Nhân Cách Nguy Hiểm

Chương 41: C41: Nhắc nhở






Dịch: LTLT

Tuy Nhậm Cầm mới chuyển đến không bao lâu nhưng đã sắp xếp nhà cửa rất ấm cúng, quét sạch phong cách phòng mẫu được trang trí kỹ càng nhưng lại lạnh lẽo trống rỗng. Trên bệ cửa sổ phòng khách được phủ thêm một tấm thảm lông xù, màu sắc ấm áp yên bình. Kể cả trên cánh cửa khép hờ ở sau lưng cô cũng treo một vật trang trí ở trên tay nắm cửa, trên đồ trang trí treo một chuỗi tua rua.

Nhưng sau khi Nhậm Cầm nói ra câu “tôi sống một mình” thì Trì Thanh chỉ cảm thấy ánh trăng chiếu từ bên ngoài cửa sổ vào khiến cả căn phòng trở nên lạnh lẽo vô cùng.

Khe cửa tối đen như mực giống như quái vật đang im ắng, lặng lẽ mai phục sau lưng Nhậm Cầm.

“Meo.” Cao Cao vẫn cảnh giác ngồi xổm bên chân Nhậm Cầm.

Và con mèo mà anh không thích lắm này, trông cũng bất thường, dường như nó rất căng thẳng, lông trên thân hơi dựng lên, lo lắng bất an.

Trì Thanh để ý thấy búi tóc hôm nay của Nhậm Cầm cũng buộc rất rối, một lọn tóc dính sát ở sau cổ, dưới mắt hơi thâm đen, trên ống tay áo dính một chút vết bẩn nhà bếp không rõ ràng lắm.

Trạng thái tinh thần của cô quả thực không ổn, lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Trì Thanh không thể xác định chuyện này có giống như anh nghĩ hay không.

“Gần đây tôi cũng tìm người thuê cùng, phòng thuê ở bên này không rẻ.” Nhậm Cầm vẫn mỉm cười, “Tôi đã đăng thông tin phòng lên An Gia rồi, bên app An Gia sẽ đẩy thông tin phòng thuê cùng lên, xem thử có người thích hợp không.”

Cả quá trình Trì Thanh đều không lên tiếng, bỗng nhiên hỏi như tra hộ khẩu: “Đã đăng khoảng bao lâu rồi?”

Nhậm Cầm ngạc nhiên, nhưng vẫn trả lời: “Sắp một tuần rồi… Sao thế?”

Trì Thanh: “Không có ai liên lạc với cô?”

Nhậm Cầm: “Hiện tại vẫn chưa.”

Trì Thanh: “Cô có những yêu cầu nào với người thuê cùng?”

“Nếu là yêu cầu thì nhất định phải là con gái, tính cách tốt, thích sạch sẽ, không ghét mèo là được.” Nhậm Cầm tưởng rằng Trì Thanh hỏi những câu này là muốn giới thiệu người sống cùng cho cô, thế là có hơi mong chờ hỏi, “Xung quanh anh có bạn bè muốn ra ngoài ở sao?”

Trì Thanh chậm rãi rút một tờ khăn giấy ở bên cạnh. Lúc ăn cơm anh vẫn đeo găng tay, miếng vải màu đen đụng tờ khăn giấy màu trắng tạo ra tương phản rõ ràng. Anh lấy khăn giấy lau khóe miệng, nói: “Không phải, tôi không có bạn bè nào.”

Nhậm Cầm: “…”


Trì Thanh đương nhiên không thể nói cho cô biết mấy câu mình nghe thấy vào nửa đêm lúc mất kiểm soát, rất dễ bị người ta coi thành kẻ điên, giống như nửa đêm anh không ngủ, nằm dưới giường của cô nghe lén vậy: “Tôi với cô không có tiếng nói chung, càng không có gì để nói, xuất phát từ lịch sự, tùy tiện tìm chút chuyện để nói thôi.”

Nhậm Cầm: “…”

Giải Lâm: “…”

Câu nói này được nói ra từ miệng anh cũng không khiến người ta thấy bất ngờ chút nào, đoạn hỏi đáp vừa rồi khiến Giải Lâm hơi để ý cũng đã bình thường lại.

“Cậu vẫn nên ăn cơm đi.” Giải Lâm phì cười, lấy đũa gắp một miếng măng tây xào cho anh, “Đừng ăn cay nữa, môi cậu đã đỏ rồi.”

Nhậm Cầm nói mình chỉ bỏ chút xíu ớt nhưng đối với người ở nơi khác mà nói thì “chút xíu” này có thể lượng gây chết người. Môi Trì Thanh vốn đỏ, vừa rồi ăn một miếng khoai tây sợi xong thì càng đỏ hơn, mái tóc đen làm nền cho môi đỏ, khiến người ta không rời mắt được.

Khuỷu tay Giải Lâm chống trên bàn, nghiêng đầu nhìn Trì Thanh ăn.

Giải Lâm phát hiện Trì Thanh chẳng nói gì đã ăn miếng rau mình gắp, nghĩ thầm đối với vị trợ lý ám ảnh sạch sẽ này mà nói có thể ngoan ngoãn ăn đồ ăn người khác gắp thật sự không dễ, hắn lại gắp cho Trì Thanh một đũa đồ ăn.

Trì Thanh ăn xong hai đũa đồ ăn mà Giải Lâm gắp mới chợt nhận ra, bàn tay cầm đũa mất tự nhiên khựng lại.

Giải Lâm: “Còn ăn không?”

Rõ ràng trước đây hai người là mối quan hệ Giải Lâm muốn hẹn ăn cơm cũng rất khó khăn mới hẹn người kia được.

Sau khi qua một “đợt chữa trị”, phản ứng hóa học sinh ra đã vượt khỏi dự đoán của Trì Thanh.

Trì Thanh đặt đũa xuống, nói: “… Không ăn nữa.”

Ăn cơm xong, Nhậm Cầm mới khui bình rượu vang mà Giải Lâm đem đến.

Cô muốn rót cho Trì Thanh một ly cuối cùng ly rượu đó bị Giải Lâm cầm đi: “Đưa tôi đi, cậu ấy không uống rượu được.”

Nhậm Cầm nói thầm, anh chàng họ Trì ở lầu trên nhiều bệnh lạ quá.

Ăn xong bữa ăn này là gần tám giờ.


Bên ngoài trời đã tối đen, gần đây thời tiết cũng không tốt, mây đen chất đống khiến bầu trời ban đêm vô cùng u ám, màu sắc đen như mực đè ép người đến mức không thở nổi.

Nhậm Cầm tiễn hai người đến cửa, cô vừa rửa trái cây xong, bàn tay ướt sũng lau lên tạp dề, đang định nói chuyện thì đôi mắt còn đen hơn sắc trời bên ngoài cửa sổ của Trì Thanh nhìn chằm chằm vào cô,

Con ngươi của Trì Thanh màu đen, giấu đằng sau mái tóc, không nhìn thấy ánh sáng của con ngươi, lạnh băng giống như chất vô cơ. Nhậm Cầm bị anh nhìn đến mức run rẩy, cô không nhìn được nội dung trong mắt anh, chỉ cảm thấy mình giống như bị thứ gì đó theo dõi.

“Hai vụ án gần đây cô có nghe nói không?”

“Vụ án?” Nhậm Cầm nói, “Là nói vụ án ở Dương Viên và Thiên Thụy sao?”

Trì Thanh chỉ có thể dùng cách gián tiếp như này để nhắc nhở cô: “Cô rất phù hợp với đặc trưng mục tiêu mà hung thủ chọn, sống một mình, xinh đẹp, cũng không liên hệ nhiều với gia đình, dù có biến mất một tháng có lẽ cũng sẽ không ai phát hiện.” Anh nói đến đây thì ngừng lại, ánh mắt nhìn cô càng khiến cô cảm thấy rùng mình. Anh nói: “Nếu tôi là hung thủ, rất có thể sẽ ra tay với cô.”

Nụ cười của Nhậm Cầm cứng ngắc trên môi: “…”

“Cao Cao.” Sau khi Trì Thanh với Giải Lâm đi, Nhậm Cầm ôm chú mèo mướp nãy giờ vẫn luôn vòng quanh bên chân mình lên, “Người họ Trì kia có lẽ không biết nói chuyện lắm.”

Mèo mướp nhìn cô, “meo” một tiếng.

Nhậm Cầm ôm nó xoa xoa mấy cái. Khoảng thời gian này cô bận rộn công việc không thể chơi với nó, mới xoa một cái thì sờ được chỗ lỗng sau gáy của Cao Cao hình như thiếu mất một nhúm. Cô cúi xuống, nhẹ nhàng đè gáy của mèo mướp lại, kiểm tra kỹ càng, nhìn thấy một vết thương không rõ ràng.

Nhậm Cầm nói thầm, bị thương từ lúc nào vậy, sao lại mất một mảng lông?

Không thể là Cao Cao tự làm bị thương, nó là một con mèo rất lười, bình thường có thể nằm thì tuyệt đối sẽ không ngồi, cũng không thích chạy nhảy.

Cô đang nghĩ thì chuông cửa lại vang lên.

Tưởng rằng là hai vị lầu trên để quên đồ gì đấy nên quay lại, rốt cuộc cô vừa mở cửa thì phát hiện người nhấn chuông là người ở phía đối diện, sau khi chuyển đến chưa gặp được mấy lần. Hàng xóm đối diện là một người phụ nữ trung niên, xương gò má cao, mắt một mí, vừa nhìn đã biết là kiểu người không dễ nói chuyện.

Quả nhiên, vừa mở cửa thì gương mặt khó ở của người phụ nữ trung niên ngước lên, giọng nói chói tai: “Ôi chao, cuối cùng cũng gặp được lúc cô nghỉ ở nhà rồi. Tôi nói này, cô có thể quản con mèo nhà cô được không? Nửa đêm nửa hôm ồn ào cái gì hả, cứ kêu hoài. Tôi không phản đối thanh niên trẻ tuổi như cô nuôi thú cưng nhưng nếu đã nuôi thì có thể quản tốt được không? Đừng ảnh hưởng đến người khác nghỉ ngơi là được.”

Nhậm Cầm bị người phụ nữ trung niên ấy nói đến mức bối rối, tuy nghĩ rằng có phải hàng xóm đối diện cố ý gây chuyện hay không nhưng cô vẫn ôn hòa giải thích: “Có lẽ là có hiểu lầm gì rồi, mèo nhà cháu rất ngoan, với lại mèo đã làm triệt sản thường sẽ không kêu bậy bạ…”


Giọng nói chói tai của người phụ nữ trung niên lại cao thêm mấy quãng: “Cái gì mà hiểu lầm? Ồ, ý của cô là tôi hiểu lầm cô à? Tôi ăn no rửng mỡ hiểu lầm cô làm gì? Mèo nhà cô rất ồn, mấy ngày đầu mới chuyển đến khá tốt, thấy cô là một cô gái ở bên ngoài chuyển đến, lại sống một mình tôi còn muốn qua mấy ngày nữa làm bánh kem tặng cô một phần. Nào ngờ, không bao lâu thì bắt đầu kêu. Buổi tối người khác cũng cần nghỉ ngơi, không phải ai cũng giống như cô, mèo kêu như thế mà vẫn ngủ được.”

“…”

Rốt cuộc Nhậm Cầm tính tình tốt, không muốn xảy ra tranh cãi với hàng xóm chỉ đành liên tục xin lỗi.

Người phụ nữ trung niên liếc mắt nhìn cô, cũng mềm mỏng hơn: “Thái độ của cô cũng khá tốt, lần này bỏ qua đi, quản mèo của cô tốt vào, đừng để nó lại kêu bậy vào buổi tối nữa.”

Sau khi cửa đối diện đóng lại, Nhậm Cầm ngồi xổm xuống, nhìn rất lâu vào nhúm lông bị mất ở sau gáy Cao Cao. Suy nghĩ chắc chắn “mèo nhà mình không thể nào kêu vào buổi tối” vừa rồi dần dần dao động, cô không dám chắc nghĩ: Chẳng lẽ buổi tối Cao Cao kêu thật sao? Nhưng vì sao mình không nghe thấy?

Chẳng lẽ vì gần đây mệt quá?

Suy nghĩ không có được đáp án này rất là kỳ lạ.

Lúc đứng dậy, cô chợt nhớ đến câu mà Trì Thanh nhìn chằm chằm vào cô rồi nói trước khi đi:

“Nếu như tôi là hung thủ, rất có thể sẽ ra tay với cô.”

Dù sao Nhậm Cầm cũng là con gái, một mình sống trong căn hộ to như này, lại có hai vụ án chuyên giết phụ nữ sống một mình đến bây giờ vẫn chưa phá án, nói không sợ chắc chắn là nói dối.

Có suy nghĩ này khiến con người dễ nghi thần nghi quỷ.

Trong nhà rõ ràng chỉ có một mình cô nhưng rèm cửa sổ bị gió thổi lay động, tiếng “cạch” mà lúc Cao Cao vẫy đuôi không cẩn thận lướt qua lon kẹo trên bàn trà chợt phát ra, và cả phòng ngủ tối om, tủ quần áo đóng chặt đều tạo ra một loại cảm giác dường như trong nhà đang che giấu một người nào đó.

Cảm giác này giống như bình thường xem xong phim kinh dị, luôn cảm thấy dưới giường có người.

Nhậm Cầm lắc đầu, muốn vứt cảm giác này ra ngoài. Cô khom người nhặt lon kẹo rơi dưới sàn nhà, lúc đang định đặt lon kẹo về lại bàn trà thì bàn tay cầm lon kẹo của cô chợt ngừng lại giữa không trung. Cô chớp mắt, lắc lắc lon kẹo, trong lon kẹo không phát ra âm thanh: “… Ăn hết rồi à? Mình nhớ bên trong vẫn còn mấy viên.”

Nhậm Cầm mở nắp lon kẹo ra, bên trong trống không.

Một mình cô đứng trong phòng khách vắng vẻ, rèm cửa sổ bị gió thổi qua khe cửa làm phồng lên rất to.

Chi tiết nhỏ như này trong ngày thường dễ bị mọi người không chú ý đến, cô thầm thì, ném lon kẹo vào trong thùng rác: “Chắc là mình nhớ lộn rồi.”

Một bên khác.

Sau khi Trì Thanh và Giải Lâm lên lầu, Trì Thanh đứng trước cửa bắt đầu nhập mật mã, mới nhập được bốn số thì Giải Lâm đứng ở đối diện bỗng nhiên hỏi: “Câu mà cậu nói trước khi đi, cũng là tìm không thấy chủ đề tùy tiện trò chuyện sao?”

Giải Lâm dựa vào cánh cửa cài mật mã ở sau lưng, sau khi đi đến cửa thì không có ý định bước vào, vẫn luôn im lặng nhìn chằm chằm Trì Thanh, ánh mắt ý tứ sâu xa nhìn xuyên qua hành lang, quấn lên người anh: “Trợ lý Trì, cậu không giống người sẽ tùy tiện nói mấy câu thế này.”


Ngón tay của Trì Thanh hơi khựng lại, mật mã ngừng ở số thứ năm.

Anh biết Giải Lâm không dễ lừa như thế.

“Tôi chỉ trần thuật một sự thật khách quan có thể tồn tại.” Trì Thanh nói, “Cô ấy quả thực rất phù hợp với điều kiện chọn người của hung thủ. Hung thủ còn chưa sa lưới, sống một mình ở bên ngoài vẫn nên cẩn thận một chút.”

Câu trả lời này không biết có lừa được Giải Lâm hay không.

Giải Lâm chỉ gật đầu, giọng điệu tùy ý nói: “Học được cách quan tâm hàng xóm rồi, có tiến bộ.”

Trì Thanh vốn dĩ khó có thể giải thích thông tin mình đọc được lúc nửa đêm bằng cách hợp logic, bên cạnh còn có người hễ anh nói câu gì đó thì lại nhạy cảm giống như hồ ly phát hiện trong bụi cỏ có động tĩnh đang nhìn, anh cảm thấy có hơi bực bội.

“Đúng rồi, còn có một câu hỏi tôi muốn hỏi rất lâu rồi.”

Giải Lâm nói xong thì đi về phía anh mấy bước, khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại.

Trì Thanh nghe thấy câu này không khỏi nhíu mày, thầm nói người này quả nhiên không dễ… Chữ “lừa” còn chưa nhảy ra khỏi đầu thì anh thấy Giải Lâm đi đến trước mặt mình, người này cao hơn anh một chút, lúc cúi đầu xuống có thể thấy rõ chân mày đang nhướng lên của hắn.

Giải Lâm nói tiếp: “… Sao môi cậu lại đỏ đến vậy, bình thường có thoa son sao?”

Não Trì Thanh ngây ra một lát, thái dương co giật: “?”

Tên này đang nói gì?

Hắn bị điên à? Rảnh rỗi bôi son làm gì?

Tâm trạng Trì Thanh vốn đã không tốt do giọng nói nghe thấy lúc nửa đêm trước đây, giờ nghe thấy câu nói này thì mặt lạnh băng phản pháo lại: “Anh thử xem có bị trôi màu không thì biết.”

Anh quên mất Giải Lâm là kiểu người nói “thử xem” thì sẽ thử thật, giống như lần gặp đầu tiên ở phòng khám.

Tư thế Giải Lâm đang đứng trước mặt anh lúc này thực ra có hơi mờ ám, đằng sau anh là cánh cửa, phía trước là hắn.

Giải Lâm duy trì tư thế hơi cúi đầu, lại đến gần anh hơn một chút, sau đó giơ tay lên, ngón tay hơi cong lại, hắn cười khẽ nói: “Vậy tôi thử đó, cậu đừng nổi giận.”

Trì Thanh chớp mắt, chỉ kịp phun ra một tiếng “đệt” từ trong lòng, ngón tay ấm áp của Giải Lâm đã xoa nhẹ lên môi dưới đỏ rực đến kỳ lạ của anh. Hắn thấy đầu ngón tay không có lưu lại bất cứ dấu vết nào, vô cùng sạch sẽ: “… Không bôi thật.”

“…”

Trì Thanh mím môi, trong đầu lóe qua vô số cách giết người không để lại dấu vết nào, mỗi một cách anh đều rất muốn lấy Giải Lâm ra thử.