá quen thuộc.

Tiếng rung vang lên trong thang máy khép kín, Thẩm Độ thấy bờ vai của cô ấy giật nảy.

Là tin nhắn thoại, Dung Dung hối hận hôm nay mình lại quên mang theo AirPods.

Cô giảm âm lượng, áp sát điện thoại vào tai.

“Chó Dung, mày đừng nói mày chạy rồi nhé.”

Dung Dung nhanh chóng trả lời.

【Ừ.】

Bên kia gửi tới một chuỗi dấu chấm lửng.

Sau đó là một câu: Vậy bây giờ mày đang ở đâu?

【Trong thang máy.】

Bên kia lại gửi tới một câu nói: “Tao định nói với mày là đám Thỏ Thỏ Đường sợ mày chạy trốn nên đã đến đại sảnh tầng một bao vây mày rồi.”

【Sao cô ta biết tao muốn chạy trốn?】

“Lúc nãy nhân viên nói với cô ta rằng tổng giám đốc Thẩm sắp rời đi, cô ta đoán được mày sẽ bỏ trốn, sau đó đi xuống dưới rồi. Bây giờ mày đã đến tầng 16 chưa?”

Dung Dung nhìn màn hình hiển thị tầng lầu trên góc phải, là tầng 16.

“Tao đang đi theo bọn họ đến thang máy ngay trước mặt mày…”

Cô thề sau này sẽ không bao giờ tỏ vẻ ta đây nữa.

Dung Dung gửi một tin nhắn bằng hơi sức cuối cùng.

【Mày có cách gì hay ho không?】

Bên kia lại là một tràng tin nhắn thoại.

Ba giây sau, cô lại hối hận vì không mang theo AirPods.

Không bật loa ngoài, nhưng sức gào thét của chó Lương hiệu quả hơn hẳn loa ngoài.

“Chó Dung tiến lên!!!! Bắt Thẩm Độ lại!!!!! Quyến rũ anh ta, trêu đùa anh ta, làm anh ta muốn ngừng mà không được, làm anh ta mãi luôn “chào cờ”!! Mày chính là chó Dung lẳng lơ nhất toàn thế giới!!!”

Câu cổ vũ cố gắng lên này vẫn quanh quẩn trong thang máy chật hẹp.

“…” Đi chết trước đây.

Nếu thời gian có thể quay trở lại, cô sẽ chọn quay về lúc trước khi quen biết chó Lương.

Như vậy tất cả mọi thứ sẽ trở về lúc ban đầu, tất cả mọi người đều sẽ được hạnh phúc.

Cô cũng vậy.