Nhãi Con

Chương 94




Nhà lánh nạn cách đó không còn xa, ở trên đường Lâm Tri Vi có chú ý đến điều này, cô đã học được không ít kiến ​​thức cơ bản về tự lực trong quyển sách khoa học phổ cập nhỏ ở khách sạn, cảm xúc của cô nhanh chóng ổn định lại.

Nhất định không được hoảng sợ.

Nhưng một số người khác sau khi bị kẹt lại thì tuyệt vọng, không ít người suy sụp tinh thần rồi gào khóc.

Lâm Tri Vi không muốn những đồng đội của mình lãng phí sức lực vào việc vô ích nên cô hét lên vài tiếng nhắc nhở, những người này lúc này mới lần lượt bình tĩnh lại, họ thở dốc rồi kéo nhau trăm đắng ngàn cay chạy dồn dập về phía nhà lánh nạn.

Thế nhưng mọi hy vọng mà họ cố gắng gom góp lại hoàn toàn sụp đổ khi nhìn thấy toàn cảnh của ngôi nhà lánh nạn.

Đấy là những ngôi nhà lụp xụp lâu năm, đã không còn vững chắc, trải qua bao nhiêu trận gió tuyết đã bị vùi lấp từ lâu, sau cơn bão này chỉ còn lại một đống đổ nát.

Vài người không thể chấp nhận được sự thật này nên vội vã chạy đến chỗ tuyết, cửa nhà đã bị gió thổi bay, mái nhà bị lật hơn một nửa, chỉ còn một góc tường được coi là hoàn chỉnh, miễn cưỡng cũng chỉ có thể che được vài người.

Lâm Tri Vi nhìn ngó xung quanh rồi nhanh chóng đưa ra quyết định: "Nơi này không thể ở được, chúng ta tiếp tục đi về phía trước."

Một người nào đó lập tức hét lên phản đối.

"Đi đâu chứ, họ nói sẽ đến đây để cứu chúng ta."

Lâm Tri Vi phản bác lại: "Có thể trước đó không ai biết rõ tình trạng ở đây, bọn họ đi đi lại lại mất ít nhất cũng phải một tiếng rưỡi, nếu chúng ta không thể giữ ấm cho cơ thể lại không tiếp tục đi thì rất nguy hiểm đến tính mạng."

"Dù sao tôi cũng không còn sức nữa, cô thử hỏi xem còn ai còn sức không, đi ra ngoài sẽ chết thì tôi thà ở lại đây."

Một phần còn lại của mái nhà phát ra tiếng động giống như có thể bị thổi bay bất cứ lúc nào, Lâm Tri Vi lấy GPS ra kiểm tra rồi nói: "Phía trước còn có một nhà lánh nạn khác, sách hướng dẫn của khách sạn ghi là nó mới được xây dựng nên nhất định là chắc chắn hơn, trên máy định vị có hiển thị vị trí nên chúng ta sẽ không bị lạc đường, hơn nữa tín hiệu đi sẽ hiển thị vị trí của chúng ta nên bọn họ sẽ tìm được, mau đi thôi."

Một vài người hơi dao động hỏi: "Phải đi trong bao lâu?"

Lâm Tri Vi tính toán đơn giản rồi nói: "Nếu cường độ gió và tuyết vẫn không thay đổi sẽ mất khoảng bốn mươi đến năm mươi phút."

Sau khi nghe nói phải đi lâu như vậy, tất cả mọi người đều từ bỏ hy vọng, có nói gì họ cũng không động đậy.

Mười phút trôi qua sau khi nói chuyện, Lâm Tri Vi cảm nhận rất rõ tay và chân của cô đang bắt đầu tê cứng, không thể cử động linh hoạt, tinh thần cũng dần uể oải, còn cảm thấy hơi buồn ngủ.

Ở đây gần như là ở ngoài trời, không có gì ngoài những góc tường, nếu cứ ngồi yên trốn ở đấy, nếu cứu hộ không đến kịp thì có khả năng sẽ bị chết cóng.

Nhưng cô không phải dân chuyên nghiệp, cô chỉ có thể dựa vào một ít kiến​​thức đã học được, cùng với trực giác và bản năng tự quyết định lấy đường sống của bản thân.

Cô không thể ép người khác nghe theo mình.

Bởi vì cô cũng không có cách nào để xác định quyết định này của mình là đúng hay sai và cuối cùng nó sẽ đem lại hậu quả gì.

Lâm Tri Vi đứng dậy, đi vòng quanh bức tường hai lần để máu lưu thông rồi nhìn lên bầu trời, thấy bầu trời không có dấu hiệu tiến triển tốt cô hạ quyết tâm: “Tôi hỏi lại một lần nữa, các người có đi hay không? Theo suy đoán của tôi, nếu rời khỏi đây cơ hội sống sót còn lớn hơn nữa.”

Ngược lại câu nói này của cô đổi lại sự oán trách của nhiều người, họ cho rằng cô không biết cả gì mà còn tùy tiện đưa ra ý kiến để hại người.

Lâm Tri Vi gật gật đầu, cô buộc chặt GPS vào cổ tay, sửa sang lại quần áo để tránh tuyết rơi vào trong người rồi nói: "Được, vậy tôi đi, mặc kệ ai quyết định đúng, chúng ta cũng không cần phải chịu trách nhiệm với đối phương, mọi người ở lại cẩn thận.”

Nói xong, cô thở chậm lại rồi đi vòng qua vách tường, cô lại một lần nữa chìm trong sự hỗn độn của gió tuyết.

Cho dù cửa khách sạn có đóng chặt cũng không ngăn được gió lạnh và tuyết xuyên qua khe hở, tiếng kẽo kẹt cứ vang lên khiến da đầu người ta tê dại.

Không ít người tụ tập ở cửa, tất cả đều cùng nhau nhìn Lục Tinh Hàn, người duy nhất đứng ở bên ngoài nhưng không ai dám gọi cậu đi vào.

Kể từ khi xuất hiện một vài chiếc xe máy quay trở lại lấy đồ, cậu trở nên khủng khiếp giống như trận bão tuyết bên ngoài.

Bỗng nhiên có tiếng kêu vang lên: "Sắp đến rồi."

Tín hiệu của đội xe máy hiển thị cho thấy chỉ còn cách chưa đầy hai trăm mét.

Trong màn tuyết lớn mờ ảo, rất nhanh đã xuất hiện những ánh đèn xe nhấp nháy, tiếng âm thanh vang lên đang tiến lại gần.

Không thể đợi cho đến khi xe dừng lại, Lục Tinh Hàn vội vàng chạy tới, cậu liên tục hét lớn "Vi Vi" bằng giọng nói đã bị thay đổi, rồi đi kiểm tra từng chiếc xe.

Không phải, không phải, cái nào cũng không phải.

Cho đến khi một thân hình tương đối gầy gò run rẩy bước xuống từ chiếc xe phía sau, chạy vài bước tới trước mặt anh rồi vén chiếc khăn quàng cổ che mặt ra, là Hứa Đại.

Khi Lục Tinh Hàn nhìn thấy bà ấy, thần kinh đang căng thẳng của cậu như thể sắp bùng nổ, một linh cảm xấu ập đến trước mặt cậu.

Hứa Đại thở hồng hộc: “Xe không đủ, Tri Vi… Tri Vi vì để cô rời đi trước mà ở lại trên đống tuyết, em mau gọi người đi tìm em ấy đi."

Chờ đến khi mọi người trong sảnh đi ra, Hứa Đại chạy tới hét to lên: "Vẫn còn có người ở bên trong, lập tức sắp xếp một đội cứu hộ đi theo người lái xe để giải cứu, họ biết đường, có thể đến đó sớm nhất có thể."

Lại là một mảnh yên lặng chỉ có tiếng gào thét của gió.

Đội cứu hộ không nói lời nào, kéo theo người lái xe cũng không hé răng.

Hứa Đại sửng sốt: "Các người... các người có ý gì? Ở lại đó thêm một phút thì càng nguy hiểm, nhanh lên..."

Hứa Đại còn chưa nói xong, Lục Tinh Hàn đã cầm chặt chiếc chìa khóa xe máy rồi vặn lên, cậu khởi động xe, không nói một lời, quay đầu xe rồi chuẩn bị phóng nhanh vào cánh đồng tuyết có tầm nhìn cực hạn chế phía trước.

Hứa Đại bị sốc, bà ấy không kịp kéo Lục Tinh Hàn lại, chỉ kịp nắm đuôi sau của chiếc xe máy để ngăn cậu lại, bà rơm rớm nước mắt nhìn vào đám người thờ ơ kia hỏi: "Các người đã hứa sẽ không bỏ những người kia ở lại rồi."

“Hứa thì là vậy, nhưng bà cũng phải xem xét tình hình thực tế, nói thì dễ, nhưng bà nhìn xem hôm nay, lỡ như không cứu được người rồi bọn tôi cũng mắc kẹt trong đấy thì sao?”

"Đúng, không phải có nhà lánh nạn sao? Một giờ cũng là trốn, hai giờ cũng là trốn, vì an toàn, tốt nhất là chờ đến khi bão tuyết nhỏ đi rồi mới đi vào."

"Mạng sống của ai mà không phải mạng người, chúng ta cũng sợ xảy ra chuyện, gặp phải thiên tai, trước tiên phải giữ được mạng của mình trước không phải sao?"

"Tất cả câm miệng.” Lục Tinh Hàn đột nhiên quát lên, cậu quay đầu lại: “Quyết định của các người là chuyện của các người, không cần phải nhiều lời, những cái khác tôi mặc kệ, tôi sẽ tự mình đi vào trong tìm người của tôi."



Vẻ mặt của đội cứu hộ không thể kìm chế lại được nữa: "Bây giờ đi vào đó chỉ có tìm đường chết, đừng để đến lúc đó lại liên lụy chúng tôi phải trở lại đó một lần nữa..."

Không phải là "giải cứu" mà là "trở lại".

Bọn họ có ý gì không cần nói cũng biết.

Lục Tinh Hàn gào lên vào thẳng vào mặt hắn ta giống như một cơn tuyết lở: "Nếu cô ấy còn sống, tôi sẽ mang cô ấy ra ngoài, còn nếu cô ấy chết tôi sẽ cùng chết với cô ấy, tôi và cô ấy không cần ai phải chịu trách nhiệm."

Mọi người im lặng.

Cậu và Vi Vi không có gì, chỉ có nhau.

Nếu không thể thoát ra, cậu sẽ ôm cô, để cô không bị lạnh, để cô không sợ hãi, ở lại trong tuyết mãi mãi.

Gió đã giảm nhẹ nhưng tuyết rơi nhiều hơn trước, nhiệt độ không khí vẫn tiếp tục giảm.

Chiếc xe máy phải chịu nhiều lực cản nên tốc độ bị hạn chế, nó chậm rãi tiến vào màn tuyết trắng.

Lục Tinh Hàn một tay điều khiển phương hướng, một tay nắm chặt lấy máy định vị để theo dõi, trái tim cậu như bị nghẹn lại ở trong cổ họng, cơ thể hoàn toàn trống rỗng, khắp nơi vang lên những tiếng rầm rầm.

Đôi mắt của cậu vừa nhìn đường vừa nhìn màn hình máy định vị, cậu gần như nhìn chằm chằm vào chấm đỏ nhỏ xíu đại diện cho Lâm Tri Vi ở trên màn hình.

Tuy rằng di chuyển rất chậm, nhưng quả thực là nó đang di chuyển, từng chút một, cố gắng liều mạng tiến đến gần cậu.

Cảm xúc của Lục Tinh Hàn đã chạm đến giới hạn từ lâu, cậu đã cố gắng kiềm chế lại để giữ được lý trí.

Nhưng mỗi khi chấm đỏ nhỏ di chuyển một chút, cậu lại phải đối mặt với sự sụp đổ.

Nhà lánh nạn chắc chắn đã xảy ra vấn đề.

Lúc này, Vi Vi đang đi bộ trên tuyết, cô có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.

Lục Tinh Hàn nghiến răng đến mức đau nhức, cậu muốn hét lên tên cô trong cánh đồng tuyết rộng lớn để cô có thể nghe thấy âm thanh của cậu, biết cậu đang đến gần.

Thể lực của Lâm Tri Vi nhanh chóng bị cạn kiệt nhưng ý thức của cô vẫn luôn giữ được tỉnh táo.

Lạnh quá.

Ở bên trong cô mặc hai lớp áo giữ nhiệt, bên ngoài còn có một bộ quần áo mùa đông rất ấm áp, các loại đồ bảo hộ cô cũng mang đầy đủ nhưng trong điều kiện khí hậu khắc nghiệt như vậy tất cả đều mỏng manh như giấy.

Trong nửa đầu chặng đường, cô vẫn luôn đứng thẳng bước đi, nhưng đến nửa sau, cô không còn đủ sức, không kịp phản ứng nên dễ bị gió thổi làm chệch hướng đi, cô gần như hoàn toàn nằm rạp để đi trên tuyết.

Chậm nhưng mà chắc.

Cô vẫn luôn không đi lệch khỏi quỹ đạo của đường đi trên GPS nên bây giờ nhà lánh nạn thứ hai đã có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Lâm Tri Vi cố gắng đi thêm một đoạn ngắn rồi ngẩng đầu lên nhìn đích đến của mình đang ở gần trong gang tấc.

Đúng như cô đoán, ngôi nhà mới xây này chắc chắn hơn rất nhiều, mái nhà tuy bị hư hỏng một phần, hơi lung lay trước gió nhưng bốn bức tường và những ô cửa xung quanh vẫn còn nguyên vẹn, tốt hơn nhiều so với ngôi nhà trước đó.

Cô dùng hết chút sức lực cuối cùng để đứng thẳng người lên một chút, thở hổn hển lao đầu vào bên trong rồi bị ngã trên mặt đất.

Là mặt đất, không phải tuyết.

Mặc dù vẫn còn có một lớp tuyết mỏng phủ lên trên nhưng so với bên ngoài thì không đáng kể.

Đi tới đây khiến Lâm Tri Vi cảm giác như đã trải qua mấy đời.

Cô tháo kính bảo vệ mắt xuống, kéo chiếc khăn quàng cổ ra để lộ chiếc mũi rồi nằm bệt xuống đất để thở, mặc dù mái nhà có bị hư hỏng không thể giữ ấm được nhưng ít nhất nó cũng có thể che được gió tuyết, để cô có thời gian hô hấp.

Tín hiệu GPS vẫn bình thường, chấm đỏ nhỏ hiển thị vị trí của cô chắc chắn sẽ hiển thị trên màn hình một máy định vị nào đó và rồi ai đó sẽ tìm thấy cô.

Cô không thể để Tinh Hàn đợi mãi.

Lục Tinh Hàn nhìn chấm đỏ nhỏ trên màn hình ngừng di chuyển.

Trái tim của cậu cũng đồng thời ngừng đập.

Khoảng cách đã rất gần.

Trong cơn bão tuyết mênh mông, cậu ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cách đó không xa có một căn nhà nhỏ, vẫn còn nguyên vẹn nên có thể làm chỗ lánh nạn.

Lục Tinh Hàn liên tục xác nhận lại vị trí mà Vi Vi đã dừng lại, cậu xác định được vị trí của cô là cùng chỗ với căn nhà, cậu lập tức nhảy khỏi xe máy, lảo đảo xuyên qua màn tuyết, run rẩy chạy về phía cánh cửa đang đóng.

Lâm Tri Vi không biết mình đã nằm trong đó bao lâu.

Cô chỉ muốn hít thở và nghỉ ngơi một chút, nhưng lại bị cơn buồn ngủ xâm chiếm, tứ chi của cô hoàn toàn tê cứng, khiến cô chỉ đứng dậy thôi cũng rất khó khăn.

Không được, không được ngủ.

Trong lòng cô thì nghĩ như vậy nhưng cô không thể kiểm soát được hành động của mình nữa.

Lâm Tri Vi cố hết sức ngồi dậy, cô định dịch lại gần cửa, vịn lên tay cầm để đi lại, nếu ngồi xuống sẽ bị tê cứng.

Mới cử động một chút, các khớp của cô đã đau như đâm xuyên qua tim.

Cô cắn chặt môi rồi đi tới gần cửa, vừa mới đứng lên được một chút, đầu gối đã chịu không nổi suýt chút nữa ngã quỵ xuống đất.

Cánh cửa đang đóng đột nhiên bị kéo ra từ bên ngoài.



Lâm Tri Vi không thể đứng vững được nữa, cô định ngồi khuỵu xuống thì đột nhiên có người nhào đến ôm lấy cô, cô quỳ xuống, cậu cũng quỳ xuống, liều mạng ôm chặt lấy cô, cổ họng của cậu không thể nói chuyện được nữa, chỉ có những âm thanh mơ hồ và u ám.

Cô hoàn toàn choáng váng đến mức không thể tin được.

Giọng nói như sắp bị nghiền nát rốt cục cũng có thể nói rõ thành hai chữ "Vi Vi", dồn dập lọt vào lỗ tai cô.

Giọng nói của Lâm Tri Vi so với cậu còn tệ hơn, khàn đến mức không thể nghe rõ: "Tinh Hàn..."

Cô muốn kéo cậu lại gần để nhìn kỹ hơn nên phải dùng một chút sức, cô yếu ớt nắm lấy ống tay áo của cậu hỏi: "Em sao vậy, làm sao thế ..."

Lục Tinh Hàn vất vả nuốt nước bọt xuống hai lần, cậu biết rằng tình trạng của Lâm Tri Vi bây giờ không được tốt.

Cậu cố kìm nén cảm xúc như muốn bùng nổ của mình, ôm cô từ trên nền đất lạnh lẽo lên rồi đóng chặt cửa lại.

Trong chiếc túi cứu hộ cậu mang theo có chứa một vài vật dụng cần thiết, cậu một tay ôm chặt lấy người rồi chọn một chỗ cách xa chỗ mái nhà bị nứt để quét tuyết, trải chiếc chiếu chống ẩm xuống rồi lấy ra một cái máy sưởi nhỏ, sau khi mở lò sưởi ra, cậu thấy nhiệt độ quá thấp, cũng không tỏa ra hơi quá nóng mà chỉ ấm ấm.

Nhưng ấm so với lạnh còn tốt hơn.

Lục Tinh Hàn ngồi dựa vào tường, ôm Lâm Tri Vi vào trong ngực rồi nhét máy sưởi vào tay cô.

Cậu cởi chiếc áo ấm bên ngoài còn dư lại nhiệt độ cơ thể của cậu ra quấn lấy người cô, mở rộng quần áo bên trong ra hết mức có thể để cô nằm sát vào người mình, cậu ôm chặt hai tay lại, hoàn toàn ôm cô vào lòng.

"Vi Vi, có tốt hơn chút nào không?”

Lâm Tri Vi cảm nhận được hơi ấm, theo bản năng mà cọ cọ vào ngực cậu, ý thức của cô cũng tỉnh táo lại một chút nhưng sau đó lại trở nên mơ hồ, cô thì thào nói: “Lạnh… Tinh Hàn, chị lạnh quá..."

Lục Tinh Hàn ôm chặt cô hơn, đôi môi lạnh như băng của cậu không dám tiếp xúc nhiều nên chỉ dám hôn lên cặp lông mày của cô: "Đừng sợ đừng sợ, nghỉ ngơi một chút rồi chúng ta sẽ trở về."

Bão tuyết bên ngoài đã đạt đến cực điểm.

Một góc nơi mái nhà bị nát tràn ngập một màu trắng.

Bây giờ chưa thể đi được, cả người Vi Vi đều tê cứng, trước tiên phải hồi phục thân nhiệt, hơn nữa gió tuyết quá lớn, trốn ở đây sẽ an toàn hơn.

Cậu đã tìm được cô, chỉ cần ở bên nhau dù có chuyện gì cũng chẳng sao cả.

Cả máy sưởi và cơ thể Lục Tinh Hàn đều phát huy tác dụng, Lâm Tri Vi mơ màng chìm vào giấc ngủ, cô không những không gặp ác mộng mà còn ngủ thoải mái như vẫn đang ở nhà.

Sau khi cô tỉnh lại, ý thức của cô dần dần khôi phục một chút, cô cuối cùng cũng nhớ ra mình đang ở đâu.

Lục Tinh Hàn tươi cười, giọng nói khàn khàn của cậu từ trên đầu vang lên: “Bé cưng tỉnh rồi?”

Lâm Tri Vi cố gắng ngẩng mặt lên thì nhìn thấy khuôn mặt và đôi của cậu đều tái nhợt.

Lục Tinh Hàn ôm chặt lấy cô, rồi cúi đầu xuống hôn vào môi cô: “Gió tuyết đã giảm, chúng ta có thể trở về rồi."

“Chị... đã ngủ bao lâu rồi?”

"Mới nửa tiếng."

Nửa tiếng, trong nửa tiếng đó cậu vẫn luôn ngồi im không cử động.

Lâm Tri Vi ngây người nhìn cậu, phản ứng hơi chậm, không nói ra được những gì muốn nói, viền mắt của cô đỏ lên vì lo lắng, càng lo lắng lại càng mệt, tinh thần uể oải, mí mắt thâm quầng.

Lục Tinh Hàn xoa xoa mặt của cô: "Đừng lo lắng, trở về rồi nói."

Cậu di chuyển, cố gắng đứng dậy rồi đỡ cô đi tới cạnh cửa, khẽ mở ra một cái khe nhỏ: “Nhìn đi bé cưng, không còn đáng sợ nữa.”

Lâm Tri Vi thu ánh mắt lại, bão tuyết thực sự đã dịu đi rất nhiều, không còn mạnh mẽ hoành hành như trước nữa.

Cuối cùng cũng vượt qua.

Lục Tinh Hàn nhìn thấy cô buồn ngủ thì không yên tâm, nếu ra ngoài còn phải đi một đoạn đường dài, cậu phải nói chuyện với cô nhiều một chút, để cô lấy lại tinh thần mới được.

Nếu không làm giảm tình trạng tê cứng trước đó có khả năng nó sẽ trở nên tồi tệ hơn lúc trở về.

“Bé cưng...”

“Vâng.”

“Hôm nay chị rất dũng cảm, cũng rất giỏi..."

"Chị biết em đang đợi chị..."

"Thật ngoan." Lục Tinh Hàn ôm cô đi vào trong: “Có sợ lắm không?”

Lâm Tri Vi dựa vào vai cậu gật gật đầu nói: "Có, chị sợ sẽ không thể nhìn thấy em nữa."

Lục Tinh Hàn siết chặt bàn tay, cố gắng kìm nén nghẹn ngào nói: “Giờ còn sợ không?”

Cô ngoan ngoãn lắc đầu: "Không sợ, nhìn thấy em rồi."

Lục Tinh Hàn chậm rãi vuốt lưng cô qua mấy lớp quần áo, cọ cọ vào người cô rồi cố ý hỏi: "Chị có muốn về nhà không?"

Cái đầu nhỏ của cô gật nhẹ một cái.

Vẫn còn ủ rũ.

Phải cố gắng kích thích thêm một chút nữa mới được.

Lục Tinh Hàn mím môi cố gắng kìm nén rồi ghé vào tai cô nói nhỏ: "Bé cưng ngoan, gọi chồng đi, rồi chồng đưa chị về nhà."