Nhà Triết Học Rơi Vào Biến Tình

Chương 13: Quán bar 2




Bách Ngưng vừa mới đi vào quán bar thì đã nhìn thấy rất nhiều người đang nhảy múa trên sàn nhảy.

Ánh đèn ở quầy rượu vô cùng chói mắt, thỉnh thoảng lại thay đổi những màu sắc khác nhau, trong chớp mắt trở nên mập mờ mơ hồ.

Tiếng nhạc cũng rất lớn, đinh tai nhức óc.

Bách Ngưng hơi nhíu mày.

Đây chắc chắn là quán bar ồn ào nhất mà cô từng đến trong hơn một tuần lễ nay.

Trong không khí tràn ngập đủ loại mùi nước hoa.

Hòa lẫn vào nhau, có chút gay mũi.

So với những quán bar khác, dường như không khí trong quán bar này nồng nặc mùi cồn hơn.

Bách Ngưng chưa từng uống rượu, mùi cồn bay trong không khí quá nồng khiến cho đầu cô có chút choáng váng.

Nhìn vị trí bên trong tin nhắn: "Lầu 1, ghế sô pha dài số 4."

Quán bar có tổng cộng 2 tầng. Tầng trệt là sàn nhảy và ghế sô pha. Lầu trên là phòng riêng.

"Bà chủ Lý về Bắc Kinh nhiều ngày như vậy nhưng vẫn nhớ đến ngôi miếu nhỏ này của mình, đúng là vinh dự."

Ở cửa, Tằng Linh mặc một chiếc đầm dài màu đỏ viền ren, khoét lưng, bước chậm rãi về phía của Lý Đề Âm.

Đôi môi đỏ rực, xinh đẹp động lòng người, là kiểu ngự tỷ.

Lý Đề Âm nằm trên chiếc sô pha mềm mại, giơ ly rượu thủy tinh trong suốt trong tay lên, lắc lắc rượu trong lý, lập tức uống phân nửa.

"Được rồi, được rồi, mình xin lỗi mà."

Sau đó, Lý Đề Âm lập tức phàn nàn: "Gần đây thật sự quá bận rộn. Lúc trước, chuyện của buổi hòa nhạc đã đủ bận rộn rồi, không ngờ mấy tháng nay, nhu cầu và lượng tiêu thụ của nghĩa trang tăng vọt. Mấy người quản lí lại đưa ra một phương án mới để hiện đại hóa nghĩa trang, chuyện phải giải quyết đã nhiều lại càng nhiều thêm."

Lý Đề Âm mang theo giọng điệu khó hiểu, tự hỏi: "Gần đây thật sự có nhiều người chết như vậy sao?"

Tằng Linh nghe thấy vậy, bỗng chốc cười quên trời đất.

Tằng Linh ngồi xuống bên cạnh Lý Đề Âm. Căn phòng này là phòng tốt nhát của quán bar, cửa sổ sát đất có tầm nhìn vô cùng rõ ràng, mỗi ngày đều có nhân viên vệ sinh đến dọn dẹp sạch sẽ từng ngóc ngách.

Thông qua cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy toàn cảnh ở quầy rượu, tầm nhìn vô cùng thoáng đãng.

Rất thích hợp để tìm kiếm con mồi.

Tằng Linh cũng như Lý Đề Âm, cả người vùi trên ghế sô pha, nhưng không hoàn toàn giống với dáng vẻ của Lý Đề Âm. Nàng như một chú mèo lười. Nếu như không nhìn mặt, cũng không cảm nhận khí chất thì thật sự giống như một chú mèo béo lười biếng.

Đôi mắt kia hệt như một đôi mắt mèo lúc nào cũng sẵn sàng chợp mắt.

Nếu như nhích lại gần nhìn kỹ con ngươi của Lý Đề Âm, rất sáng, cũng rất xinh đẹp, đặc biệt là dưới ánh đèn đầy màu sắc, đôi mắt kia thật sự khiến cho người ta không thể rời mắt.

Nhưng bây giờ không nhìn kĩ, chỉ lướt qua thì luôn cảm thấy đôi mắt kia như có một lớp sương mù mông lung bao phủ.

Mặc dù Tằng Linh cũng trong trạng thái lười biếng, nhưng lại giống như một con bò cạp đang cong đuôi lên, từng giây từng phút tìm kiếm con mồi tiếp theo.

"Ai biết đâu. Dù sao sau này mình cũng không mua mộ ở chỗ của cậu đâu. Mình chết được làm thành pháo hoa là được rồi."

Lý Đề Âm nói đùa: "Đến lúc đó thì đô thị sẽ đến hốt cậu."

"Lúc đó cũng đã chết rồi, ai đi mà lo mấy chuyện này nữa."

"Cũng đúng ha, không còn sống thì cái gì cũng chẳng còn ý nghĩa nữa."

Bỗng chốc, hai người đều không nói gì thêm.

Tằng Linh nhìn sườn mặt của Lý Đề Âm.

So với Lý Đề Âm trước kia, tuy là cùng một người nhưng lại mang hai dáng vẻ khác nhau.

Lý Đề Âm của trước kia, mỗi lần đến quán bar của cô ấy đều mang theo ý chí chiến đấu sục sôi. Mỗi lần đến căn phòng được đặt làm riêng cho nàng, đôi mắt nhìn đám người phía dưới kia luôn sáng lấp lánh. Trong sinh mệnh không thể thiếu tình yêu và sự kích thích.

Nàng luôn nói rằng: "Linh Tử, nhìn này! Đây là giang sơn ta giành lấy cho nàng. Trẫm lại muốn bắt đầu tuyển phi rồi đây!"

Lý Đề Âm của hai năm sau, trong mắt không còn hào quang, biến thành một chú mèo chỉ muốn lười biếng.

Tằng Linh hỏi: "Bác đã rời đi lâu rồi mà cậu vẫn còn chưa thoát ra được à?"

"Không biết nữa."

"..."

Giọng nói của Tằng Linh ra vẻ nhẹ nhõm, trêu chọc nói: "Trong hai tháng mà cậu biến mất kia, ngày nào Mạc Nguyệt cũng đến chỗ của mình mượn rượu giải sầu, không biết đã bị truyền thông chụp được bao nhiêu lần nữa."

Quán bar của Tằng Linh luôn luôn nổi tiếng vì bảo vệ sự riêng tư của khách hàng. Chính vì như vậy, rất nhiều người đồng tính nữ trong giới giải trí và bạn gái của họ đều sẽ chọn đến Oto để chơi.

Ở xung quanh quán bar còn cố tình sắp xếp đội cảnh vệ phản cẩu tử. Mỗi nhân viên ra vào quầy rượu đều trải qua kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt, dùng máy cảm biến công nghệ cao. Mấy loại như camera lỗ kim này nọ hoàn toàn không có chỗ để giấu.

Kinh doanh Oto nhiều năm như vậy, trong vòng có bao nhiêu cặp đồng tính luyến ái thì Tằng Linh có thể nói là nắm rõ trong lòng bàn tay.

Những đôi tình nhân này chưa từng bị chụp được, đến mức tiếng tăm của Oto trong cộng đồng đồng tính ngày càng tốt.

Mà tất cả chuyện này xém chút đã bị phá hủy vì Mạc Nguyệt uống rượu say nổi điên trước cổng quán bar. Hơn nữa, trong hai tháng Lý Đề Âm biến mất kia, ngày nào Mạc Nguyệt cũng uống say đến mức không biết trời trăng, rồi lại nổi điên trước cửa quán bar.

Lý Đề Âm vội vàng lắc đầu, tránh không kịp, chỉ nói bốn chữ: "Mình muốn ở góa."

Tằng Linh mỉm cười, nghĩ đến những người bạn nữ mập mờ trước kia của Lý Đề Âm, bây giờ nhìn lại dáng vẻ xem nhẹ tình yêu, siêu phàm thoát tục của Lý Đề Âm, chỉ cảm thấy đời người thật khó đoán, tương phản quá lớn.

Ngay cả Lý Đề Âm cũng không muốn yêu đương.

"Chỉ cần cậu vui vẻ là được rồi."

"Ừ."

Gặp được người bạn thân đã lâu không thấy mặt, Tằng Linh bỗng chốc muốn nói nhiều hơn một chút, thay đổi chủ đề: "Thật ra ảnh hậu Mạc người ta cũng không tệ đâu, cũng đối xử thật lòng với cậu. Hay là cậu xuôi theo ảnh hậu Mạc đi. Thật ra hai người vẫn rất xứng đôi đó. Hơn nữa, nói không chừng một ngày nào đó cậu sẽ tiến quân vào giới điện ảnh, đến lúc đó, cùng quay một bộ phim bách hợp với ảnh hậu Mạc người ta, không phải sẽ trực tiếp bay lên cao sao? Mình thấy rất nhiều đạo diễn lớn đều đang chuẩn bị quay phim về đề tài đồng tính đó. Ể? Cậu có nghe mình nói gì không vậy?

Tằng Linh nhìn Lý Đề Âm giơ cao ly rượu trên tay trái, gương mặt vẫn còn áp trên mu bàn tay phải. Ánh mắt dường như đang di chuyển theo thứ gì đó.

Tằng Linh nhìn theo ánh mắt của Lý Đề Âm, liếc mắt một cái đã nhìn thấy một bóng trắng trong đám người đen kịt.

Ánh đèn trên sàn nhảy trở nên mờ ảo mập mờ, bóng ngươi màu trắng kia chung quy không chút phòng bị lấp đầy ánh mắt và cõi lòng của Lý Đề Âm.

Dư quang của Tằng Linh phát hiện, ánh mắt của Lý Đề Âm di chuyển theo cái người kia.

Cho đến khi bóng trắng kia dừng lại, cuối cùng ngồi xuống chiếc ghế dài số 4.

Mặc dù cách một khoảng nhất định, nhưng chắc chắn cô gái kia rất xinh đẹp.

Không chỉ nhờ giác quan thứ sáu của một cô géi.

Mà còn nhờ vào việc Tằng Linh nhìn thấy không ít người đều hướng ánh mắt nhìn về phía cô gái kia.

Thậm chí, một giây sau khi cô gái kia ngồi xuống, người phụ nữ cao gầy ngồi ở ghế bên cạnh cầm một ly rượu giá mấy ngàn tệ ở quán bar của Tằng Linh, mỉm cười vô cùng xán lạn tiến đến bắt chuyện.

"Người ở đây nhưng hồn không ở đây nữa rồi à?"

"Lúc nãy là ai nói muốn ở góa nhỉ?"

"Dáng vẻ này của cậu, hình như không giống như muốn ở góa đâu?"

Lý Đề Âm dời mắt, nói: "Chỉ nhìn một chút thôi mà."

Tằng Linh nói tiếp: "Đối phương là cực phẩm đó, thật sự muốn bỏ qua sao?"

Lý Đề Âm gật đầu, nói: "Mới trôi qua mấy phút thôi, mình không thể nào tự vả mặt mình nhanh như vậy được."

Lòng tự trọng vô dụng đáng chết này.

Ít nhất Lý Đề Âm thật sự muốn thêm wechat, kết bạn.

Có loại xúc động này.

Hơn nữa, rất lâu rồi không có cảm giác xúc động như thế này.

Tằng Linh cười cười, nói: "Cậu thật sự thay đổi rồi, rất trưởng thành."

"Trước kia, khi cậu nhìn thấy niên thượng tỷ tỷ như thế này, căn bản sẽ không kìm lòng được, ánh mắt sẽ tỏa sáng."

"Hơn nữa, mình thấy đối phương, có lẽ, không phải cong đâu."

Lý Đề Âm uống một hớp rượu, quay đầu hỏi: "Sao cậu biết?"

Tằng Linh: "Mình chưa từng nhìn thấy cô ấy ở chỗ này. Hơn nữa, cô ấy trông có vẻ không phải đến đây để mua vui, mà là đến đón người."

Tằng Linh chỉ vào Bách Ngưng dưới tầng trệt. Lý Đề Âm nhìn sang.

Chỉ nhìn thấy mỹ nữ cao gầy kia cầm rượu quay về chỗ ngồi của mình. Sau đó, một người phụ nữ mặc đồng phục màu đen có chút lảo đảo bước đến. Trong nháy mắt, cô gái tiến đến giúp đỡ.

Tằng Linh đưa ra một lời nhận định trước: "Có lẽ hai người họ là một đôi đó."

Lý Đề Âm nghe thấy vậy, muốn dời mắt, nhưng nhìn một vòng, phát hiện chỗ nào cũng nhàm chán, chi bằng cứ nhìn cô gái ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha ở quầy rượu kia vậy.

Thế là, hai người Lý Đề Âm và Tằng Linh không thể giải thích được mà cùng nhìn về hai cô gái ngồi ở ghế sô pha số 4 ở tầng trệt tận mấy phút.

Tằng Linh đột nhiên đổi giọng: "Được rồi, chắc chắn hai người họ không phải là một đôi."

"Mình chưa từng nhìn thấy người yêu nào đến quán bar mà lại ngồi cách xa nhau như vậy."

"Hơn nữa, trước giờ mình cũng chưa từng nhìn thấy ai đến quán bar mà lại không uống rượu, cứ lặng lẽ nhìn người khác uống rượu như người này."

Lại nhìn thêm một lúc.

Tằng Linh cảm thấy rất kì diệu.

Vô cùng tò mò về người này.

Thế là giống như đang xem livestream, bắt đầu bình luận.

"Cô ấy thậm chí còn khiến cho mình cảm thấy như cô ấy đang hành quân vậy. Đây là quán bar chứ có phải ngục giam đâu."

Lý Đề Âm bị sự hình dung này làm cho bật cười, nhẹ nhàng cười khẽ vài tiếng.

"Bạn của cô ấy suy sụp sắp phát khóc rồi. Sao cô ấy không bị ảnh hưởng chút nào vậy? Thậm chí còn rất bình tĩnh nhìn bạn của mình suy sụp."

"Bạn của cô ấy hình như muốn lôi kéo cô ấy đi vào sàn nhảy khiêu vũ nhỉ? Sao cứ cảm thấy mặt của cô ấy trông vô cùng chán ghét vậy nhỉ?"

"Ha ha ha."

Lý Đề Âm híp mắt, nở nụ cười.

"Chậc chậc chậc, cậu nhìn dáng vẻ không đáng một xu của đám gei ở dưới kìa. Người ta vẫn còn chưa bước ra nữa mà ánh mắt đã dính chặt trên người của người ta rồi. Quả nhiên người trong giới đều yêu thích mấy chị gái."

"Dáng vẻ cô ấy nhìn chằm chằm người bạn trên sàn nhảy của mình thật sự rất giống cô giáo chủ nhiệm cấp ba của mình đừng phía sau cổng nhìn chằm chằm vào mình vậy! A a a a! Đáng chết, đáng chết!"

Lý Đề Âm bị chọc bật cười lớn: "Ha ha ha..."

Một khi đã tiếp nhận giả thiết này, lúc Lý Đề Âm nhìn về phía cô gái mặc đồ trắng kia thì nàng luôn cảm thấy xung quanh cô ấy có một quầng sáng giáo viên vây quanh.

Bất giác, Lý Đề Âm nhìn bóng người màu trắng, thon dài, đứng thẳng tắp phía dưới sàn nhảy không chớp mắt.

Ngay sau đó, Tằng Linh bỗng đổi chủ đề.

"Ồ ~ Bạn của cô ấy thất tình à? Tâm trạng không tốt, cố tình phóng túng."

"Ừ. Hình như dáng người cũng rất khá."

:Dáng người cũng đẹp đó."

Lý Đề Âm: "..."

- --------

Tác giả có lời muốn nói:

Lý Đề Âm: "Tôi không muốn yêu đương."

Bách Ngưng: "Trùng hợp, tôi cũng nói với người khác là không muốn."