Khánh Trần đang nghĩ, nếu hôm nay có người cố ý theo dõi hắn thì có lẽ không ít người sẽ bị lộ thân phận….Nhưng hắn chắc chắn hôm nay không có ai đi theo hắn.
Trong tầng 3 của khu 1.
Thấy Khánh Trần bước vào phòng làm việc, tất cả thám viên đang ngồi ở đây đều lập tức đứng lên chào hắn:
"Ông chủ, buổi sáng tốt lành!"
Có thám viên còn cố ý hét lên thật to.
Đúng lúc thanh tra tổ 6 là Trần Tắc đang đi qua cửa phòng làm việc của tổ 7.
Tiếng hét ầm ầm vang lên từ bên trong khiến hắn giật nảy mình, sau khi xác định không có ai nhìn thấy cảnh này, hắn lại tiếp tục hùng hổ đi lên phòng làm việc của mình.
Thật ra lúc này Trần Tắc đang cảm thán, bao giờ cấp dưới của hắn mới có thể đoàn kết như vậy đây?
Có lẽ tất cả những lãnh đạo đều ao ước được nhìn thấy cảnh này, nhưng lại chẳng mấy ai có thể khiến cấp dưới của mình làm được điều đó.
Lúc này, Khánh Trần nhìn tất cả thám viên đang đứng xung quanh mình một lượt rồi bình tĩnh nói:
"Sau này đừng làm mấy chuyện vô ích như thế nữa, lập tức ngồi xuống tu luyện cho ta, trước khi chính thức nghênh đón Khánh Mục trưởng quan về nhà, các ngươi không được rời khỏi đây."
…..
Lúc này, có hai xe việt dã đi về phía thành phố số 10.
Bốn giờ sáng hôm nay, sáu người bắt đầu xuất phát từ thành phố số 18, khi đồng hồ điểm 9 giờ, họ đã nhìn thấy thành phố số 10 ở phía xa.
Lúc này, một người đàn ông mập mạp vừa chỉ tay về phí thành phố phía xa, phấn khỏi nói với mọi người:
"Người nhà của ta của ta, hôm nay chúng ta sẽ đến thành phố số 10 để đại gia đình của chúng ta phát triển ngày càng lớn mạnh!"
Hắn vừa dứt lời, một đám người ngồi trong xe lập tức vui sưỡng reo hò như Columbus vừa tìm ra châu lục mới.
Tất cả đều phấn khích nhìn thành phố phía trước.
Nhưng lúc này lại có người nhà lo lắng hỏi:
"Lão La, trong thành phố số 10 có người của Cơ Giới thần giáo không. Nếu những người đó biết chúng ta đến đây thì có đuổi giết chúng ta không?"
Trên ghế cạnh tài xế, La Vạn Nhai cười híp mắt nói:
"Yên tâm, ta đã nghĩ ra cách đối phó rồi, nếu Cơ Giới thần giáo ra tay với chúng ta trong thành phố này thì chưa biết ai chết đâu…..Rõ ràng chúng ta chỉ là một đại gia đình, Cơ Giới thần giáo dựa vào đâu mà dám đuổi giết chúng ta, chẳng lẽ chúng ta sợ họ sao!"
"Đúng vậy.”
Những người trong xe lập tức kích động, thậm chí có người còn xúc động nói:
"Rõ ràng chúng ta không trêu trọc gì đến họ, vậy mà họ lại dám đuổi giết chúng ta!"
Những người đang ngồi trong hai chiếc xe này đều là "Người nhà màu vàng" trong tổ chức, bên dưới màu vàng là màu tím, màu lam, màu xanh lá, màu trắng.
Trong hệ thống này, chỉ có mình La Vạn Nhai là 'Người nhà màu đen', có thể coi chức vị này có quyền cao như hội trưởng hội phụ huynh.
Trừ La Vạn Nhai, trong số năm người còn lại đang ngồi trên xe, có những người đã thuyết phục những người khác gia nhập vào tổ chức người nhà.
Có những người là thiên tài tu luyện của tổ chức, tốc độ tu luyện của họ cũng nhanh nhất tổ chức.
Một ngày tu luyện của họ bằng người khác tu luyện mười ngày, nếu không gọi là thiên tài thì là gì nữa.
Thật ra Khánh Trần cũng đã lường trước khả năng trong tổ chức Người Nhà xuất hiện thiên tài tu luyện.
Với một tổ chức có số lượng thành viên lớn như Người Nhà, muốn không tìm được thiên tài cũng khó.
Lần này, là Khánh Trần bảo La Vạn Nhai đến đây.
Lý do đầu tiên là để La Vạn Nhai trốn khỏi sự truy sát của Cơ Giới thần giáo, lý do thứ hai là để đối phương phát triển tổ chức ngay dưới nơi Khánh Trần quản lý.
Nếu Cơ Giới thần giáo muốn giết La Vạn Nhai ở thành phố số 10 thì không biết ai chết trước đâu.
Lúc này, lại có người lo lắng nói với La Vạn Nhai:
"Nhưng chúng ta đâu có người nhà nào ở thành phố số 10, chúng ta còn chưa đến đây bao giờ, nếu người của Cơ Giới thần giáo ở đây phát hiện ra chúng ta thì sao, chúng ta phải làm gì. Hơn nữa, nếu muốn tiếp tục phát triển Người Nhà ở đây, chẳng phải chúng ta sẽ phải bắt đầu từ con số không sao."
La Vạn Nhai cười híp mắt nói:
"Các ngươi không biết tạo ra một tổ chức người nhà mới tinh mới càng thú vị sao? Hơn nữa, tuy ở đây không có người nhà nào nhưng chẳng phải tất cả người dân của cả thành phố đều có thể trở thành người nhà của chúng ta à. Sa mạc không có nước cũng đồng nghĩ với việc nó rất thiếu nước, ở đây không có người nhà nào là vì tất cả họ đang đợi chúng ta đến cứu vớt!"
Những người ngồi trong xe lại tiếp tục hò hét vui sướng.
Một lúc sau, hai chiếc xe đã lái đến cổng vào của thành phố số 10, nhưng phải qua được cánh cửa này, họ mới có thể vào thành phố.
Lúc này, tất cả những người trong xe bắt đầu cảm thấy sợ hãi, vì họ biết, phải có hộ chiếu mới có thể đi vào thành phố.