Lâm Tri Vi không thể tin vào những gì mình đang thấy, cô ôm người trước mặt còn nghĩ bản thân mình đang mơ.
Mãi đến khi cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cậu và vòng tay mạnh mẽ ghìm lấy mình thì cô mới chắc chắn người trước mặt mình đang thực sự tồn tại.
Cơ bắp cậu bây giờ so với năm mười tám tuổi càng rắn chắc hơn, lúc nào cũng có thể nghiền người đối diện thành tro.
“Tinh Hàn... Tinh Hàn!”
Lục Tinh Hàn bị cô ôm lấy, hai tay run rẩy nổi đầy gân xanh, trong mắt toàn là tơ máu, thần kinh cậu căng chặt đến cực điểm.
Nhưng khi Lâm Tri Vi ôm cậu, cậu không còn sức chống đỡ nữa.
Nỗi niềm ngày nhớ đêm mong hơn nửa năm nay, cái ôm từ sau lưng khiến sự hung ác trong lòng cậu tan biến hơn một nửa.
Gương mặt Tần Nhiên sưng lên, anh ta phun ra một ngụm máu, lúc này mới nhận ra người tấn công mình là ai.
Từ trước đến nay tính kiềm chế của anh ta rất tốt, nhưng lúc này cảm giác đau đớn kích thích sự không cam tâm dưới ép chặt dưới đáy lòng, anh ta giật mạnh áo khoác vướng víu trên người vứt xuống đất, nhanh như chớp xông về phía trước nắm lấy quần áo Lục Tinh Hàn, muốn kéo cậu từ trong ngực Lâm Tri Vi ra.
Lục Tinh Hàn túm lấy cổ tay anh ta hất ra.
Tần Nhiên tự nhận thấy thể lực mình không thua kém, nhưng so với Lục Tinh Hàn kém anh ta một giáp, đương nhiên trở thành kiểu thư sinh yếu đuối ngồi văn phòng. Hơn ba mươi năm qua anh ta sống trong an nhàn sung sướng, bây giờ bị đánh đến hồn bay phách lạc, mất khống chế hét lên: “Cậu điên rồi à? Có phải chỉ cần Tri Vi tùy tiện nói chuyện với người đàn ông khác mấy câu, cậu đều muốn đánh chết người ta không?”
Giọng nói Lục Tinh Hàn u ám, cậu vặc lại anh ta: “Nói mấy câu? Anh cần tôi nói rõ những chuyện anh đã làm không? Có cần tôi liệt kê ra từng chuyện một cho anh không?”
Ánh mắt Tần Nhiên lóe lên.
Lục Tinh Hàn không cho anh ta cơ hội mở miệng, nghiêm nghị ép hỏi: “Dám lấy cô ấy ra để che giấu chuyện của của anh em anh, anh có tư cách gì chất vấn tôi?”
Chỉ một câu nói đã khiến sắc mặt Tần Nhiên thay đổi.
Tất cả động tác đều dừng lại, khuôn mặt tuấn tú ôn nhã nhanh chóng trắng bệch rồi trở nên lạnh lẽo.
Ngực anh ta phập phồng lên xuống, nắm đấm của Lục Tinh Hàn quá mạnh, khoang miệng và đầu lưỡi anh ta bị răng đập vào, trong miệng chỉ có vị tanh của máu, trong bụng lộn tùng phèo lên rồi mới dần dần ổn định lại.
Anh ta nheo mắt lại, nhìn chằm chằm dáng vẻ bảo vệ của Lục Tinh Hàn, nhìn cậu ôm Lâm Tri Vi như đang ôm một báu vật.
Suy nghĩ muốn đánh một trận sống chết với Lục Tinh Hàn tan vỡ như bong bóng, cánh tay vô lực buông xuống.
Lục Tinh Hàn nói không sai.
Mùa xuân khi anh ta và Tần Tư Tư về ăn tết, vài ngày ở cùng với nhau, không chống cự được sự quấn quýt si mê của cô ta nên Tần Nhiên đã tiếp nhận nụ hôn của cô ta, anh ta vô cùng hối hận, chạy ra nước ngoài một lần nữa để tìm lại quỹ đạo bình thường.
Quỹ đạo bình thường mà anh ta nghĩ tới chỉ có Lâm Tri Vi.
Hơn nữa hai người còn tình cờ gặp nhau ở sân bay nên anh ta lại có lý do đến tìm cô một lần nữa.
Anh ta không khỏi mong chờ có thêm nhiều tiếp xúc với Lâm Tri Vi và dùng điều đó để xóa bỏ mối quan hệ sai trái với Tần Tư Tư.
Anh ta không định chen ngang đập chậu cướp hoa, cũng biết rõ Lâm Tri Vi không có cảm giác với mình, anh ta thẳng thắn nhận thua, nhưng dù chỉ một lần...
Một lần ôm cô cũng được, dùng tình yêu, sự động lòng của bản thân dành cho cô để tình cảm của mình trở về đúng vị trí ban đầu.
Lâm Tri Vi hơi buông eo Lục Tinh Hàn ra, tựa trán vào lưng cậu bình ổn hô hấp, nhẹ giọng hỏi: “Em nói vậy là có ý gì?”
Không đợi Lục Tinh Hàn trả lời, Tần Nhiên đã chủ động cúi đầu xuống nói: “... Đúng, anh thừa nhận mục đích của anh không đơn giản, cái gì mà coi nhau như bạn bè chứ, làm như vậy cũng chỉ muốn em thông cảm với anh thôi, thực ra anh chỉ muốn ôm em thôi, nếu như lúc đó em nhất thời mềm lòng mà đồng ý, rất có thể anh sẽ…” Anh ta cười khổ lần nữa, ánh mắt phức tạp, cực kỳ căm ghét bản thân: “Rất có thể không chỉ là ôm nữa, có thể muốn thêm một bước sau nữa, sau nữa.”
Anh ta nhìn về phía Lục Tinh Hàn: “Đúng là chỉ có đàn ông mới hiểu đàn ông, tôi thừa dịp cậu không bên cạnh cô ấy mà hành động xấu xa như vậy thì tôi không oan, tôi xứng đáng bị cậu đánh.”
Lục Tinh Hàn không nhúc nhích nhưng ánh mắt lạnh lẽo như dao nhọn, đâm từng nhát từng nhát lên người anh ta.
Tần Nhiên chật vật lùi lại một bước: “Nếu Tri Vi là người phụ nữ của tôi, người khác có ý với cô ấy, nếu tôi tận mắt nhìn thấy cũng sẽ muốn giết chết kẻ đó.”
“Đừng nói nữa!”
Tần Nhiên quệt vết máu ở miệng: “Tôi chỉ tưởng tượng một chút mà cậu đã không chịu được sao?” Lòng xấu của anh ta dâng lên, chậm rãi nói: “Hai người ở hai nơi một quãng thời gian lâu như vậy, khó khăn lắm mới đến được đây thì lại thấy tôi muốn ôm cô ấy, có thể làm cậu khó chịu như vậy tôi thấy không uổng công chút nào.”
Toàn thân Lục Tinh Hàn lại căng lên lần nữa, cậu muốn xông lên đánh anh ta nhưng đã bị Lâm Tri Vi giữ chặt, cô cầm bàn tay lạnh buốt của cậu trong bàn tay mình rồi đan hai bàn tay vào nhau.
Tần Nhiên vượt qua Lục Tinh Hàn, nhìn về phía Lâm Tri Vi, ảm đạm nói: “Tri Vi, thật xin lỗi, thiếu chút nữa đã làm tổn thương đến em rồi, em không bao giờ dành cho anh một chút cơ hội nào, anh cũng xứng đáng bị vậy thôi.”
“Im miệng!” Lục Tinh Hàn ngắt lời, gằn giọng từng chữ một để cảnh cáo: “Tần Nhiên, nếu anh còn dám có bất kì suy nghĩ gì khác với cô ấy, tôi mặc kệ anh có là ai đi chăng nữa thì anh đừng mong được yên ổn với tôi.”
“Không cần cậu nói tôi cũng biết tôi nên làm gì, vấn đề tình cảm tôi sẽ tự trở về đối mặt, tôi sẽ không đến quấy rầy cô ấy nữa.” Tần Nhiên gật đầu: “Tôi cam đoan lần này là nói thật.”
Anh ta nặng nề cúi người nhặt áo khoác dưới đất lên, cười tự giễu: “Vốn đang mừng thầm, hôm nay cũng coi như được mặc áo đôi với em.” Người anh ta hơi lung lay: “Kết quả bị bạn trai em bắt gặp, là tôi muốn ăn đòn, hay lắm, đánh cho tôi tỉnh ra.”
Dưới ánh trăng, Tần Nhiên lùi lại hai bước, người kế thừa đại gia tộc, chủ tịch hội đồng quản trị oai phong lẫm liệt trước đây chán nản gọi điện thoại cho người đến đón, anh ta nhìn vào mắt Lâm Tri Vi thêm lần nữa, xoay người, cầm chiếc áo đi một chút lại dừng rồi cuối cùng biến mất tại chỗ rẽ.
Đêm dần khuya.
Cuộc sống về đêm ở nơi này rất phong phú, khu chung cư trước mười hai giờ rất ít người qua lại, rất yên tĩnh, chỉ có gió thổi.
Nhưng không cam đoan không ai biết, Lục Tinh Hàn chỉ đội mũ lưỡi trai, không dám chắc rằng sẽ không ai nhận ra cậu.
Lâm Tri Vi kiên nhẫn, buông cậu ra, thấp giọng nói: "Theo chị lên lầu."
Trước nhà trọ có đặt vali hành lý, rõ ràng Lục Tinh Hàn đã chờ cô ở đây, vừa đến đã thấy cảnh Tần Nhiên ôm cô, cậu mới không màng tất cả mà xông đến.
Lục Tinh Hàn không nói lời nào đi sau lưng cô.
Trong hành lang tràn ngập ánh đèn màu vàng ấm, cánh tay Lâm Tri Vi hơi run, chìa khóa cầm trong tay đến mức nóng lên, cô mở cửa đi vào, Lục Tinh Hàn đi cách cô một bước chân, cậu đưa tay đóng cửa lại.
Căn hộ nhỏ khoảng bốn mươi mét vuông, đồ dùng trong nhà chất đầy, không gian nhỏ hẹp, hai người trưởng thành đứng đó là không còn chút không gian thừa nào nữa.
Hơn bảy tháng.
Gần trong gang tấc.
Nhịp tim Lâm Tri Vi đập mạnh đến choáng đầu, như tiếng trống vang bên tai, cô càng lo lắng cho cậu hơn, thừa lúc chưa bật đèn, không nhìn rõ mặt cậu, cô cắn môi nói: “Em quá manh động rồi.” Giọng nói cô bất ổn: “Nếu anh ta bị thương nặng rồi báo cảnh sát thì sao? Anh ta ghi hận trả thù em thì làm sao bây giờ? Biết rõ mình là nhân vật của công chúng, không ở trong nước là có thể tùy tiện dùng nắm đấm sao?”
Tiếng hít thở của Lục Tinh Hàn rất nặng, trong bóng tối chỉ có một hình dáng mơ hồ.
Lâm Tri Vi bấm móng tay vào lòng bàn tay, cô biết rõ không còn lúc nào có thể nói được nữa nên mượn thời gian nghiêm túc ngắn ngủi này để nói hết những lo lắng trong lòng với cậu: “Còn có đạo diễn Triệu, đóng xong bộ này, mặc kệ kế hoạch của em có tiến triển hay không cũng dừng lại ở đó, em đừng tiếp xúc với ông ta nữa, chị không cho phép em mạo hiểm bản thân mình!”
Không khí ngưng trệ.
Lục Tinh Hàn khàn giọng nói: “Còn gì nữa không?”
Cậu giơ tay lên tìm đến công tắc điện: “Tri Vi, chị không còn lời nào khác muốn nói với em sao?”
Đèn sáng lên, nỗi nhớ mãnh liệt dâng lên không thể giấu được nữa.
Lục Tinh Hàn dựa vào cửa, ném mũ sang một bên, một đôi mắt đen không thấy đáy, trên má còn vết giọt nước chảy xuống, cậu bình tĩnh chăm chú nhìn cô.
Ý chí của Lâm Tri Vi lập tức tan rã.
Cách nhau chưa đến hai mét nhưng cô vẫn chạy tới nhào vào trong ngực của Lục Tinh Hàn, gấp gáp níu lấy phần áo trên lưng cậu: “Nhớ em, Tinh Hàn chị nhớ em… “
Cô không nhịn được mà nức nở, càng ôm càng chặt, cả người dính vào người cậu.
Lục Tinh Hàn mạnh mẽ ôm cô vào lòng, sâu trong yết hầu không nhịn được mà phát ra âm thanh nghẹn ngào trầm thấp, tay nâng gáy cô lên, cắn lên môi cô, một giây cũng không thể chờ được nữa, cậu cạy mở hàm răng, chiếm đoạt cuốn lấy đầu lưỡi cô, nhiều nữa cũng không đủ. Cậu vừa nôn nóng vừa không hài lòng, chỉ muốn đem cô từng ngụm từng ngụm nuốt vào trong bụng.
Đai chiếc áo gió của Lâm Tri Vi bị nới ra, nút thắt cũng bị cậu gỡ ra, chiếc áo nhanh chóng bị cởi xuống ném ra xa.
Giống đồ đôi.
Đồ đôi cái gì cơ chứ.
Bên trong cô mặc bộ đồ tách rời, bàn tay nóng hổi của cậu vén áo vest lên, chạm vào da thịt mềm mại nhẵn nhụi, mắt cậu đỏ lên, giống như muốn nhỏ ra máu.
“Tri Vi, Tri Vi…”
Hôn không ngừng, hôn triền miên, hôn đến nỗi môi cô sưng lên, lại chuyển qua cằm và vành tai, dọc theo cổ một đường xuống dưới, cậu mút lên xương quai xanh, kéo khóa ra ném áo đi, ôm lấy cô dựa vào tường, tham lam mút lấy điểm đỏ hồng mềm mại.
Lâm Tri Vi không kìm được mà run rẩy, gương mặt ửng hồng ngẩng lên.
Cửa phòng tắm bị mở ra, hơi nước nhanh chóng lấp đầy không gian nhỏ hẹp.
Lục Tinh Hàn liều mạng đòi lấy, sức lực không ngừng tăng lên, toàn thân Lâm Tri Vi mềm nhũn, tiếng khóc không kìm chế được mà vang lên, sau khi thời điểm ý loạn tình mê qua đi, cô thở hổn hển ôm cậu vào trong lòng, rưng rưng nói: “Tinh Hàn, em đừng sợ.”
“Đừng sợ.” Lâm Tri Vi ôm lấy khuôn mặt đầy mồ hôi của cậu, ngẩng đầu liên tục hôn: “Chị là của em mà.”
Lục Tinh Hàn sửng sốt, ngơ ngác nhìn cô, chỉ mấy chữ thôi cũng đủ khiến những lo lắng khủng hoảng trong lòng cậu biến mất.
Cậu mím chặt khóe môi đang run rẩy, không thể chống đỡ được nữa, cậu vùi đầu vào hõm cổ cô rồi ra sức dụi, giọng nói khàn khàn tủi thần lên án: “Mấy ngày liền chị không để ý đến em.”
“Không có tin tức của chị, một miếng cơm em cũng không nuốt trôi."
“Mỗi ngày đều nhớ chị, trong mơ chị còn có thể hôn em nhưng tỉnh lại chị lại hung dữ với em!”
“Còn có Tần Nhiên.” Cậu nghiến răng nghiến lợi: “Anh ta muốn ôm chị... Muốn ôm chị! Đầu tuần trước em gặp Tần Tư Tư ở hậu trường chương trình giải trí, cô ta nói rằng Tần Nhiên lảng tránh cô ta ra ngoài muốn tìm ai đó để an ủi! Anh ta dám có suy nghĩ động đến thân thể của chị, em tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ em có thể bình tĩnh nói đạo lý với anh ta sao?”
“Bên họ Triệu kia em cũng sẽ có chừng mực, em không phải đi tự sát, em muốn chờ chị trở về, kết hôn với chị sống đến hết đời, còn có kiếp sau nữa, sao em có thể để bản thân mình bị hủy hoại trong tay ông ta được!”
Lục Tinh Hàn ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn cô, sự tàn nhẫn hung ác, tùy ý cướp đoạt đều bị tình cảm nơi yếu ớt nhất trong lòng thay thế, hai mắt cậu đỏ bừng, lúc nào cũng có thể khóc được.
“Vi Vi, bảy tháng, em không chịu được, chị có thể đối xử với em tốt hơn không, có thể thương em nhiều hơn không?” Cậu bất lực năn nỉ, hôn khóe môi cô say đắm: “Chị ôm em, hôn em đi.”
Lâm Tri Vi cảm thấy trái tim mình như tan ra thành một vũng nước cực nóng.
Cô xoay người đẩy cậu xuống, sau đó nhanh chóng hôn lên môi cậu.