Trương Kiệm quyết định cho Nidup một cơ hội, đưa hắn đi xét nghiệm nước tiểu, sau khi xác nhận kết quả kiểm tra âm tính thì mới đồng ý để Nidup lên thuyền.
Lão John nói với Nidup rằng nếu như muốn bắt đầu lại từ đầu ở trên thuyền săn cua vậy thì hãy ngoan ngoãn làm một người mới, bắt đầu làm từ việc buộc lồng bắt cua.
Sau khi Khánh Trần và Ương Ương lên thuyền, Nidup lạnh lùng nhìn hai người một cái sau đó tiếp tục làm công việc của mình.
"Chào ngươi, sau này chúng ta sẽ là đồng bạn trên thuyền Bắc Cực rồi."
Ương Ương tươi cười, dùng tiếng Anh chào hỏi hắn.
Nhưng Nidup chỉ lạnh lùng đáp:
“Chỉ có những thủy thủ được các thuyền viên khác thừa nhận thì mới được coi là đồng bạn thật sự. Các ngươi lên thuyền để đi du lịch, ngắm cảnh thì không được xem là đồng bạn."
Ương Ương mỉm cười, không trả lời.
Thuyền Bắc Cực còn chưa rời xa bến cảng thì điện đàm trên thuyền vang lên, từ trong truyền ra tiếng cười giễu cợt của Craig:
"Trương, nghe nói cuối cùng ngươi đã đồng ý để thằng nghiện kia lên thuyền. Hơn nữa còn có hai học sinh chưa đầy 18 tuổi nữa, một trong số đó còn là con gái, chuyện này là thật hả? Trương, vinh quang trong quá khứ của thuyền Bắc Cực đã bị phá hủy trong tay ngươi rồi đó."
Trương Kiệm lạnh lùng không nói gì, Craig cũng không chịu dừng lại.
Tiếng cười lớn từ trong phòng điều khiển của thuyền Alpes truyền qua bộ đàm, vang lên:
"Trương, một thằng nghiện và hai đứa học sinh có thể nhấc lồng bắt cua giúp ngươi? Sợ rằng lão John sẽ phải mệt chết trên thuyền Bắc Cực rồi. Chỉ là chỗ của ta có một món quà truyền thống của biển Baelen đây này, ngươi chuẩn bị nhận lấy nhé."
Lúc này Khánh Trần, lão John đều có mặt ở trong phòng điều khiển, Trương Kiệm nhìn về phía lão John, thắc mắc:
“Biển Baelen có món quà truyền thống gì à?"
Lão John nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt lập tức thay đổi, hắn vội nói với mọi người:
“Mau đóng chặt cửa lại, tất cả trốn vào phòng điều khiển!"
Ngay sau đó, thuyền Alpes đuổi từ phía sau tới, đi song song với thuyền Bắc Cực, hai con thuyền chỉ cách nhau chừng ba mét.
Khánh Trần nhìn thấy bảy tên thủy thủ trên thuyền Alpes khiêng ba cái hòm màu trắng ra ngoài, lấy...từng khay từng khay trứng gà từ trong ra!
Tổng cộng tận ba hòm, mấy trăm quả trứng gà.
Chỉ có điều số trứng gà này không phải để ăn mà dùng để ném!
Đúng lúc này, đám thủy thủ trên thuyền Alpes cầm trứng gà lên, ném sang phía thuyền Bắc Cực như là đang chơi ném tuyết vậy.
Khánh Trần ngẩn người:
"Đây là thứ truyền thông quái quỷ gì vậy?"
Lão John tức tới run người:
"Những người đi săn cua có rất nhiều truyền thống, từ rất lâu trước đây khi thuyền rời khỏi bến cảng, giữa các thuyền săn cua sẽ tiến hành một trò chơi nhỏ như này, dùng để xúc tiến quan hệ hai bên."
Khánh Trần nhìn lòng trắng trứng và lòng đỏ trứng dính đầy lên kính cửa sổ:
"Có kiểu xúc tiến quan hệ như vậy sao..."
Họ chứng kiến đám thủy thủ thuyền Alpes liên tục ném mấy trăm quả trứng gà xong rồi chạy hết công suất, nghênh ngang rời khỏi đây.
Khánh Trần đi ra khỏi phòng điều khiển, nhìn xung quanh, lập tức cảm thấy thuyền Bắc Cực như đang được phủ kín bởi trứng gà.
Đám người săn cua này đúng là khắm lọ mà.
Hắn nhìn thuyền Alpes đã đi xa, đột nhiên giơ cánh tay lên, dựng thẳng ngón tay cái.
Đồng thời nhắm một con mắt vào.
Đúng lúc này, thuyền trưởng Craig trên thuyền Alpes đang đứng ở trên boong thuyền, dùng kính viễn vọng nhìn về phía sau, vui vẻ nói với đám thuyền viên ở xung quanh:
“Tên học sinh kia đang giơ ngón cái lên khen ngợi chúng ta ném giỏi kìa."
Một tên thủy thủ thấy ngờ vực, cầm lấy kính viễn vọng từ trong tay Craig để quan sát, sau khi suy tư vài giây, hắn nói:
"Sao ta lại thấy giống đám pháo thủ đang đo khoảng cách chuẩn xác trước khi khai hỏa vậy?"
Craig:
"???"
Trên thực tế thì đúng là Khánh Trần đang đo khoảng cách, trên đại dương bao la thiếu vật tham chiếu, vậy nên hắn muốn làm quen với kỹ thuật đo khoảng cách mới, để hắn dùng Lấy Đức Phục Người.
Ương Ương đứng bên cạnh cười nói:
“Không đến mức như vậy chứ, người ta ném trứng gà vào ngươi, ngươi định cầm súng bắn trả, làm vậy hơi quá đáng rồi đó."
Khánh Trần cười đáp:
“Không có gì đâu mà, ta chỉ đo khoảng cách thôi."
Trong lòng Ương Ương tự nhủ, ngươi là kiểu người đã không làm thì thôi, đã làm là phải làm tới cùng, đo khoảng cách làm gì chứ, còn không phải là để bắn đối phương hay sao.
Thuyền Bắc Cực đi trên biển đã được 20 tiếng, rốt cục vào rạng sáng ngày hôm sau đã tiến vào vùng biển Baelen.
Trong thời gian 20 tiếng đồng hồ này, Khánh Trần đã tận mắt chứng kiến sự tàn khốc của nghề săn cua.
Trương Kiệm chịu trách nhiệm lái thuyền, 20 tiếng liên tục không hề chợp mắt, nếu người cầm lái ngủ, chỉ cần vài phút sau thuyền sẽ chệch khỏi lộ trình định sẵn.
Trên thuyền chỉ có lão John biết một ít kỹ thuật lái thuyền, nhưng hắn phải ở trên boong thuyền hướng dẫn người mới.