Cái đầu trọc bóng loáng của Quách Hổ Thiền lặng lẽ tiến lại gần, hắn ta khẽ hỏi Lâm Tiểu Tiếu:
"Ngươi và ông chủ của ngươi đêm qua ra ngoài làm cái gì đấy? Có việc gì thì mang theo ta với, ta rất được việc đấy.”
"Ồ, làm sao mà ngươi biết.”
Lâm Tiểu Tiếu tò mò nhìn hắn ta.
Mặc dù việc này ở bên ngoài rất ầm ỹ, Quách Hổ Thiền ở trong này thì làm sao biết được tin tức gì, làm sao có thể biết được tình trạng ở bên ngoài?
Hắn liếc xéo cái đầu trọc hỏi:
“Cao thủ tinh thần giả của Át Bích cũng tới sao, rốt cục thì các ngươi có mấy người, không sợ tập đoàn giết hết tất cả các ngươi sao.”
"Chỉ có một mình ta.”
Quách Hổ Thiền cười giả tạo, đáp lại:
"Nghiêm túc mà nói, lần sau nếu các ngươi có hành động gì thì nhớ nói với ta sớm một chút.”
Lâm Tiểu Tiếu cười khinh bỉ nói:
"Ta còn không biết âm mưu của ngươi sao? Không phải là muốn đợi lúc chúng ta đi ra ngoài, ngươi lợi dụng khi ông chủ không có ở đây để tìm kiếm ACE-005 đúng không?"
"Làm gì có chuyện đó.”
Quách Hổ Thiền tươi cười hớn hở nói:
"Mỗi ngày ngươi nghĩ nhiều như vậy làm gì, ta chỉ muốn biết, đêm qua ông chủ Lý đi ra ngoài đã làm cái gì rồi?"
Lâm Tiểu Tiếu nhìn hắn một cái:
"Nếu như ta nói cho ngươi, hắn chỉ là muốn ăn thịt kho tàu ngươi tin hay không?"
"Không tin, gây ra chuyện lớn như vậy, còn không phải là đi làm việc lớn sao?"
Quách Hổ Thiền biểu cảm như muốn nói: ngươi nghĩ ta ngu ngốc sao.
Lâm Tiểu Tiếu thở dài, hắn biết cả thế giới cũng sẽ không tin, đêm qua ông chủ đi ra ngoài thật sự là không làm việc gì hết.
Ông ấy chỉ muốn mang Khánh Trần đi ra ngoài chơi một chút thôi mà.
Những người kia chỉ nhớ rõ ông chủ là một Bán Thần rất nguy hiểm, lại quên đi thật ra hắn vẫn là một người làm việc rất tùy hứng.
Đương nhiên, Lâm Tiểu Tiếu còn muốn cảm thán là, trong chuyện này, một nhân vật khác chính bạn học Khánh Trần, vậy mà đến trưa rồi còn đang nằm ngáy o o, cũng làm như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Ông chủ bình tĩnh như vậy còn chưa tính, một tên thiếu niên mười bảy tuổi mà cũng bình tĩnh như thế là như thế nào.
...
Khánh Trần đang ngủ mơ mơ màng màng, bỗng nhiên nghe thấy loa phóng thanh trong ngục giam vang lên:
“Tù nhân số hiệu 010101, có người thân đến thăm.”
Hắn chậm rãi ngồi dậy, trong đầu đang không hiểu có truyện gì xảy ra.
Dựa theo thời gian của thế giới trong, không phải là hôm qua Khánh Ngôn vừa đến sao, hôm nay tại sao lại tới nữa?
Ở trên quảng trường, Quách Hổ Thiền quay sang hỏi Lâm Tiểu Tiếu:
"Chờ một chút, không phải bình thường là ba tháng mới có một lần được đến thăm tù sao, ta nhớ hôm qua vừa có người tới thăm tên này mà.”
Lâm Tiểu Tiếu không để ý nói:
"Ông chủ của ta không thích hắn, cho nên ta khuyên ngươi không nên thân thiết với hắn ta làm gì, cũng không nên nghe ngóng thông tin về hắn. Ngoài ra, người ta là người của Khánh thị, tập đoàn phải có đặc quyền của tập đoàn chứ.”
Khánh Trần cũng không đi ra ngoài ngay, hắn chậm rãi rửa mặt, có vẻ không quan tâm đến lần thăm tù này.
Hắn thấy, nếu đã biết là Khánh Ngôn mà không phải là người khác, vậy để hắn ta đợi một lúc cũng không sao.
Nửa giờ sau, Khánh Trần đi cùng giám ngục robot chậm rãi đẩy ra cửa phòng quan sát, nhưng mà người trước mắt làm hắn ngây ngẩn cả người, bởi vì bên trong cũng không phải là Khánh Ngôn.
Mà là Jindai Sorane.
...
Lần này cô gái không còn mặc âu phục chỉnh tề nữa, mà chỉ mặc quần áo đơn giản.
Trên người khoác hờ một cái áo lông màu trắng, bên dưới mặc một chiếc váy xếp ly dài, dưới chân là đôi giày da nhỏ.
Khi nàng ngồi đó, Khánh Trần có thể thấy được bàn chân nhỏ nhắn tinh tế được bọc trong đôi tất màu trắng.
Dường như nàng đã thay đổi phong cách ăn mặc của bản thân.
Jindai Sorane không đứng ngồi không yên nữa mà vô cùng điềm tĩnh nhìn Khánh Trần, đôi mắt to tròn như biết nói chăm chú đánh giá thiếu niên trước mặt.
Khánh Trần ngồi trước mặt nàng, hai người cách nhau một cái bàn sắt.
Bốn phía xung quanh là bốn bức tường kim loại xám xịt, đỉnh đầu treo chiếc đèn LED phát ra thứ ánh sáng trắng bệch, nhưng không biết vì sao, không khí âm trầm u ám nơi đây vì sự xuất hiện của Jindai Sorane mà trở nên tươi mát.
Thật ra, cô gái này không phải kiểu đặc biệt xinh đẹp, thế nhưng càng nhìn lâu càng cảm thấy dễ chịu như đang được tắm trong ánh nắng vậy.
Khánh Trần có chút chần chừ:
“Sao ngươi lại đến đây?”
“Ta tới thăm ngươi, tiện mang cho ngươi chút đồ ăn, là tự tay ta làm đó.”
Jindai Sorane từ bên cạnh ghế cầm lên một cái túi nhỏ, bên trong đựng hộp cơm giữ nhiệt, so với cái của Diệp Vãn có vài phần tinh xảo hơn.
Khánh Trần yên lặng mở hộp cơm, bên trong là 3 miếng sushi xếp ngay ngắn, bên cạnh là cơm thịt bò béo ngậy.