Nhãi Con

Chương 44




Phải nói là Lục Tinh Hàn rất dễ dỗ.

Trong lòng vừa rồi còn mưa rền gió dữ vậy mà chỉ một con thỏ nhỏ lại dễ dàng khiến cậu bay lên trời như vậy. Sắc mặt Lục Tinh Hàn hồng hào, bờ môi lại trở lại màu đỏ thắm, bộ lông xù lên đã thẳng thớm trở lại.

Tay cậu để xuống bên cạnh chiếc ghế, tìm một góc độ không ai nhìn thấy để nắm lấy góc áo của Lâm Tri Vi.

Lần đầu tiên Lâm Tri Vi không trốn tránh, mặc kệ cho cậu nắm, cô dùng bông vải trang điểm thấm chút nước mát lạnh lại thoa lên da cậu, động tác dịu dàng, âm thanh cũng rất nhỏ: “Em ngoan ngoãn một chút, quay cho thật tốt, đợi quay xong chị nói chuyện tiếp với em.”

Lục Tinh Hàn cố gắng ngoan ngoãn nuốt những lời muốn nói vào trong bụng rồi nhìn chăm chú khuôn mặt đang kề cận của cô, cậu nhìn cho thật đã rồi mới tính tiếp.

Lục Tri Vi bị cậu nhìn chằm chằm đến mức cả người không được tự nhiên, cô giơ tay trái lên che mắt cậu lại.

Sống mũi, đôi môi hiện ra ngoài càng trở nên… hấp dẫn, mê hoặc, khiến cỏ dại mọc lan tràn trong lòng cô. Lâm Tri Vi cố bỏ qua, dùng phấn đánh qua hai má của cậu, trong lúc di chuyển, lòng bàn tay phải của cô vừa hay tiếp xúc với môi của cậu.

Mặc dù Lục Tinh Hàn không nhìn thấy nhưng cậu có thể cảm nhận được

Đến khi bàn tay phải của Lâm Tri Vi lại lướt qua môi cậu lần nữa, trái tim cậu bị trêu chọc đến không nhịn được, nỗi nhớ đong đầy trong lòng suốt một tuần này không áp chế được nữa, cậu đưa đầu lưỡi mềm mại ẩm ướt ra ngoài, khẽ liếm vào lòng bàn tay của cô.

Cả người Lâm Tri Vi run lên, bông phấn trên tay rơi xuống, một ít phấn vương lại tên ngực Lục Tinh Hàn.

Đáng… Đáng đời!

Trang điểm bìa tạp chí khác hẳn với trang điểm đi sân bay hoặc tham gia chương trình giải trí, so sánh ra thì càng phải đậm và sâu sắc hơn. Cũng may chủ đề hôm nay là thiếu niên trong sáng, không cần khoa trương quá mức, chủ yếu thể hiện sự sạch sẽ và tinh tế, phần lớn trang phục đều là màu ấm, kết hợp với những đạo cụ màu sắc nổi bật như cá vàng, đỏ trong bể thủy tinh, bó hoa rực rỡ và lông vũ để làm nổi bật lên làn da trắng sáng của thiếu niên.

Nhiếp ảnh gia là một nhân vật đẳng cấp hàng đầu trong nghề, ánh mắt sắc bén, vừa nhìn đã chọn ngay Lục Tinh Hàn, chỉ đích danh muốn chụp cho cậu trước, Dung Thụy và Lương Thầm tạm thời đứng chờ ở bên cạnh.

Viên Mạnh tận dụng tất cả thời gian, giành giật từng giây từng phút để hai người bọn họ làm đề toán.

Lâm Tri Vi thấy Lục Tinh Hàn không hề luống cuống khi bắt đầu chụp, cậu chìm vào cảnh đẹp xung quanh. Tiếng cửa chớp vang lên như có tiết tấu, cô thu hồi sự chú ý của mình chuyển sang người Lương Thầm. Có thể thấy rõ trong lòng Lương Thầm đang không yên, lúc này cậu ta liếc mắt nhìn Lục Tinh Hàn, một lát sau lại nhìn về phía cô, cảm giác đứng ngồi không yên.

Cô đi đến chỗ Viên Mạnh, cúi đầu nói với anh ta vài câu, Viên Mạnh gật đầu gọi Lương Thầm đến: “Cô Tiểu Lâm nói quần áo của cậu xảy ra chút vấn đề, nhanh chóng đi theo cô ấy để chỉnh lại đi, một chút nữa là đến lượt cậu rồi.”

Lương Thầm ngạc nhiên: “Em…”

“Trưởng nhóm, đi theo tôi nào.” Lâm Tri Vi cười nói: “Tôi xử lý giúp cậu một chút thôi, chắc chỉ khoảng vài phút là xong.”

Không có người nào phát hiện có gì không đúng lắm, Lương Thầm cũng không tìm được lý do để từ chối, da đầu cậu ta co lại, đóng sách bài tập lại rồi đi cùng Lâm Tri Vi ra ngoài phòng chụp, đi vào phòng đạo cụ ở bên cạnh.

“Chị Tri Vi, chúng ta đến đây để làm gì?”

Lâm Tri Vi đóng cửa lại rồi nói: “Chúng ta cần xử lý một số vấn đề, chỗ đông người không tiện nói lắm.”

Lương Thầm lén nuốt nước bọt, quen biết Lâm Tri Vi lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cậu ta cảm thấy cô không phải là một người dịu dàng, dễ nói chuyện thậm chí còn hơi đáng sợ.

Mặc dù trong phòng đạo cụ có rất nhiều đồ nhưng không bừa bãi, cũng có ghế. Lâm Tri Vi ngồi ở chiếc ghế đặt ở cửa ra vào, cô đưa tay vào bên trong mời: “Ngồi đi.”

“Rốt cuộc là có chuyện gì ạ?”

“Lương Thầm, cậu thực sự không biết là chuyện gì sao?”

Lương Thầm nắm tay ghế: “Là bởi vì em tặng chị món quà quá quý giá khiến chị cảm thấy quá bất ngờ sao? Không phải là chị không hề động vào rồi gửi nguyên trở lại sao? Chị còn muốn thế nào nữa?”

Lâm Tri Vi im lặng nhìn cậu ta: “Nếu cậu đã nhận được thì chắc cũng đã nhìn thấy tờ giấy tôi để trong đó, tôi chúc cậu “đi lên bằng thực lực của mình để đi xa hơn” đúng không?”

Trán Lương Thầm thầm túa mồ hôi.

“Tôi cũng ở trong ngành giải trí này vài năm rồi, cũng biết rõ được sự tranh giành, hãm hại lẫn nhau trong đó, nhưng các cậu mới bao nhiêu tuổi… Vừa mới mười tám tuổi, hơn nữa cậu lại là người nhỏ tuổi nhất trong ba người. Nhóm mới được thành lập không tới nửa năm, tình hình thuận lợi như vậy, sao cậu không cạnh tranh một cách đường đường chính chính?” Lông mày cô từ từ nhíu lại: “Có những thủ đoạn tưởng như rất nhỏ nhưng có thể biến một đứa trẻ ngoan thành một đứa trẻ hư hỏng, cậu biết không?”

Mặt Lương Thầm đỏ lên, cậu ta lập tức đứng dậy, tức giận nói: “Chị, ý của chị là gì? Chị không có bằng chứng mà đến để trách móc tôi sao? Tôi đã làm gì sai sao?”

Nét mặt Lâm Tri Vi không thay đổi nhưng lời nói đã thể hiện sự thất vọng: “Lương Thầm, cậu muốn tôi phải nói rõ ra sao? Lục Tinh Hàn nhờ cậu mua đồ, không phải tiền đã chuyển vào tài khoản của cậu rồi sao? Cậu bảo con gái của bảo mẫu nhà cậu đi mua? Cô ta mua về một thứ đồ giả rẻ tiền bằng tiền với món đồ giá gốc mà cậu không biết sao?”

Cô gật đầu nói tiếp: “Nếu như cậu không biết chuyện này thì tôi xin lỗi cậu, nhưng phiền cậu nói thông tin của người mua hộ cho tôi biết, một chiếc vòng cổ và túi cũng phải gần mười vạn nhân dân tệ, đây là hành vi lừa đảo chiếm đoạt tài sản với số tiền rất lớn. Có lẽ số tiền này đối với cậu không là gì nhưng Lục Tinh Hàn kiếm được số tiền này không dễ dàng gì. Tôi không quan tâm chuyện này có bị xé to ra hay không, tôi nhất định sẽ khởi tố, tôi muốn có một lời giải thích rõ ràng.”



Ánh mắt Lâm Tri Vi sắc bén, cô chậm rãi đứng dậy: “Nếu cậu cũng đã bị lừa, Lục Tinh Hàn là đồng đội của cậu, tiền vào tay cậu lại bị tổn thất lớn như vậy, theo lý cậu nên phối hợp điều tra, yêu cầu này của tôi không quá đáng chứ?"

“Nếu như cậu muốn bao che cho cô ta thì cũng không sao.” Cô bình tĩnh bổ sung thêm: “Cảnh sát sẽ vào cuộc để hỗ trợ việc điều tra."

Lương Thầm bị cô nhìn chằm chằm đến mức sắc mặt trở nên tái nhợt, cậu ta không tự chủ được lùi lại phía sau vài bước rồi ngã ngồi lại trên mặt ghế.

Trong vài phút, hai người không nói thêm gì nữa.

Một lúc lâu sau đó, Lâm Tri Vi chậm rãi rời ánh mắt, bình tĩnh nói: “Nếu như cậu đồng ý thì bắt đầu từ bây giờ, coi như những lời vừa rồi tôi chưa từng nói, chúng ta có thể nói chuyện lại một lần nữa về việc này.”

Hai tay Lương Thầm khẽ run lên, dùng sức nắm chặt thành ghế, im lặng cả buổi mới mở miệng, giọng nói khàn khàn: “… Tiền, tôi không hề động đến tiền.”

Cậu ta cúi đầu xuống, buồn bực kêu lên một tiếng: “Tôi không động đến! Tôi không thiếu chút tiền đó! Tôi không lừa đảo!”

Lâm Tri Vi lại ngồi xuống, chậm rãi nói: “Được, không phải lừa đảo, vậy chuyện gì đã xảy ra?”

Hai mắt Lương Thầm đỏ lên, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lâm Tri Vi chằm chằm: “Con người chị thật kì lạ, chẳng lẽ hôm qua chị không hề nghi ngờ Lục Tinh Hàn đã mua đồ rẻ tiền sao? Làm sao mà chị lại tin tưởng cậu ta như vậy? Nhất là khi so sánh với chiếc đồng hồ đeo tay của tôi, chị hoàn toàn không cảm thấy là Lục Tinh Hàn đang lừa gạt chị sao?”

Lâm Tri Vi thở dài, cô cảm thấy hơi buồn cười: “Đúng vậy, từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ nghi ngờ em ấy, cho dù chuyện gì xảy ra thì cũng sẽ không.”

“Chị!”

“Con người tôi chính là như vậy, cho nên Lương Thầm, những việc hôm qua cậu làm trong mắt của tôi giống như là những trò trẻ con, không có chút ảnh hưởng nào cả.”

Lương Thầm cắn chặt răng.

Lâm Tri Vi ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, chậm rãi nói: “Để tôi đoán xem nào, từ lúc ra mắt đến nay, Lục Tinh Hàn quá mức nổi bật, cậu là đội trưởng nhưng không có chút hào quang nào. Từ thất vọng tự ti dẫn đến không cam lòng phẫn nộ, cậu muốn kéo em ấy từ trên cao xuống, công ty ra mặt can thiệp, vốn dĩ cậu đã cảm thấy thoải mái hơn một chút nhưng bài hát “Sủng vật” lại trở nên nổi tiếng, đoạt lấy danh tiếng của cậu lần nữa. Cậu cảm thấy trên người Lục Tinh Hàn không có điểm yếu nào cho nên muốn uy hiếp em ấy thì phải làm chuyện đó với tôi đúng không?”

Trán Lương Thầm nổi lên gân xanh, cậu ta không chịu nói chuyện.

Lâm Tri Vi thở dài nói: “Cậu tận mắt nhìn thấy lúc Lục Tinh Hàn uống say đã tự đâm vào tay mình, biết rõ tôi rất quan trọng đối với em ấy, cho nên muốn mượn cơ hội này để khiến tôi hiểu lầm thậm chí chán ghét em ấy. Cho dù không xảy ra mâu thuẫn lớn nhưng ít nhất cũng có thể ầm ĩ một trận, để cho Lục Tinh Hàn suy sụp vài ngày.”

Cô tiếp tục nói rất rành mạch: “Lục Tinh Hàn không phân biệt được những đồ đó là thật hay giả nhưng tôi là người trông nghề, liếc mắt cũng có thể nhìn thấu. Với tính cách của tôi, tôi nhất định sẽ không tìm em ấy nói thẳng, cho nên hai chúng tôi chỉ có thể giận dỗi nhau, không ai sẽ nghĩ đến chuyện tìm cậu gây sự ngay lúc đó đúng không?”

Giọng Lương Thầm run rẩy: “Vậy tại sao chị…”

“Tại sao?" Lâm Tri Vi cười nhạt: “Bởi vì tôi hiểu rõ con người em ấy, tin tưởng em ấy vô điều kiện.”

Lương Thầm khàn giọng kêu lên: “Mấy người đều thích cậu ta! Đều chiều chuộng cậu ta.” Mắt cậu ta ẩm ướt: “Không ai biết được mỗi ngày tôi chỉ có thể ngủ hai đến ba tiếng, tôi tận dụng hết tất cả thời gian để cố gắng, ca hát, sáng tác bài hát, vũ đạo, thậm chí là phải luyện cười vô số lần! Chị có biết không tôi ra mắt từ khi mười tuổi, đã từng đóng phim và quảng cáo nhưng không ai nhận ra tôi. Cậu ta mới ra mắt có mấy tháng, sao có thể nổi tiếng nhanh như vậy được!”

“Cho nên đây là do em ấy sai sao?” Lâm Tri Vi nghiêm nghị nói: “Lúc em ấy cố gắng cậu có nhìn thấy không? Khi còn bé em ấy còn không có cơm mà ăn, phải học ca hát và sáng tác bài hát thế nào cậu có tưởng tượng được không?”

Lương Thầm ngơ ngác không lên tiếng.

Lâm Tri Vi hít thật sâu, cố nén cảm giác đau đớn ở lồng ngực: “Lương Thầm, không ai có thể nổi tiếng một cách dễ dàng cả, cậu có thể chèn ép em ấy nhưng sau đó thì sao? Cậu có thể khiến cả nhóm cùng nổi tiếng hay sẽ bay lên một mình? Cậu không làm được cái gì cả! Bời vì một chút lòng đố kỵ của cậu mà cậu hủy hoại tiền đồ của mọi người, cậu có tư cách gì?”

“Tôi có tư cách đó!” Hơi thở Lương Thầm nặng nề, cậu ta hét lên: “Tôi nói cho chị biết, Lục Tinh Hàn và Dung Thụy chẳng là cái gì cả, đối với tôi hai người bọn họ chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?”

Lương Thầm bị giọng nói của cô làm cho tỉnh táo hơn, hàm răng cậu ta run cầm cập, ngậm miệng không nói gì, hơi thở thở nặng nhọc, mãi một lúc sau cậu ta mới nhỏ giọng nói: “Chẳng qua chỉ là, chẳng qua chỉ là những đồng nghiệp không có tình cảm.”

Trực giác Lâm Tri Vi cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, nhưng có tiếp tục truy hỏi Lương Thầm cũng sẽ không nói thêm điều gì, cô lạnh lùng cảnh cáo: “Lương Thầm, trong lòng cậu có bí mật gì tôi cũng mặc kệ, nếu muốn nhóm nhạc tiếp tục phát triển thì cậu nghe cho rõ đây, mọi chuyện đến đây là dừng. Tôi có thể không truy cứu nữa, việc mua hàng giả tôi cũng sẽ không nói ra, các cậu vẫn có thể hòa thuận làm đồng đội với nhau nhưng nếu như cậu tái phạm nữa…”

Cô nâng cằm lên khóe môi đỏ cong lên: “Cùng lắm thì mọi chuyện cùng lộ ra, tất cả chúng ta cùng lên hot search, dù sao Lục Tinh Hàn cũng không làm sai điều gì, nhưng còn cậu thì ít nhất cậu đã đã lừa tiền của đồng đội, còn có…” Cô cố ý nói nhỏ và chậm rãi nói: “Tính sáng tạo của bài hát được sáng tác trực tiếp ngay ở Miêu trại cũng là một chuyện đáng để nói đấy.”

Cả người Lương Thầm kéo căng, trừng mắt nhìn cô không thể tin nổi.

Lâm Tri Vi dịu dàng nói: “Đừng căng thẳng, những thủ đoạn cậu dùng vẫn dừng ở mức lén lút chứng tỏ trong lòng cậu vẫn còn quý trọng danh dự của nhóm nhạc, cũng muốn dùng nhóm nhạc để được nổi tiếng. Chỉ cần cậu không bắt nạt em ấy, các cậu vẫn là một thể thống nhất, tôi đương nhiên cũng sẽ không gây sự với cậu.”

Cô lùi sau vài bước, tựa vào cửa: “Lương Thầm, trước kia cậu cảm thấy tôi là người rất dịu dàng đúng không? Nhưng đó là lúc Lục Tinh Hàn không xảy ra chuyện gì, nếu tự nhiên cậu làm em ấy bị thương thì tôi sẽ sẽ rất hung dữ đấy.”



Tiếng Viên Mạnh gọi từ bên ngoài truyền vào: “Lương Thầm? Lương Thầm? Qua đây chuẩn bị đi!”

Lâm Tri Vi cầm tay nắm cửa, quay đầu nhìn Lương Thầm: “Đi thôi trưởng nhóm, ra khỏi chỗ này cậu vẫn là đứa trẻ ngoan lúc trước, tôi vẫn đồng ý làm chị Tri Vi của cậu.”

Sau khi rời khỏi phòng đạo cụ, Lâm Tri Vi chủ động nói chuyện với nhiếp ảnh gia, nói rằng lớp trang điểm của Lương Thầm bị chảy, cần trang điểm thêm, phiền ông chụp cho Dung Thụy trước, cho cậu ấy thêm chút thời gian. Nhiếp ảnh gia không có ý kiến gì, còn dặn dò Lương Thầm chú ý trang điểm lại.

Sắc mặt Lâm Tri Vi như thường, cầm hộp trang điểm rồi trang điểm lại cho Lương Thầm vẫn đang mất hồn mất vía.

Lương Thầm để mặc cô muốn làm gì thì làm, mãi một lúc sau mới lấy lại được tinh thần, cậu ta nhìn cô phức tạp, cầm điện thoại ra ấn vài cái.

Mọi chuyện xong xuôi, Lương Thầm cơ bản đã không chế được tâm trạng, lúc này Lâm Tri Vi mới nhìn điện thoại, thấy bên trên xuất hiện mấy thông báo chuyển khoản, cộng lại đúng là giá gốc của chiếc vòng cổ kia.

Cô tính giá tiền của hai món đồ giả kia, chuyển trả lại cho cậu ta coi như đã mua.

Trường quay chụp ảnh vẫn hoạt động như bình thường, không ai biết trong vòng mười phút qua đã xảy ra chuyện gì.

Lâm Tri Vi thu xếp công việc trong tay, hôm nay mệt mỏi hơn ngày thường rất nhiều, cô không muốn quay trở lại phòng đạo cụ nữa, tránh đám người đông đúc, đi đến góc hành lang hẻo lánh bên cạnh cầu thang, vùi mặt vào trong tay.

Từ trước đến giờ cô chưa bao giờ đối đầu với người khác như vậy, đây là lần đầu tiên.

Nếu không phải vì Lục Tinh Hàn, trước kia cô vẫn không biết mình có tiềm lực lớn như vậy, có thể mặt không biến sắc vừa đấm vừa xoa như vậy.

Đến khi mọi chuyện qua đi, cô mới phát hiện tay chân mình mất hết sức lực.

Hai tai cô vì kích động mà kêu lên ong ong, cô không nghe rõ động tĩnh bên cạnh, đến lúc có người kéo cổ tay cô, cô mới ý thức được là có người đến.

Dám tùy tiện kéo cô như vậy, chỉ có mình Lục Tinh Hàn.

Lục Tinh Hàn ngồi xổm trước mặt cô, cả người nghiêng về phía trước, khuôn mặt tràn đầy lo lắng, không ngừng chạm vào trán và má cô, lông mày nhíu chặt lại: “Tri Vi, chị làm sao vậy? Bị ốm sao? Không thoải mái ở đâu sao?”

Lâm Tri Vi nhìn cậu.

Bỗng dưng cảm thấy an tâm.

Trên thế giới này không ngờ có một người có thể khiến cô tin tưởng hoàn toàn, bằng lòng làm mọi chuyện vì cô như vậy.

Hơn nữa còn là một chàng trai tốt như vậy, tốt như vậy nữa chứ.

Ngốc ơi là ngốc, vừa bướng bỉnh vừa đáng yêu như một con thú, con thú mà cô nhìn thấy từ nhỏ cho tới lớn, một con thú nhỏ hung dữ.

“Tri Vi đừng sợ, em đưa chị đi bệnh viện.”

Lâm Tri Vi chọc tay vào trán cậu: “Ngốc thế không biết, em không giống như trước đây rồi, không thể tùy tiện ra ngoài được, làm sao đưa chị đi bệnh viện được?”

Không để cho cậu có cơ hội giải thích, Lâm Tri Vi mệt mỏi ngoắc ngón về phía cậu: “Tinh Hàn, em đến đây.”

Lục Tinh Hàn lại gần hơn một chút.

“Cao hơn một chút.”

Lục Tinh Hàn nghe lời, nhấc chân lên cao hơn một chút.

Như vậy ngực cậu vừa hay đối diện với Lâm Tri Vi.

Lâm Tri Vi cảm thấy nhất định là cô đã bị bệnh, đầu óc choáng váng, tư duy không bình thường, sau này chắc chắn cô sẽ dậm chân đấm ngực vì hối hận nhưng quan tâm làm gì chứ.

Nhưng bây giờ cô muốn làm như vậy.

“Tinh Hàn.”

“Em đây.”

Lâm Tri Vi không nói gì thêm, cô nhắm mắt lại, giơ tay lên ôm lấy cậu, khẽ vùi mặt vào ngực cậu.