Nhãi Con

Chương 84




Phòng triển lãm của lớp học thiết kế rất tinh xảo, ánh nắng chiếu nghiêng vào, hòa với ánh đèn trong phòng thành một, tia sáng so le tập trung trên người Lục Tinh Hàn cùng Lâm Tri Vi, giống như bức ảnh bìa tạp chí đã được chỉnh sửa kỹ càng, kích thích ánh mắt của nhóm người chuyên nghiệp này.

Trước khi có người theo bản năng lấy điện thoại ra muốn chụp ảnh, Lục Tinh Hàn đã nói lời tạm biệt với đạo sư trước. Trước mặt mọi người, cậu không hề che giấu tính chiếm hữu của mình, ôm chặt Lâm Tri Vi, xoa đầu cô thật sự nhiên rồi che chở cô vững vàng rời đi.

Mới bước ra cửa lớn của phòng triển lãm, lập tức nghe được bên trong có tiếng ồn ào, hình như có mấy người muốn đuổi ra theo nhưng đạo sư Voldemort đã tức giận ho khan một tiếng: “Ngồi yên hết cho tôi! Làm gì mà phải kinh ngạc như vậy, chưa từng yêu đương sao?”

Tiếng ồn dần dần biến mất, đạo sư thay đổi giọng điệu, bắt đầu lên lớp giảng bài.

Má Lâm Tri Vi hơi nóng lên, cô dùng tay quạt quạt gió, cả trong và ngoài dãy nhà nhỏ này đều là địa bàn của một mình đạo sư. Ngoại trừ phòng triển lãm ra, hiện giờ những nơi khác đều không một bóng người, cô quyết định kéo Lục Tinh Hàn đi dạo xung quanh.

“Bọn chị thường xuyên tới căn phòng này để họp gấp.” Cô đẩy cánh cửa gỗ cao lớn có thiết kế phục cổ diễm lệ ra: “Cái gì đạo sư cũng thích hoa lệ, trang trí hay con người đều vậy, nếu không em nghĩ xem tại sao ông ấy lại dễ dàng đồng ý với em như vậy.”

Cô bất giác nở nụ cười hơi kiêu ngạo: “Bởi vì gương mặt của em phù hợp với gu thẩm mỹ hoa lệ của ông ấy.”

Cô đang khen cậu, Lục Tinh Hàn biết điều đó nhưng vẫn không cười nổi.

Ngực khó chịu chết đi được.

Lâm Tri Vi khoác tay cậu, đi một vòng tầng trên tầng dưới rồi đi qua cánh cửa sau của tòa nhà nhỏ, sau khi vòng qua một lối rẽ còn có một giếng trời, cây cỏ xung quanh vô cùng tơi tốt, xen lẫn với những nụ hoa tường vi nhiều màu sắc vừa hé nở, vẫn còn chưa tới mùa nở rộ.

Ánh mặt trời trên đỉnh đầu bị giàn hoa to phía trên che mất, bông hoa nhỏ màu trắng hồng rủ xuống nở sớm nhất, phả mùi hương thoang thoảng vào trong gió.

Lâm Tri Vi quay đầu đi giật lùi, hàng mi dài hơi cong chớp nhẹ: “Vườn hoa nhỏ này cũng là của đạo sư, học sinh bọn chị được dùng chung, bây giờ người khác không có ở đây…”

Người khác không có ở đây, có thể làm gì cũng được.

Lục Tinh Hàn tự động hiểu ra, cậu tháo mắt kính xuống, tiện tay cất đi, cậu đi nhanh hơn ôm cô vào trong lòng, nắm lấy vòng eo thon thả, không cho cô tiếp tục nói nữa, cúi người hôn xuống môi cô.

Trái tim tê cứng căng chặt đến nổ tung.

Trước mắt cậu ngập tràn những ánh mắt nóng bỏng yêu thích, tham lam dừng lại trên người người phụ nữ của cậu.

Cậu hiểu hết các đạo lý, cũng biết rõ Tri Vi cũng sẽ không bởi vậy mà gặp nguy hiểm, cậu càng không bị chịu uy hiếp nhưng mà cậu không thể kiềm chế được, giống như bị rơi vào dung nham sôi trào, bị tan chảy đến xương cốt cũng không còn.

Nụ hôn càng lúc càng gấp gáp, Lâm Tri Vi không thở được, cô đành tách ra, nhón chân ôm lấy cổ cậu: “Vừa rồi không phải em còn rất kiêu ngạo công khai tuyên bố chủ quyền cho mọi người thấy sao? Sao bây giờ lại không vui rồi?”

Lục Tinh Hàn xoa eo và lưng cô rồi ôm chặt cô vào lòng, giọng mũi buồn bực nặng nề hừ một tiếng, vừa giống như tức giận vừa giống như đang làm nũng.

Lâm Tri Vi bị cậu chọc cười, cô hôn lên khuôn mặt đó: “Anh chàng người Italy kia là cái loa phát thanh, chẳng mấy chốc cả viện đều sẽ biết bạn trai của chị vừa cao, vừa đẹp trai, dễ đánh nhau, bảo đảm không còn ai còn nhớ thương đến chị nữa.”

Vậy mà cũng không vui.

Lông mày nhăn sắp để lại cả dấu vết.

Lâm Tri Vi cảm thấy vô cùng mãn nguyện, cô ôm lấy mặt cậu: “Em cũng ỷ vào việc hiện giờ bọn họ không quen em nên mới có thể không kiêng nể gì như vậy, về sau em càng ngày càng nổi tiếng, nổi tiếng đến mức người ở bất cứ quốc tịch nào trong viện, những giới mà em tiếp xúc, nhìn qua một lần đều có thể nhận ra….”

Thì không thể tùy tiện muốn làm gì thì làm như vậy nữa.

Lục Tinh Hàn lập tức nói: “Đến lúc đó chúng ta sẽ công khai.”

Lâm Tri Vi dừng lại, hai mắt dịu dàng nhìn cậu.

Cậu khẳng định: “Chờ rửa sạch những thứ ấm ức mà chị phải chịu, chờ đến khi chị về nước, đến lúc đó em nhất định cũng đã đủ tốt, cho dù công khai cũng có thể bảo vệ được chị.”

Lâm Tri Vi dừng lại, đối mặt với một Lục Tinh Hàn như vậy, cô còn có thể nói gì được nữa.

Không nói gì nữa, hôn cậu là đủ rồi.

Cánh hoa rơi xuống vai Lục Tinh Hàn, rơi xuống theo động tác cậu ôm hôn cô, Lam Linh lặng lẽ trốn ở lối vào vườn hoa nhìn trộm. Cô ấy thật sự muốn chết đến nơi, cô ấy ôm ngực, gào thét trong im lặng, chỉ muốn lăn lộn luôn ở đây để giải tỏa luồng máu sói trong người.

Ông xã của Tri Vi nhìn quen mắt? Có thể không quen mắt sao!

Mỗi ngày Lam Linh đều điên cuồng mở ảnh chụp và video ra xem, sau khi quen biết Tri Vi bắt đầu thầm tưởng tượng ra những chuyện tình yêu của stylist với các ngôi sao lớn, những chuyện tình chị em xuất hiện không dứt khiến Lam Linh phát cuồng đến mức kêu gào nhưng lại ngại Tri Vi có người yêu rồi nên không dám nói lung tung.

Bây giờ thì hay rồi, giấu cô ấy à, lừa cô ấy à, bây giờ bị cô ấy bắt được rồi nhé.

Couple mình chèo thuyền thực sự là người yêu của nhau, cảm giác sung sướng này ai có thể hiểu được đây.

Lam Linh lau khóe mắt, cố không lên tiếng, lặng lẽ đóng vai nhân vật bảo vệ. Cảm xúc trong lòng dâng lên quá nhiều, cô ấy định chụp lại tấm hình bóng lưng mờ của thần tượng cất riêng cho mình nhưng lại bất cẩn tạo ra âm thanh quá lớn và lập tức nhìn thấy thần tượng mình sát khí đằng đằng.

Lâm Tri Vi theo bản năng đứng chắn trước mặt Lục Tinh Hàn, vội vàng đi tới xem thử thì phát hiện ra Lam Linh đang ôm chiếc cột, thái độ vô cùng quái lạ. Lam Linh thở rất nhẹ: “Tri Vi, em giấu chị kỹ quá đấy.”

Trong tất cả các bạn học, chỉ có cô con lai Hàn- Nhật Lam Linh này là giống với Lâm Tri Vi, cùng công tác trong giới giải trí và cũng có mối gắn kết chặt chẽ với Lục Tinh Hàn. Lâm Tri Vi biết cô ấy là người như thế nào nên không lo lắng sẽ xảy ra chuyện phiền toái, cô cười tủm tỉm kéo Lục Tinh Hàn đến trước mặt Lam Linh: “Được rồi, cậu ấy không ở bên em nên em mới không nói, bây giờ cậu ấy đến đây rồi, cho chị xem này.”

Lục Tinh Hàn bị quấy rầy, không được vui vẻ gì lắm, vẻ mặt khá hung dữ.

Lam Linh sợ hãi lén nhìn qua hai lần, nước mắt lưng tròng bám lấy Lâm Tri Vi: “Đẹp trai đến mức không dám nhìn! Nhưng mà đã nói trước rồi mà! Mặn thì mặn nhưng có cần mặn đến như vậy không?”

Lâm Tri Vi bật cười, khi fan gặp thần tượng đều có yêu cầu cao như vậy sao?

Được rồi, được rồi, cho thêm chút đường.

Cô ôm eo Lục Tinh Hàn, ngẩng đầu nhẹ giọng giới thiệu: “Đây là bạn học của chị, fan trung thành của em, hình như còn là… fan couple của chúng ta, hơn nửa năm nay, nhờ có cô ấy mà tất cả hành trình của em chị không cần xem cũng nắm rõ trong lòng bàn tay. Chỉ cần chị nhớ em là cô ấy nhất định sẽ chuyển cho chị đủ các loại video của em.”

Thái độ sắc bén của Lục Tinh Hàn giảm đi không ít, cậu gật đầu, ôm lấy Lâm Tri Vi, thấp giọng nói: “Tri Vi lần đầu tiên một mình đi xa như vậy, có những việc trong sinh hoạt hàng ngày tôi không thể chăm sóc cho cô ấy, cảm ơn cô đã quan tâm.”

Lam Linh che miệng, một lát sau trào ra nước mắt: “Couple dễ thương của tôi! Đứng trước mặt tôi! Phát đường riêng cho tôi đi!”

Lam Linh vô cùng thỏa mãn, cô ấy tự động gánh vác trọng trọng trách quan trọng, cô cũng không ngại trốn học, kiên trì đưa bọn họ về tận chung cư, Lâm Tri Vi lắc tay Linh Lam: "Cậu ấy ở đây một tuần! Mấy ngày nữa chúng ta ăn cơm cùng nhau đi."

Ngay lập tức Lam Linh như được tiêm máu gà: “Không cần ăn cơm! Làm ơn dùng cẩu lương cho chị no chết luôn đi! Không giới hạn số lượng!”

Hai tai Lâm Tri Vi đỏ bừng, cô đẩy Linh Lam về đi học lại.



Sau buổi trưa, trời mưa to, sắc trời âm u, xung quanh toàn là hơi nước.

Cơn mệt mỏi do phải làm việc liên tục ập đến, Lục Tinh Hàn ôm Lâm Tri Vi nặng nề đi vào giấc ngủ.

Tiếng mưa rơi quá lớn, cô ngủ không được, nhổm dậy chống cằm, lẳng lặng nhìn ngắm khuôn mặt ngũ cậu trong luồng ánh sáng lờ mờ, quá đẹp, tinh tế sắc sảo, ngay cả sắc trời u ám như vậy cũng bị lây nhiễm vẻ đẹp của cậu lây nhiễm.

Di động cậu để trên đầu giường khẽ rung lên, Lâm Tri vi cầm lên xem thử thì thấy là tin nhắn của Viên Mạnh gửi đến: “Không cần lo lắng chuyện trong nước, hành trình bảo mật tuyệt đối, tôi cũng đã bảo Dung Thụy tối nay post Weibo ảnh các cậu đi chơi với nhau, để mọi người đều biết cậu đang ở trong nước, hưởng thụ cho tốt đi, khả năng là bất cứ lúc nào cũng phải tạm dừng.”

Tạm dừng.

Lâm Tri Vi chuyển thành chế độ im lặng, nhắn lại cho anh ta: “Tạm dừng?”

Viên Mạnh trả lời rất nhanh: “Sao cậu còn có rảnh để nhớ đến tôi à, thật là hiếm có, công ty đối với cậu như thế nào trong lòng cậu cũng hiểu rõ. Bên này tôi vừa nhận được tin tức, hình như lại nhận thêm cái chương trình giải trí tệ hại nào đấy chỉ đích danh cậu, cái kiểu đua thể lực ở bên ngoài đấy, bảng giá rất cao, cho cậu đóng chính, mấy ngày nữa sẽ bắt đầu quay, e rằng kỳ nghỉ một tuần của cậu tan tành rồi.”

Lâm Tri Vi cầm điện thoại đến khi phát nóng rồi mới từ từ trả lời: “Anh Viên, là tôi.”

Viên Mạnh lập tức hiểu ngay: “Cô Tiểu Lâm?” Anh ta hơi không biết làm sao, vội vàng không nói chuyện kia nữa: “Tinh Hàn thế nào rồi? Tôi chăm sóc cậu ấy không tồi phải không?”

Lâm Tri Vi nhíu mày, hỏi thẳng: “Giải trí Tinh Hỏa còn chèn ép cậu ấy sao?”

Viên Mạnh suy nghĩ rất lâu cuối cùng quyết định nói thật, đều là người một nhà, cũng không cần giải thích nhiều, anh ta chỉ trả lời bốn chữ : “Càng trầm trọng thêm.”

Lâm Tri Vi nhìn về phía người đàn ông đang ngủ say một bên, trong lòng quặn đau.

Viên Mạnh lại nói: “Cô Tiểu Lâm, trên người Tinh Hàn phải gánh quá nhiều thứ, không thể hủy hợp đồng, chúng ta không gánh vác được. Cậu ấy cũng giống cô, chịu đựng xong khoảng thời gian này thì tốt rồi, hợp đồng ba năm hết hạn, cô cũng quay về rồi. Đến lúc đó chúng ta tự gây dựng sự nghiệp riêng, còn trong hai ngày này, cô làm cho cậu ấy hạnh phúc nhiều một chút.”

Cuối cùng anh ta dặn dò: “Tôi sẽ cố hết sức không quấy rầy hai người, nhưng nhớ phải nghe điện thoại, lần sau tôi gọi đến là lúc cậu ấy phải đi.”

Lúc Lục Tinh Hàn tỉnh lại, ngoài cửa sổ mưa còn nặng hạt, cậu mơ mơ màng màng duỗi cánh tay ra ôm nhưng không có ai, ga trải giường bên cạnh cũng lạnh.

Thần kinh đột nhiên căng lên, cả người cậu lập tức tỉnh táo.

Cậu luống cuống tay chân xuống giường, giọng nói cũng thay đổi: “Tri Vi! Tri Vi!”

Lâm Tri Vi đang ở phòng bếp cô cắt rau thật nhẹ vì sợ đánh thức cậu, nghe thấy tiếng cậu hét lên cô giật mình, vội vàng lao ra, mới vừa ra tới nơi đã bị người đàn ông mạnh mẽ ghì chặt lại, gần như không thể thở được.

“Tinh Hàn?”

Cậu thở gấp gáp, cúi đầu cắn vành tai cô, trên người túa ra một lớp mồ hôi lạnh.

Lâm Tri Vi dịu dàng vỗ lưng cậu: “Tinh Hàn, chị ở đây.”

Một hồi lâu cậu mới đáp lại, không thành câu: “Em tưởng là mơ….”

Quá nhiều lần cậu nằm mơ rồi bừng tỉnh vì không thấy cô trong lòng.

Lâm Tri Vi hôn cậu, nhẹ nhàng nói: “Không phải là mơ, là sự thật, chị ở bên cạnh em."

Không muốn để cậu tiếp tục nghĩ nhiều, cô nói sang chuyện khác: “Không phải em nói muốn làm Tiramisu cho chị sao? Em còn muốn làm nữa không vậy?”

Lục Tinh Hàn chậm rãi nâng người lên: “Đương nhiên là muốn.”

Cậu mang theo đầy đủ dụng cụ, cậu nhanh chóng bắt tay vào làm, Lâm Tri Vi như cái đuôi nhỏ đi theo phía sau, ôm eo rồi thò người ra tò mò xem cậu làm thuần thục, vô cùng kinh ngạc, liên tục cảm thán: “Em luyện tập qua bao nhiêu lần rồi đấy?”

“Không nhớ rõ.” Lục Tinh Hàn quay đầu hôn lên trán cô: “Lần đầu tiên em ăn thử đắng lắm, khó ăn chết đi được, em làm cho chị một cái ngọt.”

Trước khi bỏ vào tủ lạnh, Lục Tinh Hàn đánh tan chocolate, cầm tay Lâm Tri Vi cùng giữ vào tay nắm của máy đánh, vẽ một hình trái tim thật to ở bên ngoài.

Giống y như ngày đó cô rời đi, cậu cũng vẽ một cái giống như vậy.

Bánh Tiramisu phải để lạnh năm giờ, vừa hay để đến tối ăn, Lâm Tri Vi làm đồ xong, để cho cậu ăn đến lửng dạ rồi cô dính chặt vào người cậu, chủ động cởi bỏ cúc áo của cậu, khiến cậu không còn chút lý trí. Cô cắn mu bàn tay, toàn thân nóng bỏng tê dại để cậu no nốt một nửa còn lại.

Đến tối, cơn mưa cuối cùng cũng ngừng.

Bên trong căn chung cư nhỏ là ánh đèn sáng ấm.

Lục Tinh Hàn mặc váy ngủ vào cho Lâm Tri Vi rồi ôm cô đến trên chiếc sô pha nhỏ: “Bé cưng, đến giờ ăn bánh ngọt rồi.”

Cậu mở tủ lạnh, đem chiếc bánh Tiramisu thành phẩm hoàn mỹ ra, cắm hai hàng nến, hàng trước hai cây, hàng sau năm cây.

Tri Vi hai lăm tuổi.

Cậu mười chín tuổi rưỡi.

Lâm Tri Vi nhìn chằm chằm con số đó, ngoắc ngón tay cậu, nhỏ giọng nói: “Chị thật sự lớn hơn em rất nhiều....”

“Nếu đổi lại, chị cũng cảm thấy em lớn hơn chị rất nhiều sao?” Lục Tinh Hàn đốt cháy que diêm, lần lượt thắp sáng các ngọn nến lên: “Nam nữ không khác gì nhau, năm sáu tuổi lại vừa đẹp.”

Cậu ngồi xổm xuống, trong ánh nến cậu ngẩng đầu nhìn cô chăm chú, bài hát sinh nhật chậm rãi vang lên, dịu dàng vô hạn.

“Bé cưng, chị cầu nguyện đi.”

Lâm Tri Vi nhắm mắt, mím môi, trên lông mi có giọt nước lặng lẽ tràn ra.

Khi mở mắt ra, Lục Tinh Hàn đã quỳ một gối xuống đất, quỳ gối trước mặt cô rất nghiêm túc.

Lâm Tri Vi tự nhiên ngồi thẳng lên, ngơ ngẩn nhìn cậu.

Trong ánh nến lung linh, Lục Tinh Hàn mỉm cười, mở bàn tay phải đang nắm chặt, trong lòng bàn tay là chiếc hộp nhung tinh xảo nhỏ nhắn giấu ở dưới đáy vali hành lý.

“Tinh Hàn, em…”

“Em biết em còn chưa có tư cách cầu hôn.” Lục Tinh Hàn cúi đầu, mở nắp chiếc hộp ra, ánh sáng từ chiếc nhẫn được thiết kế tỉ mỉ tinh tế chợt lóe lên, mang theo ánh sáng kim cương lóng lánh: “Còn hai năm rưỡi nữa em mới hai hai tuổi nhưng em chờ không được nữa, em muốn trói lấy chị trước.”



Cậu lấy chiếc nhẫn từ hộp ra, bàn tay hơi run rẩy, cậu ngẩng mặt lên nhìn cô không chớp mắt: “Chiếc nhẫn này mang ở ngón giữa, nếu chị nhận nó rồi nghĩa là chị đồng ý chờ em, chờ em đủ trưởng thành, đeo nhẫn lên ngón áp út cho chị.”

Khóe mắt Lâm Tri Vi ướt đẫm, đôi tay vô thức nắm chặt đến trắng bệch.

Lục Tinh Hàn duỗi tay về phía cô: “Trước khi ngọn nến cháy hết, nói cho em biết chị có đồng ý hay không?”

Cháy hết cái gì, cả đời này đều cháy không hết.

Tay phải Lâm Tri Vi che mắt, cô cố lau nước mắt, tay trái vững vàng đưa ra cho cậu: “Không cho chờ, nhanh đeo cho chị đi.”

Cô vẫn còn chưa nói xong, bàn tay đã bị cậu cầm chặt lấy, cậu dán môi lên hôn đi hôn lại, rồi một vật kim loại lành lạnh mới trượt theo ngón tay cô đi xuống, bao quanh ngón tay cô vừa khít.

Hai đầu gối Lục Tinh Hàn đều để dưới đất, cậu dịch đến trước mặt ôm lấy chân cô, giống như trước đặt đầu lên đầu gối của cô. Đuôi mắt cậu thấm ướt chiếc váy ngủ trơn bóng của cô, chẳng mấy chốc cậu đã lại không thỏa mãn. Lục Tinh Hàn đứng dậy ôm cô, vùi đầu vào ngực cô.

“Bé cưng, thổi nến đi.”

Bảy cây nến chỉ còn một đoạn nhỏ, Lâm Tri Vi ở trong lòng cậu, vươn người ra dùng sức một hơi thổi tắt mấy cây nến.

Lục Tinh Hàn vuốt ve chiếc nhẫn trên tay cô, lấy chiếc thìa nhỏ múc một miếng bánh kem đút vào miệng cô: “Ngọt không?”

Lâm Tri Vi gật đầu: “Ngọt.”

Cậu lại múc một muỗng nữa, đưa vào trong miệng của mình rồi hôn cô, hương vị giao hòa, tan giữa môi và răng, cậu liếm mút khóe môi cô, khàn khàn hỏi: “Như này thì sao?”

Cô cười trả lời: “Càng ngọt hơn.”

Nụ hôn không thể dừng lại, càng gấp gáp hơn nữa, đầu lưỡi quấn quýt bên nhau, trái tim, đôi mắt đều ẩm ướt và nóng cùng tình yêu thương trân quý đang bung nở giữa đáy lòng mềm yếu nhất.

Điện thoại của Lục Tinh Hàn đã rung rất lâu.

Lâm Tri Vi đoán chắc có lẽ là Viên Mạnh, chắc Lục Tinh Hàn cũng đã nhìn thấy lịch sử trò chuyện giữa cô và Viên Mạnh.

Muốn không quan tâm đến nó nhưng càng ngày càng nó càng dồn dập, đến mức không thể bỏ qua được nữa.

Lâm Tri Vi né tránh môi cậu, lấy điện thoại sang bấm mở loa ngoài, giọng nói của Viên Mạnh vang lên ầm ầm: “Tinh Hàn, chuyện trong tin nhắn chắc cô Tiểu Lâm đã nói cho cậu rồi đúng không? Chắc là cậu cũng chuẩn bị tâm lý rồi, có thông tin chính xác rồi, chậm nhất là sáng sớm ngày kia cậu sẽ phải khởi hành, tôi sắp xếp người đến đón cậu!”

Đợi vài giây sau, anh ta hỏi: “Tinh Hàn? Đang nghe không?”

Lục Tinh Hàn dựa vào cổ Lâm Tri Vi, hầu kết di chuyển, cậu cắn răng không chịu nói chuyện.

“Anh Viên, cậu ấy nghe rồi.” Lâm Tri Vi cố hết sức làm cho giọng điệu nghe bình thường nhất: “Tôi sẽ tiễn cậu ấy đi đúng giờ.”

Viên Mạnh khó thở, anh ta thở dài một tiếng, cảm thấy mình thật tàn nhẫn: “Thân bất do kỷ, kiên trì thêm một chút nữa.”

Căn chung cư nhỏ yên tĩnh trở lại.

Lục Tinh Hàn tắt đi di động bỏ qua một bên, im lặng ôm cô vào phòng tắm, tự mình rửa mặt tắm rửa cho cô rồi lại không nói lời nào ôm cô lên giường, đắp chăn xong lại đứng dậy muốn đi.

Lâm Tri Vi vội bắt lấy cậu: “Em đi đâu?”

Cậu nói đứt quãng: “Vẫn chưa dọn dẹp, trên bàn bừa bãi, em…”

“Không cần dọn dẹp, sáng mai rồi tính.” Lâm Tri Vi xốc chăn lên, không nói năng gì kéo cậu qua: “Em đừng hòng chạy, em phải dỗ chị ngủ.”

Mắt cô đầy nước: “Đã lâu lắm rồi em không dỗ chị ngủ.”

Lục Tinh Hàn lập tức không còn chút ý chí, cậu ôm chặt cô trong tay, hít sâu vài cái, khẽ hỏi: “Em hát được không?”

Lâm Tri Vi mỉm cười nói: “Bài thỏ con ngoan ngoãn sao?”

Cậu vỗ về đầu cô đang đặt trước ngực mình: “Hát bài trước đây chị dỗ em ngủ.”

Khi còn nhỏ cậu không ngủ được, Tri Vi đã hát rất nhiều bài để dỗ cậu, cậu thích nhất bài hát này, cứ quấn lấy cô đòi cô hát. Lúc đó cậu nghe còn không hiểu lắm, chỉ là đơn thuần thích từ “đầy sao” và “ngôi sao” trong đó, cảm thấy rằng lời bài hát này đang viết về mình.

“Bầu trời đen buông xuống, những ngôi sao sáng lên cùng nhau.”

Tháng mùa đông lúc ở nhà của người cậu, cậu rải chăn nằm cuộn tròn ngủ dưới đất trước hiên cửa, đêm khuya lạnh đến phát run, nhớ đến giọng nói của Tri Vi cậu lại khẽ ngâm nga cho mình nghe.

“Côn trùng bay, côn trùng bay, em đến đang nhớ ai?”

Khó khăn lắm mới được theo Tri Về nhà, ban đêm cậu lo sợ bất an, cô ngồi ở đầu giường, vỗ về cậu khe khẽ rồi hát bài hát này.

“Ngôi sao trên trời than khóc, hoa hồng dưới đất héo khô.”

Chờ cho đến khi lớn lên, lúc nào cũng mong nhớ yêu thương cô, cực khổ chờ đến những ngày nghỉ cô được về, cậu lại làm nũng, ra vẻ đáng yêu, đòi cô hát lại bài này.

“Cơn gió lạnh lẽo, cơn gió lạnh lẽo, chỉ cần người ở bên tôi…”

Ngày cậu ký hợp đồng với giải trí Tinh Hỏa, bị Tri Vi gặp được, buổi tối hôm đó trong KTV, lúc cô đẩy cửa ra, cậu hát lệch cả nhịp.

“Côn trùng bay, bông hoa ngủ, từng đôi từng đôi mới đẹp biết bao.”

Cho tới bây giờ, cậu chưa từng hát hẳn hoi cho cô nghe một lần.

Đêm khuya tĩnh lặng.

Giọng hát của Lục Tinh Hàn trầm thấp nhẹ nhàng lưu luyến.

Vừa mới gặp mặt đã phải xa cô.

Cậu nghiêng người dựa vào bên tai cô, cố gắng kìm nén nỗi quyến luyến thương yêu đang gào thét trong lòng, nhẹ nhàng hát cho cô nghe.

“Không sợ trời tối, chỉ sợ tan nát cõi lòng, không quan tâm có mệt hay không, cũng chẳng quan tâm đông tây nam bắc.”