Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1005: Chiếm Đoạt Vật Cấm Kỵ




Hắn lại nói:

"Thảo nào ta lại cảm thấy thùng nước hôm nay là lạ, rõ ràng trước đây ta chưa bao giờ làm rơi, vậy mà hôm nay lại rơi trúng vào đầu ngài, nếu thật sự có người định mượn ta để hãm hại ngài thì thật quá đáng!"

"Ha ha.”

Khánh Vô cười lạnh:

"Sớm muộn gì ta cũng đi bẽ cổ hắn."

Có lẽ cả Khánh Hạnh và Khánh Vô cũng không ngờ, sau khi tạo ra chuyện ngoài ý muốn, chủ mưu đứng sau không những không đi ngay mà còn ở lại châm ngòi thổi gió.

Hắn cũng không ngờ Khánh Vô lại là người như vậy, sau khi gặp chuyện ngoài ý muốn, việc đối phương làm đầu tiên không phải quát mắng hắn, cũng không phải phủi bụi trên người mà là gọi điện uy hiếp Khánh Hạnh. . .

Khánh Trần nói với Khánh Vô:

"Ngài có muốn tìm chỗ nào đó để giặt chiếc áo này không?"

Khánh Vô lắc đầu:

"Không sao, ngươi cứ đi làm việc tiếp đi, lần sau nhớ cẩn thận một chút."

Không thể không nói, Khánh Vô đã để lại ấn tượng tốt trong lòng Khánh Trần chỉ sau một lần ngặp mặt, ngay cả hắn cũng không ngờ tính cách của đối phương lại tốt như vậy.

Sau khi biết mình mắc bẫy của ai đó, dù biết những người xung quanh không có tội tình gì nhưng người ta thường sẽ trút giận lên người họ, nhưng Khánh Vô lại không

Không hiểu sao lúc này hắn đã bắt đầu cảm thấy áy náy vì những gì mình vừa làm, sau chuyện này, hắn quyết định sẽ tập trung tạo thật nhiều chuyện ngoài ý muốn cho Khánh Văn.

Khánh Trần không rời khỏi chỗ này ngay mà tiếp tục leo lên lau cửa kính, đến khi xong việc, hắn mới quay về nhà vệ sinh để lấy ra bộ quần áo mà hắn giấu sau bồn rửa tay, thay xong quần áo, hắn lại bước ra ngoài như không có chuyện gì xảy ra.

Khi hắn bước ra khỏi cao ốc, chuyện vừa xảy ra đã chẳng còn liên quan gì đến hắn.

Khánh Trần gọi điện thoại cho Diêm Xuân Mễ, điện thoại vừa kết nối, đối phương đã dịu dàng nói:

"Mẹ cứ ăn cơm tối đi, hôm nay ta không ăn ở nhà đâu, bây giờ ta đang nói chuyện với Lưu Nguyên, ta nhất định sẽ về trước 9 giờ."

Khánh Trần nhíu mày, Lưu Nguyên chình là một trong những minh tinh giả lập được khán giả yêu thích nhất liên bang, có người còn nói chỉ cần Lưu Nguyên xuất hiện vài phút trong bộ phim nào thì chắc chắn doanh thu của phim đó sẽ tăng lên rất nhiều.

Còn Diêm Xuân Mễ nói nhất định sẽ về trước 9 giờ, nghĩa là nàng sẽ về trước khi cuộc giao dịch của họ với Kashima diễn ra.

Lúc này, Diêm Xuân Mễ thấy Khánh Trần không trả lời câu nào nên vội nói:

"Ừm, mẹ, ngươi cứ nói đi, ta đang nghe."

Khánh Trần hiểu nàng nói vậy là đang ám chỉ với hắn, Lưu Nguyên không nghe được cuộc nói chuyện giữa họ, hắn có thể nói bình thường:

"Lập tức sai người theo dõi Khánh Hạnh, ta muốn biết hắn đang làm gì trong khi những nạn nhân gặp chuyện ngoài ý muốn, mỗi lần ra ngoài hắn thường mang theo thứ gì. Bảo họ tập trung vào đồ vật."

Diêm Xuân Mễ:

"Mẹ, ngươi yên tâm đi, ta sắp xong việc rồi."

Thường thì chủ nhân của những vật cấm kỵ sẽ mang nó theo bên mình, nhưng cũng có một số người không bao giờ mang theo.

Ví dụ như rõ ràng lúc Khánh Nhất dẫn người đến khu 3 là buổi sáng, mãi đến tận chiều hôm đó Khánh Trần mới gặp chuyện ngoài ý muốn.

Ví dụ như trong tài liệu mà Diêm Xuân Mễ gửi cho hắn, trong khi giảng viên của Khánh Hạnh gặp chuyện ngoài ý muốn, đối phương còn đang bơi trong bể bơi ở trang viên Ngân Hạnh, có thể chắc chắn lúc đó trên người hắn không có gì.

Vậy chỉ còn một khả năng, nếu đối phương thật sự có vật cấm kỵ có thể thay đổi vận mệnh, có lẽ sáng hôm đó hắn chỉ cần viết một câu: ‘Chiều nay Khánh Trần sẽ bị tai nạn ở ngã tư đường’, chắc chắn chiều hôm đó hắn sẽ gặp tai nạn.

Đương nhiên, đây chỉ là giả thiết mà thôi, chắc chắn việc thay đổi vận mệnh sẽ phức tạp hơn rất nhiều.

Khánh Trần nghi ngờ đối phương chưa bao giờ cầm vật cấm kỵ ra ngoài, vì từ trước đến giờ chưa ai thấy Khánh Hạnh thường cầm theo một quyển vở cả.

Theo suy đoán của hắn, rất có thể Khánh Hạnh biết rõ tác dụng vật cấm kỵ trong tay hắn kinh khủng đến mức nào, nếu để người khác biết ánh sáng may mắn của hắn đều từ nó mà ra, có lẽ hắn khó mà giữ nổi nó.

Nên hắn mới không dám sử dụng nó quá thường xuyên. Hơn nữa, hắn còn biết, nếu hắn không mang nó ra ngoài, dù người khác có nghi ngờ hắn sở hữu vật cấm kỵ cũng không biết nó có hình dạng gì và đang ở đâu.

Nên nếu bây giờ Khánh Trần muốn cướp vật cấm kỵ từ tay đối phương, thì việc đầu tiên hắn phải làm là điều tra xem vật cấm kỵ đó là gì, ở nơi nào.

Nếu không dù hắn có giết được Khánh Hạnh đi chăng nữa, vật cấm kỵ đó cũng sẽ không rơi vào tay hắn mà vẫn tiếp tục phủ bụi.