Dịch: LTLT
Bầu không khí trong phòng họp yên tĩnh, một lát sau mới cuối cùng cũng có người mở miệng trước: “Mấy đêm trước, trong thành phố xảy ra một vụ án mưu sát…”
Hai vụ án đột nhập vào nhà liên hoàn của Dương Trân Trân và Tiết Mai hiện nay vẫn chưa có tin tức nào có thể công khai, bọn họ nghe theo miêu tả tính chất công việc của hung thủ mà lần trước Giải Lâm đã nói còn đang ở trong giai đoạn điều tra loại trừ nhân viên đáng nghi, trọng điểm điều tra là nhân viên đáng nghi đang làm công việc mang tính chất di cộng, sống trong tiểu khu Dương Viên với Thiên Thụy.
Ngoài vụ án đột nhập vào nhà, số lượng vụ án mà tổng cục phụ trách nhiều vô kể, vì thế vụ án mà cố vấn tham gia không chỉ có một.
Cố vấn giống như viên gạch, nơi nào cần thì chuyển đến nơi đó.
Tình tiết vụ án mưu sát mới xảy ra không phức tạp, một người đàn ông đêm khuya cầm dao đâm cấp trên của mình bị thương, nhưng mà điều kì lạ là sau khi bên cảnh sát đến bắt giữ thì không tìm được con dao đó.
Bởi vì chưa tìm được hung khí nên nghi phạm sống chết không nhận chuyện này.
[Bây giờ đang ở phòng thẩm vấn sát bên… nói cái gì cũng không nhận.]
Trì Thanh không cần lật tài liệu đang phát ra mà thông qua giọng nói của người xung quanh, dễ dàng biết được rõ ràng ngọn nguồn. Sau mấy phút ngắn ngủi, ngay cả chi tiết lúc bắt nghi phạm anh cũng nghe rất rõ ràng.
Nhưng dáng vẻ của anh vẫn phải giả vờ.
Sau khi chuyển tài liệu cho anh xong, người mới của tổng cục phụ trách việc phát tài liệu lén nhìn anh một cái.
Sau đó, cậu ta nhìn thấy ngón tay được bao trong găng tay màu đen vô cùng tùy ý lật trang bìa ra, dùng thái độ không nghiêm túc nhìn lướt qua mấy lần, nhìn sơ qua vài cái đã đọc xong tài liệu.
[… Anh ta thật sự đang nghiêm túc xem sao?]
“Hành hung có dự tính, hai người từng có gút mắc về tiền bạc, hung khí chưa tìm thấy.” Người mới vừa nói thầm trong lòng thì nghe thấy Trì Thanh mở đôi môi đỏ tươi, nói ra tình tiết quan trọng của vụ án, giọng nói lạnh lùng, “Tôi có xem.”
Lúc nói những lời này, đôi mắt đen sẫm bị tóc mái che lại của Trì Thanh đang nhìn cậu ta. Rõ ràng là một ánh mắt không có nhiệt độ nhưng lại khiến cậu ta bỗng dưng sinh ra một loại cảm giác bị người khác nhìn thấu từ trong ra ngoài.
Khoảnh khắc đó, cậu ta cảm thấy mình không chỗ che thân, thầm nghĩ trong đầu: [Mình chỉ nhìn anh ta một cái, sao anh ta biết mình đang nghĩ gì?]
Trì Thanh dời ánh mắt, không trả lời nữa, chỉ nói một câu “Cảm ơn”, câu “Cảm ơn” này là cảm ơn vừa rồi cậu ta chuyển tài liệu giùm.
Giải Lâm cũng xem rất nhanh, nhìn thoáng cái đã xong, hắn hỏi: “Bây giờ còn đang thẩm vấn à?”
Đối diện nói: “Ở phòng sát bên.”
Giải Lâm khép tài liệu lại, lúc nói chuyện có hơi nghiêng đầu, nói với Trì Thanh: “Qua đó xem thử?”
Trì Thanh không có ý kiến, sau khi đứng lên có người muốn dẫn đường cho bọn họ, người đó nhiệt tình đứng trước ở cửa, đưa tay làm động tác “mời”. Cửa chỉ mở có một nửa, người đó đứng ở cửa đã chắn mất một nửa đường, tuy khoảng cách nửa phần còn lại đối với người bình thường mà nói thì sẽ không thấy chật nhưng mà định nghĩa khoảng cách xã giao bình thường của Trì Thanh không giống với mọi người.
Trì Thanh đang định nói “nhường đường” thì Giải Lâm đã đứng chắn trước mặt anh nói trước: “Không cần khách sáo như thế, người của tôi tự tôi dẫn đi là được.”
Giải Lâm lại bổ sung: “Vừa rồi quên nói, trợ lý của tôi không thích người khác đến gần cậu ấy quá, lần sau chú ý một chút, cũng đừng đụng vào cậu ấy.”
“?”
Người lập dị từ đâu ra thế?
Người ở cửa nghe xong thì lùi qua một bên, sau khi lùi thì lại đứng chờ, thấy Trì Thanh vẫn chưa di chuyển, thật lòng hỏi: “… Không biết định nghĩa quá gần là… ừm, khoảng cách bao xa?”
Trì Thanh giơ hai ngón tay lên, găng tay màu đen đung đưa trước mặt người kia.
“Hai mươi centimét?”
Trì Thanh nói: “Hai mét.”
“…”
Trong căn phòng bên cạnh có một người đàn ông râu ria xồm xoàm đang ngồi, tay đeo còng, im lặng ngồi trong căn phòng nhỏ, dù cảnh sát ở đối diện hỏi thế nào cũng đều không trả lời.
“Vì sao anh lại giết anh ta?”
“Vì anh ta đuổi anh ra khỏi công ty nên anh lấy dao đâm anh ta, anh không cảm thấy mình quá kích động sao?”
“Người là do anh giết vậy công cụ gây án đâu? Anh ném ở đâu? Bây giờ anh có thể không nói, nhưng tôi khuyên anh tốt nhất vẫn nên thành thật để được khoan hồng, nếu không chờ chúng tôi tìm được hung khí, đến lúc đó tiêu chuẩn mức phạt sẽ khác.”
Người đàn ông kia hơn ba mươi tuổi, đeo kính, mấy ngày chưa cạo râu, tắm rửa khiến hắn ta trông rất nhếch nhác, nhưng không khó nhìn ra được dáng vẻ vốn có của hắn ta thực ra rất nho nhã.
Người đàn ông vẫn duy trì sự im lặng.
Cảnh sát phụ trách hỏi cung đã hỏi mấy ngày, nghi phạm đối diện vẫn là dáng vẻ không lên tiếng, khó tránh khỏi mất kiên nhẫn: “Anh…”
Giọng nói của cảnh sát kia hơi cao lên thì có người ở đằng sau vỗ vai anh ta.
Thẩm vấn gián đoạn mấy giây mới tiếp tục, vẫn mở đầu bằng chữ “anh” nhưng âm sắc và ngữ điệu của người nói lại hoàn toàn khác biệt: “Hôm nay mẹ của anh có đến một lần.”
Người đàn ông ngước mắt lên.
Lúc này hắn ta mới phát hiện người ngồi đối diện trong mấy giây ngắn ngủi vừa rồi đã đổi thành hai người, hai người này hắn ta chưa từng gặp, thậm chí bọn họ còn không mặc đồng phục cảnh sát.
Giải Lâm nói tiếp: “Bà ấy nói rằng bà ấy tin anh sẽ không làm chuyện như thế.”
Lại là một sự im lặng rất lâu, chỉ là lần im lặng này có thêm đôi chỗ muốn nói lại thôi.
[… Là mình có lỗi với mẹ.]
[Nhưng mà vì Quyên Quyên, mình không thể nói gì.]
Trì Thanh ngồi ở bên cạnh, thông qua tài liệu vừa rồi dò ra được Quyên Quyên là vợ của người chết, Lưu Mỹ Quyên.
Thế là người đàn ông chợt nghe thấy người lạ mặt ngồi đối diện vẫn luôn không lên tiếng bỗng nhiên hỏi: “Anh với Lưu Mỹ Quyên rất thân sao?”
“…!”
Bất cứ ai vừa mới nghĩ đến cái tên của người nào đó trong lòng rồi ngay sau đó lại nghe thấy cái tên đó từ trong miệng của người khác đều sẽ giật nảy mình.
Trước khi Trì Thanh đột ngột nhắc đến “Lưu Mỹ Quyên”, bên phía cảnh sát không chú ý đến nhân vật này lắm, cô ta có vẻ không liên quan chút nào đến vụ án, cảnh sát hình sự đi qua phòng quan sát nói: “Hắn ta có phản ứng, theo dõi kỹ, ngoài ra đi tra xem quan hệ giữa hắn ta với Lưu Mỹ Quyên.”
Nhưng người đàn ông chỉ lộ ra một giây sơ hở, hắn ta nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt ban đầu: “Tôi không thân… với cô ấy lắm.”
Trì Thanh: “Vừa rồi hỏi anh nhiều như thế anh đều không giải thích, nhưng nhắc đến cô ta thì anh nói rồi.”
“…”
Trì Thanh: “Quan hệ giữa cô ta với chồng cô ta thế nào?”
Người đàn ông: “Tôi không rõ.”
“Không rõ, vậy thì không tốt rồi.” Giải Lâm nói, “Người làm ăn giống như anh ta, dù gia đình chung sống không hòa thuận thì bề ngoài cũng sẽ giả vờ êm ấm, sẽ không lộ ra cho cấp dưới. Nếu như anh thật sự không biết anh sẽ nói chắc quan hệ cũng được, nhưng anh lại nói không rõ.”
“…”
Hai người ngồi đối diện, anh một câu tôi một câu, giống như đang chơi đánh đôi hỗn hợp, trán của người đàn ông bắt đầu chảy mồ hôi.
Trì Thanh nhìn thoáng qua ống tay áo mà người đàn ông đè dưới bàn, chỗ ống tay có dấu vết may vá, cách may lên xuống rất đặc biệt: “Áo bị rách lúc nào?”
Người đàn ông: “Tuần trước…”
Giải Lâm nói tiếp: “Tay nghề của người vá rất tốt.”
Người đàn ông nhìn ống tay áo: “Tùy tiện tìm cửa hàng bên đường vá lại.”
Trong hồ sơ, nút áo tây trang mà người chết mặc cũng có vết may giống như thế.
Trong vô số giọng nói biến dạng có một câu: [… Đó là Quyên Quyên vá cho mình.]
[Gã ta là thằng súc sinh, uống say thì thích đánh Quyên Quyên, cô ấy hỏi mình có muốn ở cạnh cô ấy không, cô ấy bảo mình giúp cô ấy, cô ấy nói rằng cô ấy có một cách…]
Trì Thanh cụp mắt: “Trùng hợp thật, anh với ông chủ của anh tìm cùng một cửa hàng.”
Vụ án này, nếu như hung thủ có liên quan đến vợ của người chết vậy thì tính chất của vụ án đã thay đổi hoàn toàn. Hồ sơ cá nhân của Lưu Mỹ Quyên nhanh chóng được điều tra, trong phòng quan sát có người nói: “Tìm thấy rồi, hồ sơ cá nhân của Lưu Mỹ Quyên có một chỗ rất kỳ lạ, năm ngoái cô ta mua cho chồng một gói bảo hiểm kếch xù.”
“Vụ án này… rất có thể Lưu Mỹ Quyên có tham gia.”
“Thậm chí hung khí không tìm được có lẽ đang ở trong tay Lưu Mỹ Quyên để ngăn chúng ta buộc tội hắn ta.”
Bàn bạc về vụ án xong, mọi người nhìn hai vị cố vấn đang ngồi sóng vai nhau ở phòng thẩm vấn, đặc biệt là người mới đến… nếu như buổi sáng lúc Giải Lâm dẫn người đến đây bọn họ còn hơi nghi ngờ nhưng qua mấy phút ngắn ngủi này, bọn họ giờ chỉ có một suy nghĩ mới: Tổng cục lại có một quái vật.
Vốn tưởng rằng có Giải Lâm mười mấy tuổi làm cố vấn đã đủ khó tin rồi, bây giờ lại có thêm một người họ Trì mang bao tay, mong giữ khoảng cách hai mét với mọi người.
Có người lẩm bẩm nói: “Cố vấn Giải đào đâu ra được người như thế nhỉ?”
Trì Thanh thẩm vấn xong thì thấy phiền, anh cũng không tiện nhắc quá cụ thể, dù gì có vài nội dung không có chứng cứ xác thực, sau khi dùng cách mơ hồ nhắc đến nội dung suy nghĩ mình đọc được thì việc lục soát sau đó giao cho nhân viên chuyên nghiệp làm.
Anh ngồi đó lấy điện thoại ra xem giờ, nhìn thấy một đống tin nhắn chưa đọc.
Người gửi là Quý Minh Nhuệ.
– Hôm nay tôi hóng được một tin.
– Không ngờ nhân vật chính thế mà là anh em tốt của tôi.
– Ông chạy đến tổng cục từ lúc nào vậy?
- …
Trì Thanh tháo một găng tay ra, gửi tin trả lời Quý Minh Nhuệ, ngón tay chạm vào màn hình nhưng anh lại phát hiện không biết nên nói thế nào, cuối cùng tổng hợp lại thành hai chữ: Bất ngờ.
–?
Quý Minh Nhuệ không rối rắm nhiều lắm, vì hai từ này không liên quan đến nhau.
Ngay cả Tô Hiểu Lan ở bên cạnh nghe thấy tin tức cũng chỉ bình tĩnh “ờ” một tiếng: “Rất thích hợp, lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy tôi cũng cảm thấy giống cùng nghề. Ông nói không phải tôi còn ngạc nhiên.”
Thế là Quý Minh Nhuệ lại gửi:
– Cũng rất tốt, đổi nghề là sáng suốt.
– Lúc đầu tôi đã nói, ông chắc chắn đã chọn sai nghề, làm gì cũng không thể chạy đi học diễn xuất.
Trì Thanh đọc xong hai tin này thì không nhắn lại nữa.
Sau khi tháo găng tay ra, anh theo thói quen nhìn tay của Giải Lâm. Giải Lâm còn đang để ý tiến triển của vụ án, trên bàn đặt hai phần hồ sơ, Trì Thanh nhìn thoáng qua, trên cùng là khẩu cung của hàng xóm Tiết Mai, từng câu từng chữ mà Đầu Đinh nói hôm ấy đều được ghi chép vào trong hồ sơ.
[Tôi vẫn luôn nhìn trộm cô ấy.]
[Tần suất bạn trai cô ấy đến rất cao…]
Giải Lâm thoáng thấy tay của Trì Thanh, trong lòng hiểu rõ, cũng theo thói quen xòe bàn tay ra, lòng bàn tay hướng về phía Trì Thanh, tiện cho anh đụng.
Trì Thanh hỏi: “Khẩu cung có vấn đề sao?”
Giải Lâm nhìn đi nhìn lại mấy lần, nói: “Không nói rõ ràng được, cứ cảm thấy chỗ nào đó là lạ.”
Trước đây đã thẩm vấn bạn trai Tiết Mai mấy lần?” Giải Lâm lại hỏi người khác.
“Thẩm vấn một lần, lúc đó anh ta quả thực đang du lịch ở nơi khác.”
“Sau đó không còn hỏi nữa à?”
“Không có.” Người đó đáp, “Bởi vì anh ta không có động cơ gây án, cũng có chứng cứ không ở hiện trường.”
“Bảo anh ta có thời gian thì lại đến một chuyến.” Giải Lâm khép hồ sơ khẩu cung của Đầu Đinh lại, đẩy từ từ về phía bọn họ, “… Kết hợp với bản khẩu cung này rồi lại hỏi chi tiết hơn.”
Trì Thanh làm trợ lí một ngày, lúc bực bội thì lén chọt tay Giải Lâm ở dưới bàn, tuy xung quanh có rất nhiều người đi qua đi lại nhưng cũng không khó chịu đựng đến thế. Anh tính toán thời gian trong lòng, từ hôm ở quán bar đến giờ đã sắp được một tháng, theo kinh nghiệm trước đây, tình trạng mất khống chế có lẽ cũng sắp khôi phục.
Nhưng cụ thể là lúc nào, có lâu hơn lần mất khống chế trước hay không… anh không thể chắc chắn.
Hai người về lại tiểu khu, lúc đi thang máy, Trì Thanh mới thả tay ra, cẩn thận chờ một hồi, xác nhận tối nay trong tòa nhà không có giọng nói gì.
Tắm rửa dọn dẹp đồ đạc xong, lúc anh nằm trên giường sắp ngủ thì anh chợt nghe thấy một giọng nói biến dạng rất khẽ. Giọng nói ấy đang nói: [Anh rất thích em.]
Giọng nói ấy giống như tiếng thở, sợ làm phiền đến người khác.
Cho nên, sau khi câu đầu tiên xuất hiện, Trì Thanh không thể xác định vừa rồi có phải là âm thanh biến dạng thật hay không.
Kim phút chậm rãi di chuyển một đoạn.
Giọng nói biến dạng lại vang lên, vẫn cùng một người nói:
[… Anh thật sự rất thích em.]
Trì Thanh: “…”
Cặp đôi nào nửa đêm giao lưu tình cảm.
Anh chuyển đến đây lâu như thế đều chưa từng nghe thấy giọng nói này, trong tòa nhà ngoại trừ mấy ông cụ bà cụ thì là người độc thân sống một mình, đương nhiên cũng không loại trừ ai đó chợt thoát ế hoặc là hiếm khi dẫn bạn trai về nhà qua đêm.
Nửa đêm, Trì Thanh nằm trên giường, bị mấy câu âu yếm sến súa làm phiền đến mức tỉnh ngủ.
Anh nghe ngắt quãng một hồi, đến tận câu cuối cùng mới khiến anh nhận ra nguồn gốc của giọng nói, bởi vì cái tên mà giọng nói biến dạng ấy gọi là: [… Cầm Cầm.]