“Rào rào…”
Mưa to như trút nước, nước mưa rơi trên cửa kính xe cũng làm ướt sắc trời u ám. Người đi đường cầm ô bước đi vội vã, trong tiếng mưa không ngớt còn kèm theo tiếng còi xe, chiếc xe chậm rãi di chuyển trong tiếng còi này.
Đài radio thông báo tình hình thời tiết: “Cơn giông bắt đầu từ hôm qua và kéo dài cho đến bây giờ, lượng mưa trung bình của tháng này đã vượt qua mức cao nhất trong lịch sử, đường đi có tình trạng đọng nước, người dân thành phố đi đường chú ý nhiều hơn.”
“Có lẽ phía trước đã xảy ra chuyện gì đó.” Tài xế nhìn chằm chằm cần gạt nước đung đưa qua lại trước mặt, nghe xong radio, mất kiên nhẫn nói, “Trận mưa này không biết muốn kéo dài đến khi nào, con đường này vốn đã kẹt…”
Tài xế nói đến đây đầu hơi nghiêng nhìn ra sau, nói với người đang ngồi ở ghế sau: “Điểm đến của anh… là đồn cảnh sát à?”
Mây đen che kín bầu trời, ánh sáng trong xe mờ tối.
Người ngồi ở đó chuyển động, người đó đang gục đầu, hai tay nắm lấy nhau đặt trên đùi, cái chân đang vắt chéo mặc chiếc quần jean màu đen, chân mang một đôi bốt da, trên đôi bốt chiến binh làm bằng da được thiết kế đơn giản dính chút nước mưa.
Người đàn ông từ lúc lên xe thì không phát ra bất cứ âm thanh nào, địa điểm đến được đánh dấu trên đơn hàng trực tuyến của app gọi xe.
Sau khi lên xe, anh ngủ một hồi, lúc này vừa mới tỉnh dậy, tóc mái trước trán che đi đôi mắt, ngồi ở đó giống như bị bóng tối nuốt chửng, nửa người và ánh sáng mờ ám hòa thành một thể, tài xế chỉ có thể nhìn thấy một đoạn cằm dưới gầy gò, trắng bệch từ trong kính chiếu hậu.
Mấy giây sau, sau ghế truyền đến một câu nói không có chút cảm xúc.
“Anh lo lái xe đi.”
“…”
Lúc nói chuyện, tình trạng đường vẫn không có chuyển biến tốt.
Tài xế nhận ra hành khách này không thân thiện lắm, so với nói chuyện thì rõ ràng càng thấy hứng thú với việc ngủ tiếp hơn. Tái xế không bắt chuyện với vị khách này nữa, chỉ lén suy nghĩ trong bụng: Giờ này còn chạy đến đồn cảnh sát, hầy, phạm tội à?
Cùng lúc đó ở đồn cảnh sát Vĩnh An chi cục Nam Hoa.
Trên bức tường trong đồn gắn dòng chữ “Nghiêm chỉnh chấp pháp, nhiệt tình phục vụ”, quốc huy đặt ở chính giữa dòng chữ, nhưng mà sự uy nghiêm này cũng không thể trấn áp cảnh tượng gà bay chó sửa trong đồn lúc này. Một gã đàn ông khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi bị hai cảnh sát một trái một phải kẹp tay đưa vào trong văn phòng.
Cảnh sát: “Ngoan ngoãn chút đi!”
Gã đàn ông không phối hợp, vùng vẫy lung tung, sau khi giãy giụa không có hiệu quả lại bắt đầu tóm lấy tay nắm cửa không chịu buông, dù nửa phần thân trên đã bị cảnh sát lôi vào trong. Chân gã giống như cột đá đứng yên tại chỗ, miệng khóc lóc om sòm, hét toáng lên: “Các người không có chứng cứ không thể bắt tôi! Có ai phá án như này không? Thả tôi ra, tôi muốn kiện mấy người!”
Gã đàn ông mặc bộ đồ lao động màu xám, túi của bộ đồ lao động giống như hai miếng vá hình vuông, giày thể thao dưới chân lại rất mới, trong đôi mắt đục ngầu màu nâu lộ ra vẻ chợ búa.
Cảnh sát Quý Minh Nhuệ mới thăng cấp bước vào từ đằng sau, lúc vào cửa tiện tay kéo gã đàn ông vào luôn: “Không có chứng cứ?” Anh ta kéo ghế ra, chờ sau khi gã đàn ông kia bị đè vai xuống, ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế, anh ta mới vỗ túi vật chứng trong suốt lên mặt bàn.
Trong túi vật chứng đựng một cái điện thoại kiểu cũ màu bạc.
Quý Minh Nhuệ nói: “Lúc anh trộm đồ trong nhà người ta đã làm rơi điện thoại ở phòng khác, còn dám nói không có chứng cứ?”
Tiếng gào khóc thảm thiết của gã đàn ông im bặt: “…”
Quý Minh Nhuệ: “Hay là anh muốn nói cái điện thoại này không phải của anh? Trên thế giới này còn có người nào khác lưu số điện thoại của vợ anh mà còn gọi vợ anh là vợ à?”
Gã đàn ông im lặng hoàn toàn: “…”
Quý Minh Nhuệ tiếp tục hỏi: “Đồ trộm được giấu ở đâu?”
“…”
Nửa tiếng sau.
Một nữ cảnh sát bước ra khỏi căn phòng bên cạnh: “Bên tôi cũng ồn ào quá chừng, bà cụ họ Vương hàng xóm khóc nửa ngày, nói đó là đồ trang trí làm bằng gỗ do tổ tiên bọn họ truyền lại, vô cùng quan trọng với bà ấy, bảo chúng ta phải nhanh chóng tìm ra được.”
“Hắn ta vẫn chưa chịu nói à?”
Dáng người Quý Minh Nhuệ rất cao, cả người trông rất vạm vỡ, mày rậm mắt to, năm nay vừa mới tốt nghiệp học viện cảnh sát, trở thành một người cảnh sát, tập trung vào các cuộc xung đột và cãi vã giữa hàng xóm láng giềng, sau khi tốt nghiệp học viện cảnh sát, anh ta nhận ra công việc của mình ở đồn cảnh sát không thể nói là điều tra vụ án gì cả, mà giống như làm nhân viên hòa giải hơn.
Hôm nay nhà này quậy ly hôn, ngày mai nhà kia vì ngoại tình mà hành hung bồ nhí…
Quý Minh Nhuệ hít sâu một hơi, ai cũng không ngờ một đồ trang trí bằng gỗ lại có thể hành người lâu như vậy: “Chưa nói, ấp a ấp úng nói mình quên rồi. Bản thân giấu đồ ở đâu cũng quên được hả? Vốn dĩ tối nay còn hẹn bạn đi ăn tối, xem tình hình này chờ cậu ta đến cũng chỉ có thể mời cậu ta ăn mì tôm thôi. Cũng không biết cái tính xấu của cậu ta có khi nào ụp ly mì tôm lên đầu tôi không.”
Nữ cảnh sát quay đầu sang nhìn cơn mưa to xối xả bên ngoài cửa sổ, thầm nói thời tiết này hẹn ăn cơm cũng đã kỳ lạ rồi.
Thẩm vấn vẫn đang tiếp tục.
Giữa chừng, bà cụ Vương hàng xóm thật sự không chờ nổi nữa, mở cửa xông vào chiến trường, tình hình phòng làm việc càng hỗn loạn hơn.
Bà cụ bắt đầu mắng chửi không thua người trẻ tuổi chút nào, hành động tuy run lẩy bẩy nhưng lời nói vô cùng có sức lực.
Nhân viên hòa giải Quý Minh Nhuệ bị làm ồn đến mức bó tay, đang an ủi cảm xúc của bà cụ Vương thì cửa kính thủy tinh của văn phòng bị người ta gõ mấy cái: “Minh Nhuệ, có người tìm, nói là bạn của cậu.” Cuối cùng, nhân viên truyền lời lại bổ sung thêm một câu, “Tên là Trì Thanh.”
Quý Minh Nhuệ không thể phân thân, không ngoảnh đầu lại nói: “Là bạn của tôi, bảo cậu ta vào luôn đi.”
Bởi vì hiện trường thực sự quá hỗn loạn, không ai chú ý đến mấy phút sau có người cất dù, băng qua hành lang, dưới tán ô trong suốt cán dài đỉnh nhọn, đôi bối da vốn hơi ướt đã được người bị hội chứng sợ bệnh lau sạch sẽ. Sau đó, một bàn tay mang găng tay màu đen mở cửa ra.
Găng tay màu đen ôm khít mấy ngón ta, làm nổi bật lên đốt ngón tay thon dài.
Nếu tình hình bên trong yên tĩnh một chút thì bàn tay này sẽ không bị làm lơ như vậy, thậm chí sẽ có tỉ lệ quay đầu lại nhìn cực cao. Bởi vì trong cuộc sống bình thường sợ là rất ít khi thấy có người ra ngoài còn đặc biệt mang găng tay.
Trì Thanh kẹt xe trên đường hơn nửa tiếng, lúc đẩy cửa ra bà cụ Vương đang dùng tiếng bản địa mắng người rất sung.
“Mi thứ ngu ngốc lừa gạt!*” (*bà cụ chửi bằng tiếng Thượng Hải, nên t dùng từ “mi” = mày cho có cảm giác tiếng địa phương)
Gã đàn ông mặc đồ lao động cự lại: “Đừng tưởng tôi từ tỉnh khác đến thì nghe không hiểu, bà đang chửi tôi chứ gì?”
Quý Minh Nhuệ nói: “Ở đây không có chỗ cho anh nói, anh còn có mặt mũi nói chuyện hả? Anh có biết tính chất của chuyện này vô cùng xấu xa không? Sao anh lại có thể trộm đồ gỗ do tổ tiền truyền lại của hàng xóm? Anh không biết món đồ gỗ đó…” Nhân viên hòa giải Quý Minh Nhuệ xuất phát từ tâm trạng muốn an ủi người bị hại, mắng gã đàn ông mấy câu, nói đến đây lại quay sang hỏi bà cụ, “Món đồ gỗ đó làm từ gỗ gì ạ?”
Quý Minh Nhuệ nói thầm trong bụng chắc là có chút giá trị mới có thể lấy ra hù người.
Bà cụ Vương hàng xóm vội nói: “Là gỗ tự chặt trong núi, ôi chao, đã truyền được ba đời rồi.”
Quý Minh Nhuệ: “…”
“Khụ… Có nghe thấy chưa, đồ gỗ truyền ba đời.” Quý Minh Nhuệ gõ ngón tay lên mặt bàn, “Giá trị này không thể dùng tiền bạc đong đếm được, rốt cuộc anh giấu ở đâu?”
Mọi người còn đang tranh luận không ngừng vì món đồ gỗ, chỉ có nữ cảnh sát giữa chừng đi đến bên cạnh rót nước cho bà cụ Vương phát hiện “người bạn” kia vừa đến đã tự nhiên ngủ trong sô pha ở góc phòng, dáng người nằm nghiêng trong sô pha, chân dài co lại.
Bởi vì hạn chế góc độ nên cô không nhìn thấy được người đó trông thế nào, chỉ chú ý thấy nửa phần cổ tay của người đàn ông buông xuống.
… Ồn như vậy mà anh ta cũng ngủ được.
Một cuộc tranh chấp vô cùng đơn giản, một món đồ gỗ, Quý Minh Nhuệ dùng các loại thủ đoạn thẩm vấn học được ở học viện cảnh sát trong mấy năm qua, nhưng mà gã đàn ông mặc đồ lao động ở đối diện rất khó chơi, không biết vì sao lại cố chấp không chịu trả: “Đã nói rồi, vừa rồi lúc tôi ra ngoài mua đồ để ở bên ngoài, ném rồi. Cụ thể ném ở đâu tôi cũng không nhớ rõ, mấy người đi tìm trong thùng rác không chừng có thể tìm được. Tôi đã ném rồi bà bảo tôi đưa cho anh thế nào được. Cùng lắm tôi đền chút tiền là được, cục gỗ này của và có thể bắt tôi đền mấy đồng chứ?”
Quý Minh Nhuệ thầm chửi mẹ nó trong lòng.
Kim đồng hồ qua mười một giờ.
Mưa vẫn rơi bên ngoài cửa sổ.
Gã đàn ông mặc đồ lao động thấy mình chiếm lợi thế, con ngươi xoay chuyển: “Còn chuyện gì khác không, nếu đã nói xong thì có thể thả tôi đi không?”
Trong lúc nhất thời mọi người không biết nói gì mới được.
Vào lúc giằng co không ngừng này, một giọng nói phá vỡ sự im lặng: “Mưa rơi liên tục hai ngày.”
Mọi người nghe thấy tiếng nói nhìn qua thì thấy Trì Thanh vừa nói vừa ngồi dậy trên sô pha, bởi vì đỉnh đầu là bóng đèn sợi đốt cho nên anh đưa tay che nửa con mắt lại, chờ một lát mới nói tiếp: “Anh ra ngoài mua đồ xong, trên giày lại không dính chút bùn đất nào. Nếu như tôi là anh, tôi sẽ không tìm cái cớ đầy sở hở như vậy.”
Thực ra vừa rồi anh không có ngủ, phòng làm việc quá ồn, nửa mê nửa tinh nghe gần hết cuộc tranh chấp trong khu phố này.
Gã đàn ông vô thức co chân về sau.
Gã chẳng hề ra ngoài.
Câu nói này giống như sấm chớp cùng bật ra trong đầu tất cả mọi người.
Quý Minh Nhuệ ngẩn người nói: “Không ra ngoài, nói như thế thì đồ còn ở trong nhà hắn ta.”
Trì Thanh đứng dậy, trông giống như chưa tỉnh ngủ, nheo mắt lại khiến mọi người cảm thấy anh chờ đến bực mình.
Anh vươn tay chỉ túi vật chứng: “Có thể cho tôi xem không?”
Tất cả mọi người lập tức chú ý đến găng tay màu đen trên tay anh. Điện thoại là điện thoại cảm ứng, bởi vì phải trượt để kiểm tra nên trước khi cầm điện thoại, Trì Thanh chậm rãi cởi găng tay bên tay phải, lộ ra một bàn tay dường như quanh năm không gặp ánh nắng, có thể gọi là trắng bệch. Ngón tay thon dài, màu da trắng đến độ dường như có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh nhạt ẩn nấp bên dưới.
Bàn tay ấy cầm điện thoại chưa đến mười giây, rất nhanh đã đặt điện thoại xuống.
Thứ thu hút ánh mắt của mọi người không chỉ bàn tay ấy, ngoại trừ Quý Minh Nhuệ thường xuyên đối diện với gương mặt của Trì Thanh đã không thấy gì lạ thì những người còn lại rất khó tiêu hóa sức tấn công thị giác do gương mặt này đem đến.
Nữ cảnh sát đứng gần Trì Thanh nhất giật mình hoàn hồn, phát hiện mình đã sững sờ nhìn chằm chằm người ta rất lâu, bỗng nhiên cảm thấy mặt đỏ bừng.
Đó là một gương mặt xinh đẹp vô cùng nhưng lại có vẻ sa sút tinh thần, có thể là vì mái tóc trước trán quá dài, cũng có thể là vì màu da của anh quá trắng, nhưng môi của anh lại đỏ như dính máu. Ngũ quan của người đàn ông này tuy đẹp nhưng mà vẻ mặt chán ghét, trên người có cảm giác ảm đạm vô cùng.
Dường như Trì Thanh rất quen với ánh nhìn chăm chú này, chỉ nói: “Thay vì hỏi hắn ta ném đồ ở đâu, không bằng gọi con trai hắn ta đến hỏi.”
Quý Minh Nhuệ ngẩn người: Con trai?
Sao lại dính đến con trai rồi.
Liên quan gì đến con trai chứ?
Khoan đã, sao cậu ta biết hắn có con trai?
Nhưng mà sau khi nhắc đến con trai, gã đàn ông lại bắt đầu kích động, khác biệt hoàn toàn với việc quấy rối làm loạn vừa rồi, lúc này con mắt trợn to, đứng phắt dậy, động tác muốn cướp điện thoại lại: “Mấy người có tra hỏi thì tra hỏi tôi, nhắc đến con trai tôi làm gì?”
Quý Minh Nhuệ cau mày, cảm thấy không bình thường: “Anh ngoan ngoãn ngồi xuống!”
“Con trai tôi không liên quan đến chuyện này!”
Lúc gã đàn ông cướp đồ, trong tình thế cấp bách có đụng trúng tay của Trì Thanh còn chưa buông xuống hoàn toàn.
Trong khoảnh khắc tiếp xúc này, bên tai Trì Thanh có thêm một tầng âm thanh, tầng âm thanh này giống như cách một lớp màng, bị biến dạng* truyền vào trong tai anh, tựa như hai gã đàn ông đang nói chuyện bên tai anh, nhưng lời nói bị biến dạng lại trái ngược hoàn toàn với lời nói trong miệng của hắn ta: (*là sự thay đổi về dạng ban đầu (hoặc đặc tính khác) của một cái gì đó, ở đây âm thanh vang lên khác với giọng nói của người đó)
[Mình không thể để bọn họ biết là con trai mình trộm đồ, chuyện này nếu truyền ra ngoài người khác sẽ xem nhìn Tiểu Khang thế nào, thằng bé sẽ bị hàng xóng xung quanh, bạn bè bàn tán…]
Rốt cuộc vẫn không để hắn ta cướp được điện thoại, Quý Minh Nhuệ giật lại điện thoại, làm theo quy trình mà vừa rồi Trì Thanh đã mở, mở lại lần nữa.
Trên trình duyệt, tất cả các tìm kiếm trên web gần một tháng qua đều hiển thị tên của một bộ phim hoạt hình dành cho trẻ em. Trong lịch sử cuộc gọi, nửa năm nay không có ghi lại cuộc gọi nào, hoàn toàn không có dấu vết liên lạc công việc với cuộc sống. Còn về album ảnh thì không có bao nhiêu ảnh, đa số đều là ảnh cũ trước đây, rất ít ảnh mới, thời gian chụp tấm mới nhất đúng lúc là hôm nay, một cái bóng của thứ gì đó lướt qua màu trắng đen, rất mờ, giống như chụp nhầm.
Rõ ràng gã đàn ông không còn dùng cái điện thoại cũ bị thay này nữa.
Vậy là ai đang dùng nó?
“Bình thường, con người sẽ xử lý điện thoại cũ bị thay thế nào?” Quý Minh Nhuệ trông như đang hỏi nhưng thực ra lại tự trả lời, “Sẽ cho người nhà dùng, nếu như người nhà là con nít thì… đa số mọi người sẽ cho con chơi. Anh muốn trả đồ lại cho bà cụ hay là chúng tôi đích thân đến tìm con trai anh hỏi?”
Gã đàn ông cúi đầu, biết chuyện đã không giấu được nữa.
Quý Minh Nhuệ đang truy hỏi tiếp chi tiết, nữ cảnh sát bên cạnh chỉ cửa kính: “Bạn ông ra ngoài rồi.”
Anh ta chỉ nhìn thoáng qua: “Cậu ta đi rửa tay.”
Nữ cảnh sát: “Hả?”
Quý Minh Nhuệ thuộc như lòng bàn tay mấy cái tật “kỳ lạ” đó của Trì Thanh, vừa cúi đầu ghi chép tình tiết vụ án lên giấy vừa nói: “Cậu ta là đồ ưa sạch sẽ, bị người ta chạm vào chút thì có thể rửa tay ba lần, không nhìn thấy vừa rồi từ lúc bước vào cậu ta vẫn luôn đeo găng tay sao?”
“Bệnh ưa sạch sẽ này nghiêm trọng vậy sao?”
“Đâu chỉ nghiêm trọng.” Quý Minh Nhuệ đặt bút xuống, dùng ngòi bút chỉ thùng rác, “Lúc cấp ba tôi quen biết với cậu ta, tôi muốn đổ rác giùm cậu ta không cẩn thận đụng phải tay cậu ta, thế là cậu ta ụp thẳng thùng rác lên đầu tôi. Suýt không làm bạn được, chứng sợ bẩn này đáng sợ như thế đó.”
“Ông thân với cậu ta như thế, bây giờ chắc không còn như vậy nữa đâu nhỉ?” Nữ cảnh sát cảm thấy chứng sợ bẩn này còn rất thú vị, cười nói.
Quý Minh Nhuệ nói: “Tôi cũng đã từng hỏi cậu ta vấn đề này, cậu ta nói vì tôn trọng bạn bè, cậu ta sẽ nhịn ba giây, nhịn không được lại ụp sau.”
“Cậu ta cũng học cảnh sát sao? Bây giờ đang làm ở đâu?”
Nữ cảnh sát hỏi câu hỏi mà vừa rồi mọi người đều muốn hỏi.
“Không có, cậu ta học ở học viện điện ảnh, bắn đại bác cũng không tới.” Quý Minh Nhuệ biết chỗ bọn họ ngạc nhiên là ở đâu, “Tuy rất tiếc, nhưng mà người anh em này của tôi thật sự không có dấn thân vào ngành cảnh sát. Có phải cảm thấy cậu ta rất lợi hại, giống như có năng lực đọc suy nghĩ không?”
Nữ cảnh sát gật đầu.
“… Trước đây lúc đi học cũng thế, cậu ta giống như có thể biết được người khác đang nghĩ gì.” Quý Minh Nhuệ nói xong lại xua tay nói, “Nói đùa thôi, trên đời này sao có thể có thứ như năng lực đọc suy nghĩ chứ.”
Nhà vệ sinh cuối hành lang.
Trì Thanh đứng trước gương, tay ướt đẫm, ngón tay bị xối đến độ giống như không có nhiệt độ.
Anh im lặng nhìn bản thân trong gương.
Xuyên qua mặt gương, cảnh tượng giống hệt lại hiện ra ở đối diện trong gương, sau khi phản xạ tạo nên ảnh ảo, thế giới dường như cũng chia làm hai.
Chỉ có bản thân anh biết, khoảnh khắc vừa rồi không phải nghe nhầm, âm thanh bị biến dạng quả thực đang ngạo mạng chậm rãi bò sâu vào não, gian trá thầm thì: [Mình không thể để bọn họ biết là con trai mình trộm đồ…]
Trì Thanh cụp mắt, cuối cùng coi như không có việc gì lau khô tay.