Nhãi Con

Chương 58




Lục Tinh Hàn nói xong, Lâm Tri Vi cũng không kìm nén được nữa, nước mắt chực trào rơi xuống.

Không có tiếng động gì, nhưng đôi vai đang co lại của cô lại vô thức run lên, muốn giấu cũng không được.

Lục Tinh Hàn vội vàng xoay người cô lại, vẻ mặt luống cuống, cậu nâng khuôn mặt cô lên rồi hôn vào hai má ướt đẫm nước mắt: “Đừng khóc mà, em sợ chị khóc nhất.”

Lâm Tri Vi cảm thấy bản thân được cậu nuông chiều đến mức trở nên yếu đuối quá rồi, cô xoay người không cho cậu hôn, thút thít hỏi: “Sợ nhất? Thế em còn sợ cái gì?”

Lục Tinh Hàn nghiêng mình, xoay người theo hướng cô né tránh: “Nói thế thì em sợ nhiều thứ lắm, sợ chị tủi thân, sợ có người bắt nạt chị, sợ chị ngủ không ngon, ăn không no, mặc không ấm... Chuyện gì làm chị không vui em đều sợ hết.”

Lâm Tri Vi nhẹ nhàng ậm ừ một tiếng: “Não em lấy đâu ra chỗ để chứa hết những thứ đấy, sợ tới sợ lui, lại toàn nhớ những chuyện nhỏ nhặt trong quá khứ.”

Lục Tinh Hàn thấy tâm tình của cô khá hơn một chút, liền nhanh chóng nhân cơ hội này ôm chặt lấy cô, cậu lùi về sau hai bước, ngồi tựa lưng vào tường nhà gỗ, để cô cuộn mình trong lòng, úp mặt vào ngực cậu.

Trái tim cậu bị cô đè ép, cả người ngã nhào xuống, cậu thỏa mãn thở phào một hơi: “Không có nhiều chỗ lắm nhưng em sẽ không lãng phí, đựng mọi thứ rất vừa.”

Vừa nói, vòng tay của cậu lại siết chặt lấy Tri Vi, cẩn thận xoa nắn bờ vai và tấm lưng mảnh khảnh của cô: “Đừng trách em sợ nhiều thứ, chị nhìn xem, chị gầy như vậy, co người lại còn có một chút, em xót lắm.”

Lâm Tri Vi cọ cọ ở trước ngực cậu, ngẩng đầu nói: “Một chút thì làm sao, không phải chị đã nuôi em thành cả một cục to đùng thế này sao?”

Lục Tinh Hàn khẽ cười: “Đúng vậy, em phải tự hào vì bé cưng Tri Vi.”

Ánh đèn trong căn nhà gỗ mờ mịt, tiếng côn trùng kêu rỉ rả, mùi hương của hoa dại thoang thoảng khắp nơi, ngón tay Tinh Hàn nhẹ nhàng xoa khóe môi của cô rồi cúi đầu tìm kiếm.

Nước mắt cô còn vương trên môi cậu vẫn chưa khô, môi cậu ướt át dính chặt, cả hai quấn quýt bên nhau đầy trìu mến, dần dần đi sâu vào, đầu lưỡi dây dưa si mê, trong đêm tối tĩnh mịch thi thoảng có giọng nói ngọt ngào nhẹ nhàng người khác phải đỏ mặt.

Bản tay cậu bất giác trượt xuống vai cô, xoa eo cô rồi lại nôn nóng di chuyển lên trên, những đầu ngón tay nóng bỏng của cậu xuyên qua lớp quần áo mùa hè mỏng manh, xoa nắn mép đồ lót của cô.

Người Lâm Tri Vi không khỏi run lên, cô nắm chặt lấy vạt áo của cậu, cố gắng rời khỏi đôi môi nóng ẩm ấy một chút, cô thở nhanh dồn dập.

Cậu định tiếp tục thì chuông điện thoại đột ngột vang lên, trong không gian nhỏ khiến âm thanh trở nên vô cùng chói tai.

Cậu ngừng hôn, ngồi tựa vào người cô.

Lục Tinh Hàn buồn bực cắn cô một cái, tiện tay nắm một bông hoa dại, giọng nói khàn khàn: “Em không làm loạn nữa, chị nghe điện thoại đi.”

Lâm Tri Vi mơ màng ngồi dậy, mặt đỏ bừng lấy điện thoại ra, thấy cái tên hiển thị trên màn hình, đầu óc cô bỗng nhiên co rút.

Lục Tinh Hàn để ý thấy phản ứng của cô và nhìn sang, lập tức ngồi thẳng lưng dậy.

“... Cô nhỏ ạ?”

Một giọng nữ nhẹ nhàng thở dài trong điện thoại: “Tri Vi, con có bận không? Cô không quấy rầy công việc của con chứ?”

“Không có, không có, con không bận.” Lâm Tri Vi trả lời ngay, cô và Lục Tinh Hàn nhìn nhau một cái.

Cô nhỏ là người thân nhất của cô, từ nhỏ đến lớn, lúc nào gặp cô cũng luôn cưng chiều, yêu thương cô. Cô nhỏ nói chuyện nhỏ nhẹ, tính tình dịu dàng, lúc nào cũng khen ngợi cô, nếu không Dung Thụy cũng không thích quấn lấy cô để chơi như thế.

Phản ứng đầu tiên của Lâm Tri Vi là có thể cô nhỏ vừa mới biết chuyện Dung Thụy ra mắt, cho nên mới gọi điện đến hỏi thăm trễ như vậy. Mặc dù Lâm Tri Vi chăm sóc Dung Thụy rất tốt nhưng dù sao chuyện này vẫn chưa nói cho người trong nhà biết, Lâm Tri Vi vẫn cảm thấy áy náy, cô hỏi thăm dò: “Cô, có phải Dung Thụy…”

“Dung Thụy cũng là thân bất do kỷ*, không thể tùy tiện đi ra ngoài, chuyện này cô biết.” Giọng bà lại mang theo cảm giác thông cảm, bà ngừng lại một lát rồi dè dặt hỏi: “Con ở bên đó có chút thời gian rảnh nào không?”

*thân bất do kỷ: bản thân không được làm chủ chính mình.

Bà nói chậm rãi: “Bà nội của con sắp mất rồi, Tri Vi, nếu như con có thời gian thì trở về đây thăm bà một chút đi.”

Lâm Tri Vi mở to mắt, ngơ ngác nhìn về ánh sáng lung linh trong căn nhà gỗ: “... Có lẽ bà không muốn nhìn thấy con.”

“Bà nội rất muốn gặp con.” Bà lập tức giải thích: “Là bà nội muốn cô gọi điện thoại cho con, bà nói muốn gặp con, mặc dù nghe hơi kỳ lạ, nhưng có thể đến bây giờ bà đã nghĩ thông suốt rồi. Sau cùng thì mẹ con dù đúng hay sai thì có liên quan gì đến con chứ, bao nhiêu năm nay, bà ấy để con chịu khổ quá nhiều rồi.”

Chương trình giải trí kết thúc hai ngày sau đó.

Lâm Tri Vi thu xếp kết thúc công việc xong, dọn hành lý rồi chia tay mọi người ở sân bay, lịch trình của nhóm nhạc được sắp xếp dày đặc. Dù sao đội stylist vẫn nằm trong phòng làm việc, phải quay về nhận lệnh nên một mình cô lên máy bay trở về thành phố Giang.

Sau khi ba cô bất ngờ qua đời, sức khỏe của bà nội ngày càng giảm sút, bà bệnh nặng nằm liệt giường nhiều năm, tính tình càng ngày càng cáu gắt. Những y tá được thuê đến đều bị đuổi đi, cô nhỏ của Lâm Tri Vi là giáo viên, để chăm sóc cho bà nội nên đành nghỉ việc.

Hai năm trước, mọi người có nói như thế nào bà nội cũng không chịu tiếp tục ở lại thành phố nữa, mà cứ muốn trở về căn nhà cũ dưới quê. Cô nhỏ của Lâm Tri Vi là con gái duy nhất, không thể làm gì khác đành một mình đưa bà về, rồi ở đó cho đến tận bây giờ.

Dưới quê là một ngôi làng xa xôi hẻo lánh, tín hiệu kém, không có mạng, bình thường cô nhỏ của Lâm Tri Vi chỉ thích đọc sách, không lên mạng, cũng ít liên lạc với người khác vậy nên Dung Thụy sống một mình ở thành phố với ba mới dám nghênh ngang đi ra mắt làm ngôi sao, tin chắc rằng chỉ cần chị Tri Vi không tố giác, mẹ cậu ta nhất định sẽ không biết.

Nhưng nghe lời cô nhỏ của Lâm Tri Vi trong điện thoại thì hình như bà đã biết chuyện này từ lâu rồi.

Cô nhỏ rất yêu thương Lâm Tri Vi, ngay cả việc cô giấu diếm chuyện của Dung Thụy bà cũng không trách móc, còn bảo cô đến thăm bà nội, như vậy nghĩa là bà nội thật sự muốn gặp cô.

Như vậy thì cô còn gì để nói nữa.



Trong lòng Lâm Tri Vi lúc này rất nặng nề, suy nghĩ của cô vô cùng hỗn loạn, đến khi máy bay hạ cánh cô mới điều chỉnh xong tâm trạng của mình.

Lúc máy bay đáp xuống thành phố Giang, gần như Lục Tinh Hàn gọi điện đến ngay lúc đó: “Tri Vi, đến bãi đậu xe ngầm, chỗ đậu A89, chiếc xe thương vụ màu đen.”

“Cái gì?”

Lâm Tri Vi sững sờ, lần trước khi tạm biệt cả hai đã thống nhất tình huống này khá đặc biệt, ai lo chuyện của người nấy. Nghe nói bên kia của Lục Tinh Hàn còn có một chuyến đi khẩn cấp rất quan trọng, công ty thúc giục mãi không ngừng, còn cô sẽ tự biết chăm sóc cho mình, vé xe buýt cô cũng đã mua xong: “... Em chuẩn bị xe?”

“Đúng vậy, còn chuẩn bị người trở về cùng với chị.”

Lâm Tri Vi có dự cảm không lành, cô vội vàng chạy tới bãi đỗ xe. Chiếc xe thương vụ không chỉ có thân xe màu đen mà đến cả cửa kính xe cũng đen như mực. Cửa xe từ bên trong mở ra, một người đàn ông ngồi bên cửa, đôi chân dài duỗi thẳng, mang chiếc khẩu trang lớn che hơn nửa khuôn mặt, người này nhìn cô rồi nắm lấy cổ tay cô: “Nào lên xe thôi.”

Lục Tinh Hàn! Nhóc con!

Thật tình không những cậu đi theo cô mà còn chạy đến ngay trước mặt cô! Sợ cô không đồng ý nên trước đó cậu không hề lộ ra chút sơ hở gì cả!

Tâm tình Lâm Tri Vi trở nên rối loạn, cô xoay tay đóng chặt cửa xe lại: “Chúng ta đã bàn bạc xong rồi mà? Em làm chuyện của em, không cần để ý đến chị, chị về nhà chứ cũng không phải đi đâu khác, không lạc đường cũng không gặp chuyện gì phiền phức, em cứ đi làm việc của mình cho tốt không được à?”

Những lúc cô không nghe lời, tính tình nghiêm khắc của một người chị trong người Lâm Tri Vi cũng quay trở lại.

Hàng lông mi dài của Lục Tinh Hàn khẽ chớp, cậu thành thật đáp: “Em không yên tâm.”

“Chị muốn đi thăm bà bị bệnh nặng, em không yên tâm cái gì?”

Ánh mắt cậu lặng yên không chút sóng gió nhưng không chấp nhận cô từ chối: “Bất kể lúc nào không nhìn thấy chị, em cũng không thấy yên tâm.”

Môi Lâm Tri Vi run run, nhất thời không nói nên lời.

Đúng thế, Lục Tinh Hàn có tư cách nói điều này, sau lưng cậu vẫn còn lưu lại vết sẹo của cây kéo, còn có chiếc hộp nhạc đã bị đập vỡ hồi đó, tất cả đều do bà nội làm.

Cô đang bối rối thì bị cậu nắm lấy cổ tay, nhíu mày không biết làm sao, đằng sau có người hắng giọng, yếu ớt như chuột rồi giơ tay lên: “Chị... Chị, đừng trách anh Hàn, còn có em ở đây.”

Lúc này Lâm Tri Vi mới nhớ ra trong xe còn những người khác, cô ngẩng đầu nhìn lên, Dung Thụy ngồi phía sau được trang bị đầy đủ, ngồi hàng ghế trước là trợ lý đắc lực của Lục Tinh Hàn, ngồi ở ghế phó lái, là Viên Mạnh…

Sự sắp xếp này…

Thái độ của cô vừa rồi hình như có hơi…

Ánh mắt Lục Tinh Hàn thấp thoáng nụ cười, cậu xoa đầu cô: “Chị yên tâm đi, có lý do chính đáng để giải thích với bên công ty, chúng ta trở về thăm người nhà với Dung Thụy, đó cũng là bà ngoại của cậu ta.”

Lâm Tri Vi nhỏ giọng phản ứng: “Không phải nói là em có chuyến đi khẩn cấp sao?”

Vẻ mặt Lục Tinh Hàn không hề thay đổi, ánh mắt liếc nhìn Viên Mạnh. Anh ta muốn nói nhưng rồi lại thôi, Lục Tinh Hàn im lặng ra hiệu nhắc nhở anh ta không được nhiều chuyện, tránh nặng tìm nhẹ: “Không sao đâu, em đã đổi cho Lương Thầm đi rồi.”

Xe xuất phát đi khỏi sân bay lúc buổi trưa nhưng khi đến cổng thôn đã là chạng vạng tối, mặt trời màu đỏ như máu đang dần lặn xuống, ráng chiều trải khắp bầu trời.

Con đường bắt đầu trở nên khó đi hơn, cát bụi cuốn lên từ con đường đất quanh co trong thôn, những đứa trẻ khuôn mặt đen nhẻm chạy đuổi theo ở phía sau, đám gà vịt cũng kêu tán loạn cả lên.

Nhưng cách đó không xa có sông có núi, cũng có thể coi là một vùng cảnh sắc mộc mạc, giản dị.

Dung Thụy vịn vào cửa kính xe: “Đã hơn mười năm em không trở lại đây rồi…” Cậu ta quay đầu, thấy đôi mắt thâm trầm của Lục Tinh Hàn cũng nhìn chằm chằm ra bên ngoài, Dung Thụy không khỏi tò mò hỏi: “Chắc anh chưa từng đến đây đúng không?”

Lục Tinh Hàn gật đầu một cái: “Từng tới qua một lần.”

Cậu ngồi tựa lưng vào ghế, cười một tiếng lười nhác: “Lúc còn bé, theo Tri Vi đến đây.”

Dung Thụy chưa từng nghe nói đến chuyện này, tò mò muốn hỏi kỹ. Xe chạy qua một ngã tư nhỏ xóc nảy, đến gần một cánh cửa sắt lớn, trợ lý hỏi: “Anh Hàn, là nhà này sao?”

Lục Tinh Hàn gật đầu: “Ừ, dừng ở trong sân đi.”

Một người phụ nữ trung niên đầu búi tóc nghe tiếng xe liền vén rèm cửa lên, trợ lý xuống xe trước, đem theo mấy viên kẹo đã chuẩn bị trước nhét vào tay cho mấy đứa con nít ở phía sau rồi đóng cửa sắt lại.

Người phụ nữ hỏi: “Cậu là ai?”

Cửa xe phát ra tiếng lạch cạch.

Lâm Tri Vi bước xuống trước, cô tiến đến ôm chầm lấy người phụ nữ: “Cô.”

Dung Thụy cài nút mũ lại rồi cũng đi xuống, hai mắt ngấn lệ gọi một tiếng mẹ. Lục Tinh Hàn xuống xe cuối cùng, cậu không lên tiếng, lẳng lặng đứng dựa vào xe nhìn mọi người.

Tự nhiên một cảm giác cô độc ùa tới.

Cảnh người thân gặp nhau, trước giờ chẳng liên quan gì đến cậu.



Cảm giác mất mát khẽ xuất hiện trong lòng Lục Tinh Hàn, Lâm Tri Vi lau nước mắt, xoay người lại nắm lấy tay cậu, kéo cậu đến bên cạnh mình: “Cô à, Tinh Hàn cũng tới này.”

Cô nhỏ của Lâm Tri Vi vui mừng đến mức không khép được miệng, bà nhìn kỹ cậu rồi vui vẻ gật đầu liên tục: “Là Tinh Hàn, cô vẫn nhận ra, đẹp trai hơn so với lúc còn bé, nào nào, mau vào đi, vào thăm bà nội trước, cô đi làm cơm tối cho bọn con.”

Khi dẫn Tri Vi vào trong, bà nói: “Tri Vi, bà nội có lẽ đã hiểu ra rồi, cảm thấy lúc trước thiếu nợ con nên mấy ngày nay cứ luôn nhắc đến tên con, con vào trong xem một chút đi.”

Căn nhà của cô nhỏ Lâm Tri Vi không lớn lắm, ở giữa là phòng bếp, hai bên trái phải có hai phòng, cánh cửa đang khép hờ ở bên trái là nơi bà nội ở.

Lâm Tri Vi cầm lấy tay nắm cửa đã rỉ sét, do dự không dám mở ra.

Những ký ức tồi tệ đã ăn sâu vào trong đầu cô, nhắc tới hai chữ bà bội, cô lại vô thức cảm thấy sợ hãi, nhưng nếu như... Nếu như thời gian bà còn sống không còn nhiều nữa, cô có thể gạt đi hết những điều không vui trong quá khứ.

Cô bằng lòng.

Cho dù trước kia phải chịu bao nhiêu uất ức, tất cả đều không quan trọng nữa.

Cô đã tự thuyết phục bản thân mình như vậy.

Nhiều năm về trước, không phải cô đã từng thầm mong ước rằng bà nội sẽ đối xử nhẹ nhàng, ôn hòa với cô sao?

Cô nhỏ của Lâm Tri Vi rót ly nước nóng từ phòng bếp đi đến, thấy Lâm Tri Vi không dám mở cửa thì mỉm cười vỗ vào lưng của cô: “Nào, cô dẫn con đi vào, cả Tinh Hàn, Thụy Thụy, cùng nhau vào đi."

Cánh cửa cót két mở ra.

Hiện giờ trời đang rất nóng, mặc dù đã mở cửa sổ, cô nhỏ của Lâm Tri Vi cũng chăm chỉ dọn dẹp căn phòng, nhưng bên trong thoang thoảng thứ mùi gì khó chịu, một thứ mùi thuộc về bà lão tuổi xế chiều sắp mục rữa ra này.

Trên chiếc giường sắt, chăn nệm được xếp ngay ngắn, người nằm trên đó vô cùng hốc hác, ánh mắt đục ngầu.

Thật ra bà nội của Lâm Tri Vi vẫn chưa quá lớn tuổi nhưng cảm giác vô cùng già nua.

“Mẹ, mẹ xem ai đến này.” Cô nhỏ của Lâm Tri Vi bưng nước đến bàn đầu giường, chuẩn bị để nguội rồi cho bà ta uống thuốc: “Vi Vi trở về rồi, không phải ngày nào mẹ cũng nói muốn gặp nó hay sao…” Cô nhỏ của Lâm Tri Vi ngoắc tay: “Nào Tri Vi đến đây, để bà nội nhìn kĩ con một chút. Mẹ, mẹ có gì trong lòng muốn nói không, ở đây không có người ngoài, mẹ cứ nói từ từ.”

Lâm Tri Vi bước một bước nhỏ về phía trước.

Lục Tinh Hàn cũng đi theo cô, không rời nửa bước.

“Tinh Hàn?”

Lâm Tri Vi không kìm được ngẩng đầu nhìn cậu, Lục Tinh Hàn khoác vai cô, nhỏ giọng nói: “Không cần để ý em, chị cứ nói chuyện đi, em ở bên cạnh chị.”

Từ cửa đến mép giường cũng chỉ cách nhau có năm sáu bước.

Đôi mắt u tối của bà nội dán chặt vào người Lâm Tri Vi, lúc đầu còn cảm giác là lạ nhưng rất nhanh chóng trở nên rõ ràng, ánh mắt sắc bén quen thuộc lúc trước mơ hồ lộ ra, sau đó không biết trở nên hung dữ từ lúc nào.

Bà nội cố gắng để ngồi dậy.

Cô nhỏ của Lâm Tri Vi tưởng bà đang vui mừng, vội vàng đến đỡ bà ta dậy, đặt chiếc gối ở sau lưng cho bà ta.

“Nước… Cho mẹ uống nước….” Bà cụ nói chuyện hơi khó khăn, giọng nói đứt quãng.

Cô nhỏ của Lâm Tri Vi không biết làm sao: “Nước vẫn còn nóng, mẹ chờ một chút.”

“Đưa cho mẹ….”

Cô nhỏ của Lâm Tri Vi lắc đầu, đưa ly nước nóng cho bà ta, dặn dò cẩn thận: “Mẹ chậm một chút nhé, đừng làm đổ nước.”

Lâm Tri Vi không hiểu bà ta đang nói gì, tiếp tục đến gần mép giường, môi cô mím lại, giọng nói ngập ngừng thăm dò: “... Bà nội.”

Bà cụ bưng ly nước, cố ngẩng đầu nhìn cô, mơ hồ nói: “Vi Vi.”

Giọng nói của bà nội từ trước đến nay chưa nhẹ nhàng, ôn hòa bao giờ.

Lâm Tri Vi đáp “Dạ” một tiếng, khóe mắt hơi ướt.

“Vi Vi, lại đây.”

Lục Tinh Hàn cau mày, ngón tay siết chặt lại, càng ôm chặt người trong lòng hơn nhưng khoảng cách quá ngắn, dù chậm đến đâu cũng cô mau chóng đến cạnh chiếc giường, Lâm Tri Vi vẫn giữ thói quen cũ, lùi lại một bước, hơi cúi người xuống: “Bà nội, con…”

Cô chỉ mới nói được ba chữ, thậm chí âm cuối còn chưa kịp nói xong.

Cặp mắt bà cụ đã sáng lên, đôi tay khô gầy dùng hết sức lực vươn tay ra bên ngoài, tạt thẳng gần như cả ly nước nóng vào người Lâm Tri Vi.

Trái tim Lục Tinh Hàn lập tức đông cứng, theo bản năng, cậu ép chặt Lâm Tri Vi vào trong lòng mình, rồi nghiêng người duỗi tay đỡ cho cô.

Nước sôi bốc khói trắng xóa, làm ướt một mảng lớn trên quần áo của cậu.