Nhà Tôi Thật Sự Có Mỏ Vàng

Chương 32




Đầu ngón tay của anh ta lạnh ngắt, còn môi cô lại ấm áp.

Trong men say, đầu óc của hai người bỗng chốc hơi choáng váng.

Hiếm khi thấy khuôn mặt của Thẩm Độ đỏ bừng như vậy. Không để ý tới hành động kì lạ của anh, cũng không thèm hỏi anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ vì anh khẽ khàng suỵt một tiếng, ra hiệu cô im lặng, Dung Dung mê trai đến nỗi đầu óc mụ mị đã gật đầu theo.

Có tiếng gõ cửa mạnh bạo vang lên bên ngoài, chỉ có điều không phải gõ cửa phòng cô.

Người bên ngoài còn đang la hét: “Cháu trai? Cháu trai? Rụt cổ trong phòng không phải là đàn ông đâu!”

Tiếp đó là giọng nói bất lực của Ngụy Sâm, “Sếp Lương, sếp Trương, chẳng qua sếp Thẩm uống nhiều quá nên về phòng đi vệ sinh, chắc chắn lát nữa sẽ ra thôi.”

“Đi vệ sinh mà còn cố tình về phòng hả?” Rõ ràng người đó không tin, nấc lên, giọng điệu ăn vạ, “Hôm nay tôi và ông Lương sẽ đứng đây đợi cháu trai ra. Bố nó còn không dám trốn rượu của chúng tôi, nó cho rằng mình có thể trốn hả?”

“Haiz, hai sếp à!” Ngụy Sâm thở dài.

E rằng hai ông sếp uống say sẽ nằm xuống đất, bằng bất cứ giá nào cũng phải đợi Thẩm Độ ra.

Thẩm Độ tựa người vào cửa, thở phào nhẹ nhõm.

Ít nhất không có cạy cửa đi vào, chẳng bao lâu sau chắc sẽ rời đi.

Đầu ngón tay của anh đang đặt lên đôi môi mềm mại, bỗng nhiên cảm thấy ngứa ngáy, đôi môi mềm mại kia đang mấp máy.

Trái tim hơi xốn xang, cúi xuống nhìn cô. Đèn trong phòng sáng rực, chiếu sáng đôi mắt của cô.

Dung Dung chớp mắt, khẽ hỏi anh: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Thẩm Độ thở dài, bỏ ngón tay xuống, hơi nhích lại gần cô, nói rất nhỏ: “Quả thật không thể uống nổi, chỉ có thể chạy.”

Cô hơi khó hiểu, “Không thể từ chối à?”

“Là người lớn mời rượu.” Thẩm Độ thả lỏng tay đang ôm eo cô, ấn vào thái dương của mình, “Tôi muốn uống nước.”

Dung Dung ngơ ngác đáp lại, xoay người muốn đi rót nước cho anh.

Nhưng lại bị anh kéo cánh tay lại.

Thẩm Độ nhìn xuống chân cô, giọng trầm xuống, “Sao không mang giày vào?”

Cô chỉ mặc chiếc đầm voan mỏng, lộ ra đôi chân mảnh khảnh và trắng nõn, cứ thế đi chân trần trên nền gạch đá hoa.

Dung Dung lúng túng rụt một ngón chân lại, giọng nói run run, “Có lò sưởi rồi, không lạnh.”

“Có lò sưởi là không bị cảm hả?” Thẩm Độ nhướng mày, sắc mặt u tối, “Không được ẩu tả như vậy.”

Dung Dung gật đầu, “Ừm, vậy tôi đi mang giày trước.”

Thẩm Độ thở dài, “Chân trần đi mang giày?”

Anh nói xong bèn cúi người xuống.

Lúc Dung Dung đang bất ngờ, một đôi tay rắn chắc ôm chặt eo cô, dùng sức nhấc lên. Hai chân cô rời khỏi mặt đất, bị người ta ôm lên.

Cô hét nhỏ một tiếng, ôm lấy cổ Thẩm Độ.

Thẩm Độ giống như đang ôm con nít vậy, còn muốn nhấc cô lên cao, định tìm một điểm cân bằng lực nhất.

Hai chân của Dung Dung buông thõng, cảm thấy rất khó chịu.

Thẩm Độ cau mày rồi thả cô xuống, ôm lấy bắp đùi của cô rồi lại nhấc cô lên.

Tay của anh đặt hờ hững trên đùi cô, không hề dịch chuyển lên trên, chỉ để cánh tay của mình làm ghế ngồi cho Dung Dung.

Dung Dung nhất thời đã tỉnh táo, ngỡ ngàng cúi đầu nhìn anh.

Thẩm Độ chỉ cười khẽ, “Cô rất nhẹ.”

Giọng điệu của anh không giống như đang khen ngợi, nhưng đúng là đã lấy được lòng Dung Dung. Cô bé được anh ôm nín thở, nhưng vẫn không nhịn được cười ngây ngô.

“Cười cái gì?” Anh nhướng mày, có vẻ khó hiểu.

“Anh khen tôi.” Cô nhoẻn miệng cười, trong đôi mắt hạnh nhân đều là sự vui sướng.

Anh ôm cô đi tới ghế sô pha, cẩn thận cúi người đặt cô ngồi xuống, “Tôi không có khen cô.”

Dung Dung lặp lại: “Anh vừa mới khen tôi nhẹ.”

“Đó cũng là khen à?” Anh hơi kinh ngạc, sờ đầu cô bé, “Hình như không được tính.”

“Vậy như thế nào mới được coi là khen?”

Thẩm Độ mỉm cười, ngồi xổm trước mặt cô, suy nghĩ một hồi rồi ngước mắt nhìn vào đôi mắt cô, “Hôm nay cô rất đẹp.”

Dung Dung phồng má lên, tim đập loạn xạ, nghiêng đầu né tránh ánh mắt của anh.

Cô nhìn thấy đôi giày cao gót cách đó không xa.

“Ý, giày của tôi ở đằng kia.”

Anh chỉ liếc nhìn sơ rồi rời mắt, “Mang giày cao vậy không mệt à?”

“Hơi hơi, nhưng xinh mà.” Dung Dung giơ hai chân lên, vùi vào ghế sô pha rồi kéo đầm xuống, định che phủ những ngón chân trần của mình.

Thẩm Độ đứng dậy, đi vào phòng ngủ chính bên kia, “Tôi đi lấy dép cho cô.”

Cách bài trí phòng của bọn họ giống nhau, vì vậy chắc là dép cũng được đặt dưới tủ đầu giường.

Một lúc sau, Thẩm Độ cầm một đôi dép đặt trước mặt cô.

Dung Dung mang dép vào và đứng lên, chỉ vào cửa phòng hỏi: “Bọn họ chắc là đi rồi nhỉ?”

Thẩm Độ lắc đầu, “Không biết.”

“Tôi đi xem thử.”

Cô đi tới cửa, lặng lẽ mở hé cửa ra. Còn chưa kịp thấy rõ rốt cuộc bên ngoài có người hay không, cửa lại bị đóng lại nhẹ nhàng.

Thẩm Độ chống tay lên cửa. Hơi thở nam tính, mát lạnh và còn nồng nặc mùi rượu cuốn lấy hết mọi dây thần kinh của Dung Dung.

Anh đứng sau lưng Dung Dung, hơi dùng sức đóng cửa lại.

Hơi thở lẫn mùi rượu phả vào tai cô.

Dung Dung rụt cổ.

“Dung Dung.” Giọng của Thẩm Độ khàn khàn, lên cao âm cuối, không giống như lúc nói chuyện thường ngày, “Cô mong muốn bọn họ đã đi rồi hay chưa đi?”

Dung Dung không dám quay đầu lại, giọng nói rất nhỏ, “Chuyện này có liên quan gì tới tôi?”

“Tôi muốn biết.”

Cô trả lời rất nhỏ, gần như không thể nghe thấy: “Nếu bọn họ đi rồi, anh sẽ có thể về phòng nghỉ ngơi.”

Anh lại hỏi: “Tôi không thể nghỉ ngơi ở đây được à?”

Dung Dung: “…”

Hơi thở của người đàn ông lại đến gần hơn. Anh duỗi tay còn lại chống ở bên kia, giữ chặt cô ở giữa mình và cửa phòng.

Cô hít một hơi, rất có cảm giác mình đang bị đùa giỡn.

Hơi rượu bốc lên, Dung Dung cũng không phải là dạng người dễ nản chí. Cô xoay người lại, ngẩng đầu đối mặt với anh, “Cô nam quả nữ thành ra thể thống gì? Không được.”

Rất ra dáng con gái nhà lành.

Đôi mắt của Thẩm Độ sâu thẳm, hơi nhếch môi lên, nhưng trên mặt lại không có vẻ tươi cười, “Chẳng phải cô và luật sư Từ cũng là cô nam quả nữ sao?”

Cô ngỡ ngàng.

“Giả ngu?” Thẩm Độ lại nhích đến gần cô, giọng nói càng lạnh đi, “Không phải từng ở chung một phòng với anh ta sao?”

Dung Dung suy nghĩ một lúc, rốt cuộc đã nhớ ra.

Thì ra lúc gọi điện thoại, anh đã nghe thấy lời oán trách của Từ Bắc Dã.

Hơn nữa còn lấy nó ra để hỏi tội.

“Đó là khi còn bé.” Dung Dung nhăn mặt, thử giải thích: “Vả lại đó không phải là cùng một phòng, anh ấy ngủ ở ngoài.”

Không biết có phải do ảo giác hay không, mặt của Thẩm Độ lại đỏ hơn lúc nãy một chút.

Anh hé miệng, chỉ nặn ra một chữ, “Ờ.”

“Hơn nữa hai chúng ta đều uống rượu.” Dung Dung vặn vẹo ngón tay, cúi xuống nhìn đôi dép mình đang mang, “Nếu xảy ra chuyện gì sẽ không tốt.”

Vừa nói ra câu này, chính Dung Dung cũng sửng sốt.

Sao cô lại nói ra vậy!

Người đàn ông đưa đầu lưỡi vào khoang miệng, im lặng một lúc mới ung dung hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Dung Dung: “…”

Yết hầu của Thẩm Độ khẽ chuyển động, cằm căng cứng, mãi mà không nghe thấy câu trả lời của cô.

Anh lại thốt ra câu thắc mắc bằng chất giọng khàn, “Hửm?”

Dung Dung: “…”

Mọi người đều đã là người lớn, có những chuyện không cần nói ra chi tiết nhưng ắt hẳn phải hiểu.

Chắc là Thẩm Độ đang giả ngu, rõ ràng đang trêu ghẹo cô.

Dung Dung nhất thời bực mình, nhấc chân đạp lên giày da của anh ta.

Con thỏ bị trêu chọc không còn đường lui, không nhịn được nổi cáu trong men rượu dâng trào, “Vậy anh nghỉ ngơi ở đây đi! Đến lúc thật sự xảy ra chuyện gì thì đừng nói tôi lợi dụng anh!”

Thẩm Độ nhất thời kinh ngạc, để mặc cô chạy ra từ dưới cánh tay của mình.

Dung Dung xoay người cầm lấy chai rượu, khua chân múa tay với anh, dáng vẻ bất cần, “Làm một chai không?”

Thẩm Độ: “…”

Anh đi tới, cầm lấy chai rượu vang trong tay Dung Dung.

Chateau Latour Pauillac 1990 lại bị cô nốc hết như nốc bia.

Cuối cùng anh vẫn đỡ trán, ra lệnh cô ngồi yên trên ghế sô pha, “Rượu vang không phải uống như vậy.”

Anh rót cho cô một ly rượu nhỏ, nhìn màu sắc rượu vang theo ánh đèn, lắc lư chất lỏng trong ly rồi đưa cho cô.

“Trước hết ngửi mùi hương thử, sau đó nhấp một ngụm nhỏ. Đừng vội uống vào, để đầu lưỡi cảm nhận mùi vị.”

Dung Dung làm theo lời anh nói, nếm được một chút rượu ngọt. Rượu này có vị sống động, một ngụm nhỏ đã đủ kích thích toàn bộ vị giác của cô. Đợi đến lúc uống vào, cổ họng như bị bốc cháy, dư vị mùi hương khiến người ta lưu luyến.

Cô đứng dậy, đi đến tủ quầy bên kia lấy một cái ly mới, rót cho anh một ít, “Anh cũng nếm thử đi.”

Thẩm Độ lắc đầu, “Tôi không uống.”

Không uống thì thôi.

Cô lại rót cho mình một ly, thưởng thức rượu theo ba bước một ngắm, hai lắc, ba ngửi như lời Thẩm Độ nói.

Uống ly này tới ly khác rất vui.

Dung Dung chớp mắt, hơi ngạc nhiên, “Tôi nếm được vị khác rồi.”

“Vị gì?”

“Không nói ra được, vị trái cây nhỉ?” Dung Dung chép miệng, cảm nhận kỹ bằng đầu lưỡi, “Vị anh đào? Còn thêm chút vị cam thảo?”

Thẩm Độ chỉ gật gù.

Dung Dung cho rằng anh không tin, cố chấp rót một ly cho anh, đưa đến bên miệng anh, “Anh nếm thử đi.”

Thẩm Độ dở khóc dở cười, né người ra sau, “Muốn tôi uống đến vậy à?”

“Rượu ngon phải cùng nhau chia sẻ.” Dung Dung phồng má, hơi khó hiểu, “Có phải anh không thích mùi vị này không?”

Thẩm Độ lắc đầu, vẫn không uống, “Không phải.”

“Vậy tại sao anh không uống?”

“Dung Dung.” Anh buông tiếng thở dài, chạm nhẹ vào mũi cô, “Nếu ngay cả tôi cũng say mơ màng, tôi không dám chắc sẽ xảy ra chuyện gì.”

Trước đó Dung Dung đã trong trạng thái say chuếnh choáng, nhưng vừa bị Thẩm Độ hù dọa đã lấy lại chút ý thức. Lúc này rượu ngon đã xuống cổ họng, men rượu lại chiếm lấy đầu óc cô lần nữa. Cả người cô cũng nhẹ bỗng, giống như ngay sau đó có thể bay lên trời.

“Được rồi.” Dung Dung lấy ly rượu về, đặt lên bàn trà, giọng điệu không vui, “Rượu ngon thế mà anh không uống, không biết thưởng thức.”

Cô đã say thật rồi.

Đôi mắt của Thẩm Độ sâu thẳm, đáp lại theo những gì cô vừa hỏi: “Đó không phải là mùi vị tôi thích.”

“Hửm?” Dung Dung đứng dậy định đi lấy một chai rượu khác, “Vậy anh thích mùi vị gì? Tôi đi tìm cho anh.”

Người đàn ông chợt vòng tay qua eo cô từ phía sau và kéo cô lại, Dung Dung bất ngờ ngồi lên đùi anh.

Hơi thở nóng hổi phả vào gáy cô.

Thẩm Độ vươn tay ra từ đằng sau, chạm nhẹ vào môi cô, “Mùi vị này.”

Dung Dung mơ màng hỏi: “Là mùi vị gì?”

Người đàn ông khẽ cười, giọng điệu mập mờ.

Giống như chiếc lông vũ cọ xát khiến trái tim cô ngứa ngáy.

“Mùi vị của Dung Dung.”

Đột nhiên Dung Dung ợ hơi, bầu không khí lãng mạn bỗng chốc tan biến.

Thẩm Độ đặt cô ngồi bên cạnh mình, bất lực xoa đầu cô, “Cô đó.”

Cô mở to đôi mắt hạnh nhân, cười toe toét, “Tôi làm sao?”

“Cô rất giỏi.” Thẩm Độ dựa vào ghế sô pha, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, “Giỏi đến mức khiến tôi không nỡ rời đi.”

Câu cuối cùng rất nhỏ, không ai nghe được ngoại trừ anh.

Dung Dung ngồi yên bên cạnh Thẩm Độ, hai chân co lại. Cả người gầy gò và nhỏ nhắn được bọc trong lớp voan mỏng màu hồng nude, mái tóc dài bù xù. Một vài sợi tóc dính trên môi cô, bị cô vô tình ngậm vào miệng.

Làn da trắng sáng hơi ửng đỏ vì uống rượu.

Chắc Thẩm Độ cũng biết vừa rồi cô suýt nữa đã say, lần này sau khi uống vài ngụm rượu đã hoàn toàn say tí bỉ.

Thật ra anh cũng không tỉnh táo lắm, biết rõ hiện giờ người đang ngồi cạnh mình là ai, nhưng lại không có ý định rời đi.

Dung Dung híp mắt, một tay lắc lư ly rượu, một tay chống cằm, nghiêng người nhìn anh và cười, “Anh không về phòng à?”

Thẩm Độ thở dài thườn thượt, giọng điệu kìm nén, “Cô muốn tôi về không?”

“Không muốn.” Cô cười hì hì và nhích lại gần anh hơn, khẽ thở dài, “Uống rượu một mình rất chán.”

Thẩm Độ tiếp lời cô: “Vậy mà cô còn uống một mình.”

Cô nhắm mắt lại, giọng điệu cô đơn, “Không có ai uống chung.”

Mùi hương ngọt ngào trên người cô bé và mùi rượu vang nồng nàn hòa quyện vào nhau. Dây thần kinh lý trí của Thẩm Độ muốn vỡ vụn.

Thẩm Độ cầm lấy ly rượu của cô và đặt lên bàn trà, dùng tay đỡ đầu cô, muốn bảo cô đổi một tư thế thoải mái hơn.

Cô gục đầu xuống, nằm luôn trên đầu gối của anh.

Đầu của anh càng đau hơn. Anh cúi đầu gạt vài sợi tóc phủ trên mặt cô ra, vỗ nhẹ lên mặt cô, “Dung Dung?”

Cô vươn tay ra, che đi ánh sáng chói lóa trên đỉnh đầu.

Chỉ còn chừa chiếc cằm thanh tú và đôi môi đỏ mọng.

Thẩm Độ đau khổ nhắm mắt lại, nâng đầu cô lên và đặt trên ghế sô pha mềm mại nhân lúc mình còn chút lý trí, giải thoát cho đầu gối của mình, nhanh chóng đứng dậy định về phòng.

Anh vừa mới mở cửa ra đã nghe thấy một tiếng hét to bên ngoài.

“Cháu trai! Cháu đúng là ác độc! Không mở cửa cho chú!”

“Chú sẽ méc bố cháu!”

Hai ông chú và bố anh là bạn bè thân thiết, công việc kinh doanh qua lại giữa các tập đoàn vùng đồng bằng Châu Giang rất gắn bó. Lúc đầu vì là lớp dưới, anh đã cố gắng uống hết mình. Càng về sau, dạ dày đã bắt đầu đau âm ỉ, vì vậy anh mới phải tìm cớ thoát thân.

Ai ngờ khi hai người đó uống say, máu giang hồ của những năm lăn lộn đầu đường Cửu Long trước đây đã nổi lên.

Điện thoại bên trong lớp lót rung lên hai lần, là Ngụy Sâm gửi tin nhắn tới.

【Sếp Thẩm, anh cứ trốn trong phòng đi, đừng ra ngoài.】

Men say bỗng chốc dâng trào, Thẩm Độ bực bội đấm vào tường, nhỏ giọng văng tục.

“Chết tiệt!”

Anh lại xoay người, bế Dung Dung đi vào phòng ngủ chính.

Vừa chạm vào chiếc nệm êm ái, cả người cô bé liền lún xuống, ôm chặt cái chăn không buông.

Thẩm Độ cúi đầu nhéo má cô, giọng nói khàn khàn, giống như hơi tức giận, “Nếu không phải thấy em say.”

Hôm nay chưa chắc bỏ qua cho em.

Anh quay về phòng khách, nhìn ly rượu đã uống được phân nửa trên bàn trà, anh liền bước tới uống vài ngụm trong ly rượu mà lúc nãy cô đã uống.

Căn phòng ba phòng hai sảnh có hai phòng ngủ, phòng còn lại là thư phòng.

Thẩm Độ rửa mặt, đi vào phòng ngủ nhỏ.

Anh ấn vào dạ dày, quả thật không còn hơi sức nghĩ đến chuyện khác. Anh cởi cà vạt ra ném qua một bên, ngã người xuống giường, nhắm mắt ngủ.

***

Dung Dung ngủ không ngon.

Cô ngọ nguậy xuống giường. Mặc dù hoa mắt chóng mặt, cơ thể cũng mềm nhũn, nhưng trong đầu chỉ có một suy nghĩ.

Tẩy trang.

Đó là sự quật cường nhất của một người phụ nữ.

Cô không cho phép mình đi ngủ với lớp trang điểm.

Hành động tự hủy hoại làn da này tuyệt đối không thể xuất hiện trên người blogger làm đẹp như cô.

Dung Dung gắng gượng ngồi trước gương trang điểm, híp mắt nhìn chính mình đang ngẩn người trong gương.

Rõ ràng đã ngủ một giấc ngắn, nhưng khuôn mặt của cô lại không hề hốc hác, ngược lại trơn bóng mịn màng, thậm chí hai bên cánh mũi cũng không bị trôi lớp trang điểm.

Kem nền Serge Lutens* đúng là xịn.

Dung Dung thưởng thức hiệu ứng trang điểm cực đỉnh trước gương, cuối cùng vẫn không chịu nổi cơn buồn ngủ mà tẩy trang.

Sau khi tắm xong, men say đã vơi đi hơn phân nửa, cô gần như đã tỉnh táo.

Lúc này cô mới nhớ ra mình và Thẩm Độ cùng nhau uống rượu, cứ uống cứ uống rồi ngủ thiếp đi.

Dung Dung đi tới cửa mở cửa phòng ra, đèn cảm ứng trên hành lang sáng lên.

Không có ai.

Cô thở phào, chắc là Thẩm Độ đã về phòng rồi.

Cô lại tìm kiếm điện thoại trong phòng khách cả buổi rồi gửi tin nhắn WeChat cho Thẩm Độ.

Không trả lời, chắc là ngủ rồi.

Đang định tắt máy, cô lại thấy hơn một chục tin nhắn chưa đọc.

Là Từ Bắc Dã gửi tới.

【Phòng mới của em trên tầng 8?】

【Tầng 8 chỉ có tổng giám đốc Thẩm ở, con nhóc này không có chút đề phòng hả?】

【Ngày nào em cũng trốn tránh anh, Thẩm Độ không phải là đàn ông hả? Không cần trốn tránh anh ta hả?】

【Anh đau lòng quá đi.】

【Anh liều mạng đỡ rượu giúp em, kết quả em lại dây dưa triền miên với tên đàn ông khác.】



Giọng điệu dần dần điên khùng.

Dung Dung cạn lời, nhắn lại một chữ “?”.

Bên kia nhanh chóng gọi điện thoại tới.

“Em vẫn chưa ngủ hả?” Giọng của Từ Bắc Dã nghe có vẻ rất tệ.

“Tắm.” Dung Dung liếc nhìn thời gian, “Ba giờ sáng rồi mà tại sao anh vẫn chưa ngủ?”

“Anh đang uống rượu ở quầy bar tầng 1.” Từ Bắc Dã vừa mới nói xong, giọng điệu lập tức trở nên nghiêm túc, “Em ở trong phòng một mình à?”

“Ừ.”

Từ Bắc Dã giễu cợt, “Thẩm Độ lịch thiệp thế à? Anh không tin.”

Thẩm Độ là “mỏ vàng” của văn phòng luật sư. Nếu là ngày thường, Từ Bắc Dã chắc chắn không dám nói ra những lời này.

80% là say rồi.

“Nếu anh không tin thì có thể lên đây xem, chỉ có một mình em.” Dung Dung chậm rãi nói xong liền dứt khoát cúp máy.

Năm phút sau, Từ Bắc Dã thật sự đi lên.

Áo sơ mi xốc xếch, say tí bỉ, giống như một giây sau sẽ ngã xuống đất, không đứng lên nổi.

Dung Dung chỉ vào phòng đối diện, “Người ta đã yên giấc ở phòng đối diện rồi, không tin anh gõ cửa đi.”

Từ Bắc Dã chỉ nhìn sơ vào bên trong, vẻ mặt lúng túng, xoay người định rời đi.

Sau đó anh nhíu mày, bụm chặt miệng.

Dĩ nhiên Dung Dung biết đó không thể nào là nôn nghén, lạnh nhạt chỉ vào phòng vệ sinh, “Đi ói đi.”

Từ Bắc Dã nhanh chóng rảo bước vào phòng vệ sinh, sau đó là một tràng tiếng nôn kinh thiên động địa.

Khi Dung Dung nghe thấy âm thanh này, dạ dày bắt đầu sôi ùng ục, cũng muốn ói theo.

Sau này tuyệt đối không được uống nhiều rượu nữa.

Ngồi trên ghế sô pha đợi khoảng mười mấy phút, người trong phòng vệ sinh vẫn chưa đi ra.

Dung Dung sợ anh ấy chết trong đó, đến khi cảnh sát tới mà cô không có nhân chứng sẽ khó thoát khỏi tội mưu sát, vì vậy đành phải cam chịu đứng dậy đi tới gõ cửa phòng vệ sinh.

Không có động tĩnh.

Cô giật mình, lẽ nào thật sự bị ngộ độc rượu?

May mà cửa phòng vệ sinh không khóa, cô không cần cạy khóa hay là xô cửa vào.

Từ Bắc Dã ngồi ngủ thiếp đi trên bồn cầu vệ sinh.

Mắt kính gọng bạc vắt lỏng lẻo trên sống mũi cao thẳng, đôi mắt hẹp dài nhắm lại, giảm bớt sự ranh mãnh như hồ ly, trông càng lịch sự hơn lúc mở mắt.

Ngắm trai đẹp ngay cả khi say rượu còn no cơm hơn những người khác.

Dung Dung quan sát cặp mắt của anh ấy, so sánh trong đầu.

Ừm, mắt của anh Thẩm vẫn đẹp hơn.

Cô đi tới, chọt vào cánh tay của Từ Bắc Dã, “Anh Tiểu Bắc?”

Từ Bắc Dã nhíu mày, dựa đầu vào tường, xoay đầu ngủ tiếp.

“…”

Đã hơn nửa đêm, nhân viên phục vụ phòng trên tàu đã nghỉ ngơi từ lâu rồi.

Cô đứng trước cửa phòng vệ sinh, suy tư về cuộc đời khoảng chừng hai phút.

Thôi bỏ đi, dù sao vẫn còn một phòng ngủ nhỏ, chỉ cần cô khóa cửa là bình yên vô sự.

Hai phút sau.

Dung Dung nhét hai cục giấy nhỏ vào mũi, lôi kéo một chân của Từ Bắc Dã ra khỏi phòng vệ sinh, tư thế khom lưng như bà cụ 70 tuổi.

Từ Bắc Dã ngủ rất ngon, còn ngáy nhỏ.

Cảnh giấu xác rất sinh động.

“Kiếp trước chắc em thiếu nợ anh và Dung Thanh Từ rất nhiều tiền.” Dung Dung đổ đầy mồ hôi, ngồi xuống đất nghỉ ngơi vài phút rồi đứng lên tiếp tục làm việc, “Nếu không thì tại sao em lại bị mấy người hành hạ như vậy?”

Cô đã thử khiêng nhưng thật sự không khiêng nổi Từ Bắc Dã, nghĩ ngợi một lúc chỉ có thể ném anh ấy xuống dưới đất, sau đó kéo anh đi dựa vào lực ma sát cực đỉnh của sàn đá cẩm thạch.

Cô sắp dùng hết sức lực, thế nhưng vẫn còn cách phòng ngủ nhỏ một khoảng xa.

Khó khăn lắm mới kéo một chân của Từ Bắc Dã đến phòng ngủ nhỏ, Dung Dung quát Từ Bắc Dã đang nằm trên đất: “Từ Bắc Dã!”

“Ừm.” Từ Bắc Dã bất mãn đáp lại, nghiêng người qua một bên rồi tiếp tục ngủ.

Còn gối lên cánh tay của mình, thở phào thỏa mãn.

“Tự lăn vào phòng ngủ đi!” Dung Dung rút cục giấy trong mũi ra, há to miệng thở hổn hển, “Đây là lòng tốt cuối cùng của em.”

Cô quăng Từ Bắc Dã trước cửa phòng ngủ rồi đi vào phòng vệ sinh, định tắm rửa lại.

Trước khi đi, cô còn tàn nhẫn tắt máy điều hòa trung tâm trên hành lang.

Nằm trên nền đá cẩm thạch lạnh ngắt mười mấy phút, quả nhiên Từ Bắc Dã tỉnh dậy vì bị đông cứng.

Anh ngồi trên sàn nhà, mơ màng nhìn cảnh tượng trước mắt.

Đầu óc quay cuồng, cả người cũng không còn sức lực.

Chỉ biết rằng nửa đêm uống khá nhiều rượu trong quán bar, cuối cùng vô tình nghe thấy người ta nói dãy phòng sang trọng trên tầng 8 chỉ có tổng giám đốc Trung Nhuận ở. Sau đó nhớ tới số phòng mà Tiểu Dung Tử nói cho anh biết là trên tầng 8, anh nhất thời nóng máu, kích động gửi vài tin nhắn cho cô.

Sau đó đã đi lên lầu.

Thấy cô nói trong phòng chỉ có một mình cô, anh khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Ban đầu gắng gượng đi lên lầu, vừa mới ói xong, cả người giống như nước lũ ồ ạt bỗng chốc bị cuốn trôi hết sức lực.

Chỉ muốn ngủ.

Anh vẫn nhớ láng máng Tiểu Dung Tử nói cái gì.

Từ Bắc Dã bò dậy, run lập cập, đẩy cửa đi vào phòng ngủ nhỏ.

Hơi ấm lại bao trùm lấy anh.

Từ Bắc Dã lần mò đi tới mép giường, tháo cà vạt ra, quăng áo sơ mi đi, cởi quần tây ra, trở về trạng thái cơ bản nhất của loài người.

Anh tháo mắt kính xuống, đặt trên tủ đầu giường.

Ngã người xuống giường, cho dù trong phòng này tràn ngập mùi rượu, nhưng anh vẫn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Bên này, sau khi Dung Dung tắm xong thì phát hiện xác chết trước cửa phòng ngủ nhỏ đã biến mất. Chắc là xác chết tỉnh giấc vì bị đông cứng, biết điều trở về phòng ngủ nhỏ.

Cô thở phào, quay về phòng mình và khóa cửa lại, nhanh chóng đi ngủ sau một ngày mệt nhọc.

Hy vọng sáng mai lại là một ngày làm người ta vui vẻ.

***

Sáng sớm, Dung Dung bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Cô gắng gượng thò tay ra khỏi chăn sờ soạng tủ đầu giường, làm rớt hộp khăn giấy và remote điều khiển xuống đất, khó khăn lắm mới cầm được điện thoại.

Vừa bắt máy, mắt vẫn chưa mở ra, tim đã bị dọa sợ đến nỗi đột ngột ngừng đập bởi tiếng gầm rú ở đầu dây bên kia, “Tối hôm qua cô không về phòng hả???? Đi qua đêm ở đâu!!! Có tin tôi bảo ông nội chặt đứt chân cô không!!!”

Một tràng ù tai, màng nhĩ cũng sắp bị thủng.

Cô dụi mắt, giơ cánh tay đang cầm điện thoại ra xa, mơ màng nói: “Em ở trong phòng mà.”

“Cô ở phòng nào! Tôi đứng trước cửa phòng cô nè! Gõ cửa nửa tiếng mà không nghe thấy hả?” Dung Thanh Từ đã rất tức giận, giọng nói run rẩy, “Từ Bắc Dã cũng không có ở trong phòng, hôm qua tôi không nên giao cô cho cậu ta! Nói! Cậu ta đã làm gì cô!”

Dung Dung mở to mắt, ngồi dậy với đầu tóc bù xù, “Không phải, em đổi phòng rồi.”

“Đổi phòng?” Dung Thanh Từ cười lạnh, “Ở chung phòng với Từ Bắc Dã hả?”

Dung Dung gật đầu, sau đó lắc đầu, “Đúng là ở chung phòng với anh ấy, nhưng hiện giờ em không thể giải thích rõ ràng, chị tới xem là biết.”

Cô báo số phòng xong, Dung Thanh Từ nói “Cô chờ đó” rồi điện thoại nhanh chóng bị cúp.

Dung Dung ngáp dài đi ra khỏi phòng. Cửa phòng ngủ nhỏ vẫn còn đóng, chắc là Từ Bắc Dã vẫn chưa dậy.

Lúc này phục vụ điểm tâm của phòng đã nhấn chuông cửa.

Dung Dung chỉnh sơ lại đầu tóc, đi ra mở cửa.

Nhân viên phục vụ mặc áo ghi lê, thắt nơ cười niềm nở, “Xin chào, phục vụ điểm tâm.”

“Mời vào.”

Dung Dung né người để nhân viên phục vụ đi vào, sau đó nhìn thấy Ngụy Sâm bối rối đứng trên hành lang ở phòng đối diện.

Cô cảm thấy kỳ lạ, “Sao vậy?”

Ngụy Sâm gật đầu với cô, “Chào buổi sáng. Tôi gõ cửa phòng của sếp Thẩm rất lâu mà không có ai trả lời tôi.”

“Chắc là còn đang ngủ.” Dung Dung nhớ lại, “Không phải hôm qua anh ta uống rất nhiều sao?”

“Đây là lần đầu tiên tôi thấy sếp Thẩm bị chuốc nhiều rượu.” Ngụy Sâm thở dài, “Vốn dĩ còn mang thuốc dạ dày tới cho anh ấy.”

Dung Dung hơi ngạc nhiên, “Anh ta có bệnh dạ dày à?”

“Cũng không phải vậy, thỉnh thoảng uống nhiều sẽ bị đau dạ dày.” Ngụy Sâm nhún vai, “Những năm trước đây lúc sếp Thẩm gây dựng sự nghiệp rất cực khổ, bây giờ nếu có thể không uống sẽ cố gắng không uống.”

Tối hôm qua, hình như cô cũng bảo Thẩm Độ uống rượu.

Nhưng hình như Thẩm Độ từ chối với lý do gì đó.

Lúc hai người đang nói chuyện, một tiếng giày cao gót nhọn hoắt phát ra từ cuối hành lang.

Dung Thanh Từ lao tới với khuôn mặt tức giận, rống to với Dung Dung: “Cái tên khốn Từ Bắc Dã đó đâu?!”

“Em ở phòng ngủ chính, Từ Bắc Dã ở phòng ngủ nhỏ. Tụi em không xảy ra chuyện gì cả.” Dung Dung chỉ vào bên trong, “Bây giờ anh ấy vẫn còn đang ngủ trong phòng ngủ nhỏ, chị đi xem thử là biết.”

Dung Thanh Từ đi vào phòng, sải bước đến phòng ngủ nhỏ, đẩy mạnh cửa phòng ra.

Rèm cửa sổ thuộc loại ngăn ánh sáng. Lúc này trong phòng vẫn tối thui, chỉ có chút ánh sáng ở cửa phòng, miễn cưỡng chiếu sáng vào bên trong.

Áo sơ mi, quần tây và cà vạt nằm rải rác dưới sàn.

Mùi rượu khó chịu thoang thoảng trong không khí.

Dung Thanh Từ bật đèn lên.

Sau khi thấy rõ cảnh tượng trên giường, cô mở to mắt chửi thề: “Đệch mợ, chuyện gì đang xảy ra!”

Dung Dung và Ngụy Sâm đứng trước cửa đều sửng sốt, cho rằng xảy ra án mạng, bất chấp xông thẳng vào trong.

“…”

“…”

Bức tranh trai đẹp ngủ với nhau đẹp biết bao.

Hai người đàn ông “ngon trai” nằm cạnh nhau trên một chiếc giường lớn, tư thế hoàn mỹ tái hiện lại logo trường đại học Nhân Dân*. Trong đó, Thẩm Độ ngủ không ngon đang bị ôm eo, hai chân co lại, quần áo trên người miễn cưỡng còn nguyên vẹn, nhưng mà cúc áo sơ mi bị cởi ra, lộ ra xương quai xanh và cơ bụng quyến rũ.

Còn Từ Bắc Dã quay về với loài người nguyên thủy thản nhiên vòng qua eo của Thẩm Độ, tóc tai bù xù, rất có cảm giác ở đằng sau.

Chiếc đèn chùm lớn trên đầu giường chiếu sáng vào bức tranh tuyệt đẹp này.

Dung Dung há hốc mồm, thử nhớ lại toàn bộ chi tiết của tối hôm qua.

Ngụy Sâm run rẩy hỏi: “Đây là sếp Thẩm của chúng tôi hả?”

Dung Dung gật đầu mơ hồ, “Chắc vậy.”

“…” Dung Thanh Từ hít một hơi thật sâu, bụm miệng lại, chỉ vào hai người đàn ông còn đang ngủ trên giường, “Ai trong mấy người đánh thức bọn họ đi.”

Vừa nói xong, ba người đều im lặng.

Dung Dung thúc vào cánh tay của Ngụy Sâm, “Đánh thức sếp Thẩm của anh dậy đi.”

Ngụy Sâm rụt một cánh tay lại, “Tôi không làm đâu. Tôi còn muốn sống thêm hai năm nữa.”

“Anh gọi anh ta dậy thì sao lại không thể sống?”

Giọng điệu của Ngụy Sâm yếu ớt, đắng lòng nhìn cô, “Cô Dung, cô nói từ tận đáy lòng xem tôi còn có thể sống nổi không?”

Dung Dung: “…”

“Thôi bỏ đi.” Dung Thanh Từ bực bội đè vào ấn đường, “Chúng ta nên bao dung với xã hội này chút. Sáng sớm đã làm tôi đau dạ dày vì tức giận, còn chưa ăn sáng nữa. Đi ăn sáng thôi.”

Dung Dung chỉ vào giường, “Vậy bọn họ thì sao?”

“Bọn họ cũng sẽ tỉnh dậy thôi.” Dung Thanh Từ nhíu mày, “Tối hôm qua ai biết được xảy ra chuyện gì ngoại trừ hai người đàn ông này?”

Ngụy Sâm ngập ngừng, Dung Dung vỗ vai anh ta, “Đi thôi. Có lẽ lúc này giả vờ như không biết mới là con đường sống duy nhất.”

Cậu ngẫm nghĩ cảm thấy rất có lý, đi theo hai chị em đi ăn sáng.

Cửa phòng lại được đóng lại, tất cả đều trở lại yên tĩnh.

***

Ăn trưa đều được thống nhất trên nhà hàng tầng 5.

Thẩm Độ xuất hiện trước cửa nhà hàng với khuôn mặt u ám. Dung Thanh Từ có thị lực tốt, là người đầu tiên thấy anh ta.

Cô lập tức cúi đầu cảnh cáo: “Lát nữa mấy người phải giả vờ không biết chuyện gì.”

Ngụy Sâm và Dung Dung gật đầu lia lịa.

Dung Thanh Từ hất đầu, “Gọi tổng giám đốc của cậu tới dùng cơm đi.”

Ngụy Sâm tằng hắng, đứng dậy đi về phía Thẩm Độ.

Cậu không biết phải nói cái gì, dù sao Thẩm Độ cũng đã đi tới.

Dung Dung nở một nụ cười hồn nhiên và tươi đẹp, rõ ràng giống như học sinh tiểu học, “Anh Thẩm, chào buổi trưa.”

Thẩm Độ thờ ơ liếc nhìn cô, không để ý tới cô, ngồi xuống chuẩn bị gọi món ăn.

Dựa theo sức ăn mạnh của đàn ông, Thẩm Độ lại chỉ gọi một phần cơm gan ngỗng qua quýt, chắc chắn có vấn đề.

Ngụy Sâm cười rất gượng gạo, “Sếp Thẩm, sao anh không ăn nhiều chút? Dạ dày có chịu được không?”

Thẩm Độ lạnh nhạt nói: “Ăn không vô.”

Dung Dung và Dung Thanh Từ nhìn nhau, ăn ý cúi đầu.

Mười mấy phút sau, Từ Bắc Dã cũng đến nhà hàng.

Khóe mắt bầm tím, sắc mặt tái nhợt, đầu mũi ửng đỏ, cả người trông rất tiều tụy.

Có người buông lời trêu đùa: “Ấy chà, tối qua cậu Ba Từ chúng ta bị người đẹp nào ép khô máu à?”

Dung Dung đang uống trà, nghe thấy vậy bỗng bị sặc, ôm ngực thở dốc khó khăn.

Dung Thanh Từ vỗ lưng cô, “Uống trà mà cũng bị sặc, cô là con nít hả?”

Thẩm Độ lạnh nhạt nhìn cô.

Từ Bắc Dã đá một phát vào chân ghế của người đó. Người đó lảo đảo, suýt nữa ngã xuống đất.

Đang định mở miệng chửi thề thì bị ánh mắt hung dữ của Từ Bắc Dã dọa sợ làm “tắt nắng”.

Từ Bắc Dã nhếch mép cười khẩy, xoay cổ cúi đầu nhìn chằm chằm vào người đó, hạ giọng nói: “Đệch mợ, có gan thì nói lại cho ông nghe xem?”

Người đó vội vàng đứng lên, chạy ra khỏi nhà hàng.

Anh liếc nhìn những người khác, cuối cùng đi về phía bàn của Dung Dung.

“Tiểu Dung Tử.” Từ Bắc Dã ngồi đối diện cô, hỏi thẳng: “Tối hôm qua em cố tình?”

Dung Dung thốt lên: “Cái gì?”

“Em hỏi anh cái gì hả?” Từ Bắc Dã nhếch môi cười nhạt, mang vẻ giễu cợt, “Con bà nó, lần đầu tiên trong đời anh ngủ qua đêm với một người đàn ông.”

Thẩm Độ bỏ đũa xuống, bình tĩnh hỏi: “Luật sư Từ, mũi còn đau không?”

Từ Bắc Dã liếc anh ta, cười khẩy, “Tổng giám đốc Thẩm ra tay đúng là không chút nể nang.”

“Nếu tôi thật sự không nể nang, sống mũi của anh đã bị gãy rồi.” Thẩm Độ mỉm cười, ánh mắt lạnh lùng, ”Vì vậy im mồm ăn cơm đi.”

Từ Bắc Dã bực bội ngậm miệng lại, “…”

Bữa ăn này rất kiềm nén.

Dung Dung ăn xong định trốn về phòng mình, bị Từ Bắc Dã kéo về ngồi xuống ghế, “Đi đâu?”

Dung Dung nhìn về phía Thẩm Độ.

Người kia lau miệng, khuôn mặt vô cảm, “Giải thích rõ mọi chuyện.”

Cô lại nhìn về phía Dung Thanh Từ và Ngụy Sâm.

Hai đồng đội mặt dày nhanh chóng trở mặt, bỏ chạy mất.

Dung Dung ngồi trên ghế, rối rắm, “Nếu em nói em cũng không biết tại sao lại như vậy, hai người có tin không?”

Hai người đàn ông đồng thanh: “Cô/Em cảm thấy sao?”

“…” Dung Dung thở dài, “Em cảm thấy đàn ông con trai vẫn nên rộng lượng chút. Dù sao không ai bị mất mát gì, không cần so đo như vậy, các anh thấy sao?”

Sắc mặt của hai người đàn ông đều u ám.

Dung Dung tiếp tục kiên trì, “Nếu các anh chỉ vì trên dưới…”

Hai người đàn ông nghiến răng, “Câm mồm.”

Dung Dung ngậm miệng lại, ngoan ngoãn ngồi trên ghế, chạm hai đầu ngón trỏ vào nhau.

Trên dưới con khỉ mốc.

Dung ngu si.