Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1042: Thuyền Viên 3




Hà Kim Thu cũng không tức giận, cười tủm tỉm nói:

"Đội trưởng cũng là vì Khánh Trần mà đến đi, ngươi hẳn là đã nghe nói phía bên Kashima và Jindai cho nhân viên nhập cảnh vào Amsterdam, nên biết rõ hắn gặp nguy hiểm. Dù vậy, hai chúng ta cùng nhau tới đây thì họ gặp xui xẻo rồi, lần này ta sẽ giáo huấn Future của Bắc Mỹ và Jindai, Kashima một lần, để họ biết cái gì gọi là dương uy của nước ta.

Trịnh Viễn Đông nhìn Hà Kim Thu:

"Ta đối với chuyện khơi mào tranh chấp cũng không hứng thú quá nhiều, chỉ là muốn giết một người mà thôi.”

Hà Kim Thu cười nói:

“Hắn từng làm chuyện như vậy ở trong nước, ông chủ Trịnh cho dù đuổi giết ra nước ngoài cũng phải giết chết hắn, nghe có vẻ cực kỳ đỉnh nha. Yên tâm, hai chúng ta đã liên thủ hắn chắc chắn phải chết, ngươi họ Trịnh, ta họ Hà, hai chúng ta cộng lại với nhau liền gọi Trịnh Hà hạ Tây Dương. Năm đó khi Trịnh Hòa hạ Tây Dương, đem hết đám người đó..."

Trịnh Viễn Đông nhìn Hà Kim Thu:

"Ngươi có thể có văn hóa chút không, Trịnh Hòa hạ Tây Dương đi là Ấn Độ Dương, chưa từng tới nơi này.”

Hà Kim Thu cười nói: "Ta nói là Đại Tây Dương mà, cũng không sai.”

Trịnh Viễn Đông nhìn về phía Hà Kim Thu:

"Bây giờ Khánh Trần ở đâu?”

"Không biết."

"Không biết?!"

Hà Kim Thu ngồi trên xe buýt trung chuyển có chút không vui:

"Cửu Châu của ta ở Châu Âu cũng chỉ có ba cơ quan, toàn bộ Châu Âu đông dân như vậy, làm sao ta có thể nắm hắn trong lòng tay? Đừng nói là ta không thể tìm thấy hắn, Jindai và Kashima cũng không thể tìm thấy hắn. Ngươi không biết thôi, những ngày này rất nhiều người đang tìm kiếm hắn, nhưng hắn không ở trong bất kỳ khách sạn nào, cũng không có bất kỳ thông tin chi tiêu thẻ tín dụng nào.”

"Tất cả những nơi công cộng hắn có thể tới mọi người đều đã tìm qua, khu thắng cảnh có người nhìn chằm chằm, nhà hàng nổi tiếng cũng có nhưng thằng nhóc này giống như bốc hơi khỏi nhân gian."

Tìm một người đôi khi dễ dàng, nhưng cũng rất khó khăn.

Dưới tình huống bình thường, mọi người sẽ tìm kiếm dấu vết từ thẻ tín dụng hoặc nơi đối phương có thể đi.

Nhưng ở thời điểm này, Khánh Trần không đi bất cứ nơi nào mà mọi người đoán.

Quả thực khiến người ta không nhịn được nghi ngờ, con hàng này rốt cuộc đang làm gì?!

Họ căn bản không thể tưởng tượng được, Khánh Trần vất vả ngồi khoang hạng nhất hai mươi bảy nghìn tệ tới nơi này, vậy mà vì đi làm thêm trên tàu đánh bắt cua nguy hiểm nhất trên thế giới!

Người du hành bình thường ai đi làm thuê chứ?!

Hà Kim Thu nói:

"Bây giờ chỉ có thể chờ hắn xuất hiện.”

.......

Lúc này, Khánh Trần mà cả thế giới đều tìm vừa mới đến bến cảng, hắn ngẩng đầu nhìn tàu Bắc Cực vừa được sơn, thuyền màu xanh trắng đan xen rất đẹp.

Một nửa thân tàu Bắc Cực là màu trắng, nửa dưới là màu xanh đậm, trông như một bộ đồng phục hải quân.

Chỉ có điều, khi Khánh Trần lên thuyền đã phát hiện, tay vịn trên thân tàu này có chút tệ.

Chỉ khi nhìn vào các chi tiết trên tàu, chúng ta có thể nhận ra đây là tàu cũ.

Trương Kiệm nhìn hai người, sắc mặt phức tạp:

"Các ngươi thật sự muốn ra biển?”

Khánh Trần cười nói:

"Chúng ta không phải là người thích đùa giỡn. Dúng rồi, các tàu viên khác đâu?”

Sắc mặt Trương Kiệm càng khó nhìn hơn:

"Nidup ở trên thuyền buộc lồng cua, lão John vừa uống rượu xong đang ngủ thiếp đi ở trong khoang thuyền, George....Tạm thời gọi điện không tới được. Ta nghe nói hắn đang ở trên Tàu Alpes của Craig.”

"Hả? Vậy cũng được, hôm nay phải ra khơi rồi, đột nhiên thiếu người thì làm sao bây giờ?”

Khánh Trần hỏi.

Trên thực tế, điều Khánh Trần lo hơn là, nếu tàu không thể ra khơi thuận lợi, làm sao hắn ra biển Baelen?

Một khắc nào đó, thậm chí thiếu còn muốn trực tiếp gọi điện thoại cho Hà Kim Thu, kêu đối phương huy động người. Hắn biết Cửu Châu nhất định có cao thủ ở chỗ này, lúc trước hắn chiến đấu cùng Jindai và Kashima ở Lạc Thành, tốt xấu gì cũng coi như từng giúp đỡ một chút, hiện tại nhờ vả cũng không quá phận nhỉ?

Chẳng qua, vạn nhất trực tiếp kéo ông chủ Hà tới, tàu Bắc Cực họ ra biển sẽ không còn là bắt cua nữa, mà sẽ đi săn cá voi hoặc giết người....

Trương Kiệm do dự nhiều lần, cuối cùng cũng gọi điện thoại cho Craig của Tàu Alpes:

"Ta muốn bán.”

Craig kiêu ngạo nở nụ cười:

"Hiện tại muốn bán, giảm năm mươi phần trăm ta mới mua..."

Không đợi hắn tiếp tục nói thêm, Trương Kiệm đã xanh mặt cúp máy.

Trương Kiệm nhìn về phía Khánh Trần nói: "Bây giờ đã không còn cách nào khác, cho dù George không đến, chúng ta cũng phải thử một lần. Đương nhiên nếu các ngươi cảm thấy thiếu người, muốn rời khỏi vẫn còn kịp….nếu các ngươi nguyện ý ở lại, ta nguyện ý hủy bỏ hiệp ước lúc trước, chia cho các ngươi một ít!”

"Không sao đâu."

Khánh Trần cười nói:

"Trung Quốc có một câu nói xưa, nhập gia tùy tục, xuất phát đi!”

Chỉ cần có thể thuận lợi đến biển Baelen, Khánh Trần cũng không thèm để ý rốt cuộc có thể đánh bắt được bao nhiêu cua hoàng đế.

---

Từ đây tới tối còn 5 chương nữa ạ!