Nhãi Con
Dây tơ lụa màu đen cột chắc lấy cổ tay Lục Tinh Hàn buộc ở phía đầu thành giường, môi cậu bị hôn lên, tuôn ra tất cả tình yêu thương cuồng nhiệt nồng cháy, cô nhận lấy toàn bộ.
Cậu thích nghe cô nhẹ nhàng lặp lại hai chữ kia bên môi, mới bắt đầu là có chủ ý, về sau lại biến thành bản năng.
Ban đầu có ý định trêu chọc nhưng sau đó lại mềm yếu vô lực than nhẹ.
Ngay khi thực sự không chống đỡ được nữa, cô dựa vào lồng ngực cậu, cả người mềm nhũn không cử động nổi. Lục Tinh Hàn dễ dàng thoát khỏi trói buộc của dây lưng, cậu vội vàng xoay người đè cô xuống.
Lâm Tri Vi cắn mu bàn tay, hoang mang nghĩ, sở dĩ… Cô không đủ sức để tiến hành toàn bộ quá trình nên nửa đường đã bị phản công mạnh mẽ, đây rõ ràng là ai đang phạt ai!
Đợi đến khi mọi thứ xong xuôi, hơi thở đều đặn thì trời đã rạng sáng. Lâm Tri Vi khoác áo của Lục Tinh Hàn ngồi xuống, ngả đầu cậu lên đùi mình, chỉnh cho ánh đèn bớt chói mới từ từ tháo băng gạc xuống.
Những vết sưng phù đỏ trên mắt cậu đã hoàn toàn biến mất, cặp lông mi tựa hai cánh quạt nhỏ vì lo lắng mà run nhẹ. Lâm Tri Vi dùng đầu ngón tay chạm một cái, cô mỉm cười nhìn cậu: “Mở mắt ra nào, xem bé cưng nhà em có còn đáng yêu như cũ hay không.”
Lục Tinh Hàn nín thở, chầm chậm mở mắt ra. Ánh sáng nhu hòa nhẹ nhàng chiếu vào, không cảm thấy kích ứng mà chỉ đủ soi rọi tầm nhìn, chiếu lên người cô.
Cậu nhìn cô không chớp mắt một lát mới lên tiếng: “Hơi khác.”
“Khác?”
Lục Tinh Hàn nghiêm túc gật đầu: “Càng trở nên đáng yêu hơn rồi.”
Lâm Tri Vi bóp mũi cậu: “Đừng tưởng dùng lời ngon tiếng ngọt là chị sẽ bỏ qua cho em. Chị đã nói là qua năm ba ngày là mắt sẽ lành lại, không để lại di chứng cũng không ảnh hưởng đến thị lực. Em còn dám tự mình đoán mò!”
“Nói cho em biết, lần này kể cả em thực sự không nhìn thấy hay bị thương liệt giường hay nghiêm trọng hơn nữa thì chị cũng sẽ không lừa em, cũng sẽ không rời em nửa bước.” Cô dùng sức khiến làn da trắng lạnh của cậu ửng đỏ: “Lén gạt chị suy nghĩ miên man, em nói xem có đáng phạt không? Đã biết sai chưa?”
Lục Tinh Hàn chớp mắt, tham lam ngắm nhìn cô. Sự tĩnh mịch khủng hoảng mấy ngày nay hoàn toàn biến mất, đôi mắt khôi phục sự linh động vốn có. Cậu không kìm được xoay người ôm eo cô thật chặt: “Em sai rồi... Vậy em chịu phạt thêm lần nữa được không?”
Cậu ngẩng mặt lên, con ngươi sáng trong lấp lánh ánh nước, giọng nói liên tiếp năn nỉ cô: “Còn muốn, còn muốn.”
Lâm Tri Vi đỏ mặt vỗ đầu cậu: “Toàn suy nghĩ linh tinh, Viên Mạnh còn đang chờ điện thoại của em đó!”
Cô chỉ khoác tạm áo của cậu chứ không cài khóa, Lục Tinh Hàm cọ cọ hôn hôn hai ba lần, thuận thế bổ nhào tới, cậu mập mờ nói: “Trong lòng em hiểu rõ, chị đừng lo, chị thương thương em trước, gọi thêm hai tiếng kia đi...”
“Gọi… Tiếng gì!”
Lục Tinh Hàn thản nhiên: “Kêu chồng ấy...”
Cô cắn răng: “... Không muốn.”
Trong phòng hơi lạnh, Lục Tinh Hàn kéo chăn vây lấy cô, tự mình gói kỹ càng rồi mới ngồi xuống, cậu cúi đầu dụ dỗ: “Ngoan nào bé cưng, em muốn nghe.”
Nếu trong lòng Lục Tinh Hàn đã chắc chắn thì nhất định cậu đã chuẩn bị chu đáo, từng phân đoạn chi tiết đều đã sắp xếp xong xuôi.
Đêm hôm đó, trong nước đang là giữa trưa, cậu ôm lấy Lâm Tri Vi nhẹ nhàng vỗ về, một bên gọi điện cho Viên Mạnh, giọng nói vững vàng: “Sáu ngày nữa sẽ diễn ra lễ kỷ niệm ngày kết hôn của tên họ Triệu kia, ông ta sẽ tỏ vẻ yêu vợ sâu sắc nên chắc chắn sẽ đăng lên Weibo, sẽ có thể mua hot search nhiều năm vợ chồng tình cảm son sắt ra sao.”
Viên Mạnh nghe xong liền nổi giận: “Tên này đúng là ghê tởm, ai có thể tưởng tượng được đằng sau bộ mặt kia, động cái là bạo lực gia đình, vợ ông ta cơ bản còn chẳng có quyền tự do thân thể.”
Lục Tinh Hàn lạnh lùng nói: “Cho nên mới muốn chọn ngày này để tung ra quả bom kích nổ kia. Để ông ta không cần dùng tiền mua thủy quân mà có thể thực sự dựa vào tình cảm cá nhân mà lên trang nhất một lần.”
Trước đó, chuyện vụng trộm với Trần Lệnh Nghi đã bị tên họ Triệu kia đè xuống. Lần này, để xem ai có bản lĩnh đè được chuyện này xuống.
Rạng sáng thứ sáu, mười hai giờ rưỡi, trong nước đang lúc nghỉ trưa.
Trong khách sạn, ba chiếc máy tính đồng thời đang hoạt động, Lục Tinh Hàn và Lâm Tri Vi cùng nhau ngồi trên ghế salon, Hứa Đại tựa người bên cửa sổ, luôn trong trạng thái chuẩn bị đầy đủ, bà liên tục làm mới trang web, nói: “Được rồi! Phần cuối cùng cô sẽ chuyển cho Viên Mạnh, coi như là thêu hoa trên gấm*.”
*thêu hoa trên gấm: ví với việc làm cho vật càng đẹp hơn.
Trời vừa sáng, đa số người dân trong nước đã kết thúc bữa trưa, vẫn đang nghỉ ngơi chốc lát.
Lục Tinh Hàn đoán không sai, cũng như những năm trước, đạo diễn Triệu nhân lúc lưu lượng đương dồi dào mà phát Weibo về tình yêu đích thực, đăng ảnh cưới của hắn ta và vợ mình, giọng điệu ngọt ngào, thắm thiết.
Thủy quân ông ta mua cũng bắt đầu phát huy tác dụng, liên tục bình luận toàn những lời hay ý đẹp, nào là đạo diễn Triệu tình sâu nghĩa nặng biết bao, ở trong vòng giải trí khó có được nên trân quý nhường nào. Phía dưới, cả những người hâm mộ ông ta lẫn người qua đường đều thấy cảm động, nhao nhao để lại những bình luận thể hiện mình lại tin tưởng vào tình yêu.
Mười lăm phút sau, tên đạo diễn Triệu xuất hiện trên hot search, mấy mục đứng đầu cũng đều là câu chuyện ông ta yêu vợ sâu sắc ra sao, còn nhân tiện tuyên truyền luôn cho bộ phim điện ảnh mới. Trên mạng cả một buổi trưa cũng đều bị ông ta chiếm lấy.
Lục Tinh Hàn nhấc điện thoại di động: “Anh Viên, năm phút nữa.”
Viên Mạnh trong nháy mắt đã đáp lại OK.
Năm phút sau, một blogger không biết từ đâu ra đột nhiên tung ra một video ngắn như phim kinh dị, một số tài khoản V có sức ảnh hưởng thay nhau liên tục chia sẻ. Điều này ngay lập tức thu hút được sự chú ý của đông đảo cư dân mạng.
Video được biên tập cắt nối thành nhiều đoạn ngắn, điểm chung của tất cả các cảnh quay là địa điểm đều ở trong phòng bệnh, một người đàn bà trung niên gầy trơ xương ngồi bên giường, cúi đầu lẩm bẩm, lúc khóc lúc cười như người điên, chốc chốc lại bất ngờ ngẩng phắt đầu dậy, hét vào khoảng không: “Triệu Hiển Ninh! Ông đã nói muốn cưới tôi!”
“Nói chờ tôi nổi tiếng rồi, chờ tôi có nghiệp lớn... Ông sẽ ly hôn! Cưới tôi!”
“Nếu ông dám lừa tôi.” Mặt bà ta dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi muốn ông không được chết tử tế!”
Dân cư mạng sau khi hết khiếp sợ, ngay lập tức có người bình luận: “Nếu như không lầm thì hình như đây là cái người hai năm trước phát điên tên Trần gì đó Nghi?”
Đúng vậy, Trần Lệnh Nghi.
Vừa có người nhắc đến cái tên này, không cần Viên Mạnh phải động tay, đã có khối người muốn xem náo nhiệt không quan tâm sự việc lớn bé ra sao. Trước đây, đã có hàng loạt các sự kiện liên quan đến Trần Lệnh Nghi, giữa lúc phát sóng trực tiếp, bà ta bị cảnh sát giải đi trong khi thần kinh không ổn định, hình ảnh bà ta gào thét tên đạo diễn Triệu cũng bị chụp lại được.
Nếu quả thực theo như lời đạo diễn Triệu, tất cả những lời lúc đó đều là vu khống thì hà cớ gì mà một người điên vẫn nhớ mãi như in trong hơn hai năm?
Lục Tinh Hàn nói vào microphone: “Tiếp tục.”
Tài khoản nhỏ kia lại quăng thêm một quả bom.
Video ngắn mới được đăng lên gồm có ba đoạn, hình ảnh sắc nét, âm thanh rõ ràng. Tất cả đều là những hình ảnh đạo diễn Triệu và Trần Lệnh Nghi đang lén lút hẹn hò.
Trong đó có hai cảnh được Lục Tinh Hàn tốn công đào bới, một đoạn khác quay cảnh ôm hôn khiến người xem cảm thấy không dễ chịu cho lắm là do Hứa Đại lấy được nhờ quan hệ.
Bãi đậu xe, cổng sau KTV, ngay cả studio trong rừng cây cũng có. Nét mặt của cả hai người đều được ghi lại rõ ràng, bầu không khí có thể so với bộ phim điện ảnh dở tệ nào đó.
Một quyền nện thẳng vào ông ta. Chủ đề này ngay lập tức bùng nổ.
Lâm Tri Vi hơi khẩn trương siết chặt tay, Lục Tinh Hàn ôm cô ngồi lên đùi mình, nhẹ nhàng vuốt ve: “Đây mới chỉ là bắt đầu.”
Cô hít một hơi thật sâu, gật đầu: “Phản ứng còn kịch liệt hơn so với dự đoán.”
Nếu là người bình thường thì quần chúng cũng sẽ không kích động đến vậy, nhưng đối với một đạo diễn Triệu bao năm khoe khoang tình yêu chân thành, đẹp đẽ. Ảnh chụp chung với vợ yêu của ông ta vẫn chễm chệ trên hot search chưa kịp xuống, bên này lại hăng hái ngoại tình với Trần Lệnh Nghi, hai hình ảnh đối lập, quả thực châm chọc mỉa mai không gì sánh bằng.
Lâm Tri Vi vẫn luôn để ý hành động của đạo diễn Triệu: “Ông ta còn chưa có phản ứng.”
Hứa Đại tủm tỉm giơ màn hình điện thoại cho cô xem: “Phần hai của câu chuyện vừa mới bắt đầu, đây chắc chắn là chuyện chính, ông ta có mạnh bạo thế nào cũng không dám ho he gì đâu.”
Chồng của Hứa Đại, đồng thời là chủ tịch Hiệp hội điện ảnh, đã cố ý chọn ngày hôm nay để hưởng ứng lời kêu gọi và triệu tập các đồng nghiệp của ông ấy tổ chức hội nghị. Bên ngoài có vô số nhà truyền thông đang chờ sẵn để được phỏng vấn những nhân vật tai to mặt lớn này.
Lúc này, đạo diễn Triệu đang bị kiểm soát chặt chẽ ở bên trong hội trường.
Cùng lúc đó, dưới sự âm thầm trợ giúp của Viên Mạnh, từng chuyện xấu lúc ấy Trần Lệnh Nghi phạm phải đang được phanh phui trước công chúng, bao gồm cả việc trước đó đạo diễn Triệu rũ bỏ hết mọi chuyện. Giờ đây nhìn lại, chẳng khác nào ông ta đang hoảng hốt bối rối, muốn nhanh chóng cắt đứt quan hệ với người ta.
Những ai quan tâm đều có thể nhận ra, đây chắc chắn không chỉ đơn giản là một vụ ngoại tình.
Trên người Trần Lệnh Nghi còn đang mang theo nghi vấn về vụ án giết người, cùng với sự oan ức của vài cô gái trong studio tạo mẫu của bà ta.
Lục Tinh Hàn liếc nhìn đồng hồ, thông báo lần nữa: “Bước tiếp theo.”
Viên Mạnh vẫn luôn chờ lệnh.
Số người theo dõi blogger ngày càng tăng vọt, tin tức mới được công bố trong chốc lát trong mấy giây đã bị đẩy lên cao trào.
Nội dung lần này được tung ra đúng là làm cho người ta kinh ngạc rớt con mắt.
Ngoài Trần Lệnh Nghi, bốn video mới nối tiếp nhau phát ra, nhân vật nam chính vẫn không thay đổi, chỉ có nữ chính là đổi tới bốn người khác nhau.
Tinh thần quần chúng ăn dưa điên cuồng sôi trào, trong đó có mấy người như có soi mói, không mất bao lâu đã đào ra thân phận của mấy người phụ nữ kia không chừa một ai. Ấy vậy mà tất cả đều là nhân viên của các đoàn phim, người ở tổ tạo hình, hóa trang, người phụ trách đạo cụ. Trần Lệnh Nghi chỉ là một trong số đó.
Người người bùng nổ.
Các trang mạng lớn đều khẩn cấp đăng lên những tin tức nóng hổi nhất, giật tít khiến con người ta sửng sốt. Hình tượng đạo diễn Triệu bao năm thương yêu vợ thoáng cái đã sụp đổ rơi đầy đất.
Lòng bàn tay Lâm Tri Vi đổ mồ hôi, hỏi Lục Tinh Hàn: “Vẫn còn sao?”
Lục Tinh Hàn vuốt vuốt lưng cô: “Còn một đợt nữa, tạm kết đợt đầu.”
Weibo của đạo diễn Triệu hoàn toàn kẹt cứng, vô số những lời mắng mỏ chửi rủa ùn ùn kéo đến khiến trang web như muốn tê liệt.
Khóe môi Lục Tinh Hàn giương lên.
Lúc này vẫn chưa xong đâu.
Mười phút sau, dư luận lên đến đỉnh điểm, blogger vô danh kia lại đúng lúc đăng lên tài liệu mới cực kỳ nóng bỏng.
Lần này là một video đầy đủ, trên sân thượng là một người phụ nữ đang bị đạo diễn Triệu lôi kéo một cách thô bạo. Người vợ mà ông ta luôn miệng nói yêu, bấy giờ khuôn mặt u ám, mái tóc dài buông thõng, phía sau tấm rèm nửa mở nửa che, đang bị người chồng túm tóc lôi xềnh xệch.
Cảnh quay từ phía xa nên không có âm thanh nhưng hình ảnh vô cùng đầy đủ sắc nét.
Chứng cứ bạo lực gia đình vô cùng chân thực.
Rèm cửa sổ bay phấp phới, khuôn mặt của đạo diễn Triệu lúc ẩn lúc hiện giống như có thể ăn tươi nuốt sống người.
Nếu như trước đó chỉ là tin đồn bát quái chưa đủ để khơi dậy hứng thú của một số người, thì đến hiện tại sự thực lại khiến cho người người nhà nhà căm phẫn.
Lục Tinh Hàn báo cho Viên Mạnh: “Làn sóng đầu tiên đến đây thôi, đăng xuất đi, khống chế tốt dư luận, ngày sau lại tiếp tục.”
Dứt lời, cậu giơ tay về phía Hứa Đại. Nhận được tín hiệu, Hứa Đại lập tức báo tin cho ông xã nhà mình.
Muốn nói làn sóng đầu tiên đến đây kết thúc, đến giờ phải bắt đầu công việc.
Ba chiếc máy tính cùng lúc mở ra phát sóng trực tiếp hội trường cuộc họp trên trang đầu.
Đây là lần đầu tiên Hiệp hội mở hội nghị phát sóng trực tiếp và cho phép truyền thông đưa tin trực tiếp nên có rất nhiều các ký giả tới tham dự, tất cả các máy quay đều chờ đợi khoảnh khắc cánh cổng kia mở ra.
Trước đó, ai nấy đều đã soạn sẵn không ít vấn đề liên quan đến tác phẩm mới của mấy đạo diễn có tiếng, nhưng hiện tại họ lại bị mấy tin tức nóng bỏng kia oanh tạc đến hoa cả mắt, người nào cũng tập trung trăm phần trăm tinh thần về phía cửa trước, sẵn sàng vận sức bao vây lấy đương sự bất cứ lúc nào.
Đúng giờ, cuộc họp kết thúc.
Tiếng náo nhiệt bên ngoài ồn ào đến mức không thể ngó lơ.
Vị trí của đạo diễn Triệu ở gần cửa nhất, theo lệ cũ cùng lễ nghi thì thông thường ông ta sẽ là người đi ra đầu tiên. Mỗi vị đạo diễn ngồi đây đều nắm bắt tin tức cực nhanh, hội nghị vừa kết thúc, cộng thêm tiếng huyên náo bên ngoài, chẳng ai muốn ra ngoài chịu trận thay ông ta, tất cả đều ăn ý mà ngồi im tại chỗ.
Cửa chính chầm chậm mở ra, vô số camera đồng loạt nhắm vào.
Đạo diễn Triệu không còn đường lui.
Trên khung phát sóng trực tiếp, mặt hắn ta cắt không còn một giọt máu, vừa mới ló đầu ra đã lập tức bị phóng viên mạnh mẽ bao vây.
Tình cảnh hỗn loạn, nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng ra thảm trạng của hắn ta.
Lục Tinh Hàn nhìn chăm chú khoảng hai giây rồi tắt máy tính, cậu mỉm cười ôm Lâm Tri Vi: “Bé cưng, em không xem nữa, chẳng có ý nghĩa gì, trận hôm sau chơi mới vui.”
Cậu kiên trì tiếp cận tên họ Triệu kia hơn hai năm, im hơi lặng tiếng xâm nhập vào cuộc sống của hắn ta.
Tính tình, thói quen, các mối quan hệ xã giao, làm vô số chuyện xấu xa bẩn thỉu...
Nhưng họ Triệu kia vẫn luôn cho rằng cậu hiền lành vô hại, trong lúc ông ta lơ đãng, cậu đã nắm mọi nhược điểm của ông ta trong lòng bàn tay.
Bây giờ mới chỉ được một nửa, ông ta còn phải đón nhận thứ càng quan trọng hơn trong ngày tới.
Kẻ làm điều ác, ức hiếp người vô tội thì đều phải trả giá, cho dù sớm hay muộn.
Hứa Đại thở phào một hơi, có chút vui sướng, kích động khó hiểu, giống như vừa thắng trận. Bà nhỏ giọng mắng đạo diễn Triệu một hồi rồi mới ưu nhã đứng dậy, chưa gì đã thấy trời sắp sáng, vì vậy bà hỏi: “Vết thương của mọi người cũng đã ổn định lại rồi, hôm nay phải chụp ảnh tuyên truyền, Tri Vi, em đi được không?”
Không chỉ Lâm Tri Vi và Lục Tinh Hàn, ngày đó còn có vài người cùng mắc kẹt trong tuyết. Lúc bão tuyết xảy ra, Lục Tinh Hàn tức giận bỏ đi, để lại đội cứu viện ngơ ngác, hơn nữa, bị ảnh hưởng bởi sự lựa chọn của Lục Tinh Hàn nên hình như lương tâm bộc phát, nửa tiếng sau họ đã đi cứu viện ở nhà lánh nạn.
Trong số vài người bị bỏ lại mặc kệ sống chết, lúc trở về, người nhẹ nhất cũng bị tê cứng nghiêm trọng, cũng may không xảy ra án mạng.
“Có thể ạ.” Lâm Tri Vi nhấc tay: “Thực tế mà nói, thành tích của em vẫn đang còn bảo lưu, nếu mà không tốt nghĩa thì…”
“Nếu chị không tốt nghiệp thì em thật sự không chịu đựng nổi.” Lục Tinh Hàn xoa đầu cô, cười với Hứa Đại: “Mắt em không sao, chị đi cùng bà ấy đi.”
Nhắm mắt ngả lưng trong hai tiếng, sau khi trời sáng, Lục Tinh Hàn liếc mắt nhìn thời gian Viên Mạnh báo cáo, hết thảy đều tốt hơn so với dự kiến.
Cậu tắt máy cất điện thoại di động rồi đổi thành điện thoại di động chịu được nhiệt độ thấp và mang theo bộ đàm đặc biệt dùng trong vùng có tuyết.
Lúc xuất phát, Lục Tinh Hàn muốn đưa cô đi, lại bị cô từ chối thẳng thừng: “Mắt em vừa mới khỏi thôi, nháo cái gì, chị không đồng ý.”
“Vi… Vi...”
“Không... cho phép.”
Được rồi, phải ngoan ngoãn nghe lời vợ thì mới được sống thoải mái.
Bầu trời quang đãng, nhiệt độ cao hơn không ít so với mấy hôm trước, có vẻ như đã đến mùa nhiệt độ trở nên ổn định trong năm. Từng mảnh rừng thông lớn trong cánh đồng tuyết dần khôi phục hình dáng ban đầu, lộ ra màu xanh ngát xinh đẹp chứ không còn đơn điệu, mịt mù một màu tuyết trắng.
Mô tô trượt tuyết chạy như bay, Lục Tinh Hàn ngoan ngoãn ngồi trước, từ phía sau Lâm Tri Vi vòng tay qua hông cậu, hai tay bị cậu nắm chặt không buông.
Sau khi đến cánh đồng tuyết, đoàn đội mỗi bên nhanh chóng tiến vào trạng thái làm việc.
Trải qua thời khắc sinh tử, bản tính mỗi người bị bại lộ khiến ai cũng không muốn mở miệng, Lâm Tri Vi cũng không đề cập đến, cùng hợp tác mà thôi, tạo ra thành tích là đủ rồi.
Lâm Tri Vi chọn một vị trí an toàn, có tầm nhìn tốt nhất cho Lục Tinh Hàn: “Nhóc con ngoan ngoãn nghe lời, tự mình ngồi đây chơi, chị đi làm việc đã.”
Lục Tinh Hàn bật cười: “... Hồi em tám tuổi chị cũng từng nói như vậy.”
Lâm Tri Vi nhón chân chọc chọc trán cậu: “Vậy thì đã sao? Dù cho có tám mươi tuổi thì em cũng vẫn là nhóc con của chị.”
Mặc dù rất bận rộn nhưng giữa đám người đang gấp gáp, nhưng ánh mắt nào đó cứ dõi theo nhìn cô chằm chằm, cho dù cách một tấm kính cũng không ảnh hưởng đến sự tồn tại của nó.
Lâm Tri Vi cố gắng không để ý đến cậu, bắt đầu chuyên tâm làm việc cùng Hứa Đại. Sau khi cô tìm được cảm giác thì hiệu suất làm việc rất cao, cô đưa mắt lén nhìn phía xa một cái.
Kết quả phát hiện, có không ít người tại hiện trường đều đang nhìn trộm cậu.
Không vui.
Nhìn kỹ lại một lần nữa thì thấy Lục Tinh Hàn đang ngồi xổm trên mặt đất, không biết cậu đang làm gì.
Trong lòng Lâm Tri Vi ngứa ngáy, thừa dịp bổ trang xong cho một người mẫu trong vòng hai phút, cô chạy chậm đến bên cạnh Lục Tinh Hàn, mới cúi đầu nhìn đã thấy hóa ra cậu đang đắp một người tuyết nhỏ.
Một cô bé tóc dài nhỏ nhắn, bên cạnh là một chú thỏ con, động tác hoàn toàn không giống nhau, nom ngây thơ đáng yêu không chịu được.
Lục Tinh Hàn ngửa mặt cười: “Bé thỏ con có giống em không?”
Lâm Tri Vi ngồi xuống bên cạnh cậu, cẩn thận từng tí một mà chạm vào một bên tai thỏ: “Giống.”
Lục Tinh Hàn nghiêm túc gật đầu rồi lại đáng thương nói: “Bé cưng, em xem, cô bé nhà người ta lúc nào cũng mang theo thỏ con bên mình...”
... Rồi, hiểu luôn.
Lâm Tri Vi thoải mái nắn bóp khuôn mặt cậu rồi phủi tuyết đứng lên nhìn tiến độ xung quanh một lượt: “Chờ mấy người mẫu kia thử quần áo xong thì sẽ gọi em qua.”
Cô nói được thì làm được, đôi tay bận bịu mới xong việc đã lập tức vẫy Lục Tinh Hàn.
Nhưng bộ đàm trước ngực lại bất chợt vang lên.
Tiếng sàn sạt nhẹ bên tai qua đi, tiếng nói của Lục Tinh Hàn truyền tới, giọng nói trong trẻo, từng câu chữ thấm đẫm ý cười truyền qua tai: “Chuẩn bị xong chưa? Thỏ con của riêng chị lập tức... Chạy đến bên chị đây.”