“Chờ chút đã, tạm thời đừng di chuyển về hướng đó.”
Khánh Trần nhíu mày.
“Sao vậy hả?”
Lão John thắc mắc.
Ánh mắt hắn nhìn xung quanh để tìm kiếm rồi đưa kính viễn vọng cho lão John:
“Có một con thuyền vẫn luôn đi theo sau chúng ta. Trước tiên chúng ta đi một vòng cắt đuôi chúng đã, chớ nên dẫn chúng tới nơi chúng ta định hạ lồng cua.”
Lão John ngẩn ra, mọi chuyện trên boong thuyền do hắn quyết định, nếu thủy thủ mới muốn cướp quyền thì đó là một việc vô cùng nghiêm trọng.
Nhưng khi hắn nhìn thấy thuyền Alps thông qua kính viễn vọng, hắn gọi điện cho Trương Kiệm:
“Trương, chúng ta đi một vòng cắt đuôi thuyền Alps.”
Lão John kinh ngạc nhìn Khánh Trần, thuyền Alps ở phía xa chỉ như một điểm trắng nhỏ, khi nãy thiếu niên này không hề dùng kính viễn vọng, sao hắn có thể phát hiện ra thuyền Alps.
Hơn nữa, dựa vào giọng điệu, dờng như Khánh Trần rất tự tin nơi họ sắp tới sẽ có vô số cua hoàng đế.
Chuyến săn cua lần này tương đối căng thẳng, dường như thuyền Trường Vĩ, thuyền Hổ Kinh, thuyền Alps đã bao vây xung quanh thuyền Bắc Cực.
Tình hình bị đối phương nhìn chằm chằm vào khiến lão John cảm thấy bất an.
Khánh Trần hỏi:
“Nếu như giữa các thuyền săn cua xảy ra xung đột trên biển thì chuyện gì sẽ xảy ra?”
Lão Johm nghiêm mặt nói:
“Sẽ có người lén lút xuống biển cắt đứt dây thừng buộc phao của người khác, khiến tất cả lồng cua của ngươi chìm dưới đáy biển.”
Khánh Trần ngẩn ra vài giây:
“Chỉ vậy thôi sao?”
Lão John nói:
“Trên thuyền của họ có chuẩn bị rất nhiều bộ đồ lặn, nhưng Trương Kiệm tiết kiệm tiền nên trên thuyền Bắc Cực của chúng ta không hề chuẩn bị bộ nào.”
Chuyện này đồng nghĩa với việc họ hoàn toàn không có cơ hội đáp trả.
Nhưng sau khi lão John nói xong mới phát hiện ra gương mặt Khánh Trần giãn ra, buông lỏng.
Thật lòng mà nói, Khánh Trần tưởng mấy người này sẽ sống chết với nhau trên biển nữa chứ, nếu chỉ là xuống biển cắt phao…Chẳng thú vị mấy cả.
Thật ra cắt phao đã là một thủ đoạn vô cùng âm hiểm rồi, có thể khiến một chiếc thuyền săn cua chịu tổn thất nặng nề, trên biển Baelen đã từng xảy ra vài lần chuyện như vậy, nguyên nhân là do vị thuyền trưởng con thuyền này ngủ với vợ của thuyền trưởng tàu kia, hoặc thế lực người săn cua ở bến cảng chuẩn bị thanh tẩy.
Khánh Trần nhìn về phương xa, dõi mắt ra tận phía cuối đường chân trời:
“Tiến về phía đích tới thôi, thuyền Alps đi rồi.”
Lão John nhìn về hướng đó, mở lớn hai mắt nhưng cũng không thể nhìn được gì:
“Sao ta không nhìn thấy gì cả vậy?”
Khánh Trần nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái:
“Đi rồi đương nhiên là không thấy được.”
Câu trả lời này khiến lão John tức điên!
…
Trên con thuyền lắc lư không ngừng, lão John chỉ huy Ương Ương cho mồi câu vào trong lồng cua, sau đó chỉ huy Khánh Trần và Nidup lần lượt hạ 8 chiếc lồng cua xuống dưới biển.
Nidup nhìn chằm chằm vào Khánh Trần, dường như sợ khi hạ lồng cua xuống, người trẻ tuổi kia sẽ lười biếng.
Dù sau một chiếc lồng cua nặng tới 680 pound, sau khi lão John dùng cần cẩu đưa lên trên đài ở mép boong tàu thì cần có hai người buộc chặt dây phao, hợp sức đẩy nó xuống dưới.
Nếu một trong hai người lười biếng, người còn lại sẽ phải tiêu tốn rất nhiều thể lực.
Nhưng điều khiến Nidup cảm thấy kỳ lạ chính là lần này lại nhẹ nhàng hơn trước kia nhiều.
Chẳng lẽ Trương Kiệm thuê lồng săn cua chất lượng kém, vậy nên mới nhẹ như vậy sao?
Nidup nhìn Khánh Trần, bí mật không đẩy chiếc lồng bắt cua.
Một pound tương đương với 0,45kg, tính toán một cách tương đối thì một cái lồng bắt cua nặng chừng 305kg, một người bình thường không thể nhấc nổi nó được, nếu không thuyền săn cua cần gì phải trang bị cần cẩu.
Nhưng Nidup vừa mới mất tập trung thì có một cơn sóng lớn đánh tới, Nidup bị cơn sóng này đánh lui về phía sau, giẫm lên trên cuộn dây thức.
Lồng cua nhanh chóng chìm xuống đáy biển, từng vòng từng vòng dây thừng bị kéo xuống, quấn chặt lấy mắt cá chân Nidup.
Lão John hét lớn:
“Cắt đứt dây thừng!”
Nhưng điều khiến hắn cảm thấy bất ngờ chính là Khánh Trần không hề làm như vậy, thậm chí còn không rút con dao găm ở trên bộ quần áo lao động ra.
Lão John cuống lên, hắn biết nếu thuyền viên không làm theo lời hắn nói thì sẽ có hậu quả nghiêm trọng tới mức nào.
Nếu Nidup bị dây thừng quấn chặt, kéo vào trong biển thì hắn không thể sống sót được, chỉ trong vòng 10s ngắn ngủi, áp lực khổng lồ dưới đáy biển sẽ giết chết Nidup.
Nhưng lại có một cơn sóng đánh tới.
Khi sóng biển sắp ập lên trên boong thuyền, lão John tận mắt nhìn thấy Khánh Trần dùng một tay giữ sợi dây thừng lại.
Chiếc lồng cua đang rơi xuống cũng lập tức đứng yên!
Hắn sững sờ tại chỗ, dùng tay không giữ chặt dây thừng?!
Lão John còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra thì cơn sóng kia đã bao phủ mọi người, hắn không thể nhìn thấy rõ mọi chuyện diễn ra được.
Chờ khi nước biển chảy theo boong thuyền quay về với biển, lão John vịn cần cẩu, vội nhìn về phía Nidup.