Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 105: Yêu Cầu




"Ta ở lớp 11 ban 4, lớp 11 ban 3 ở lớp bên cạnh có một kẻ ngốc luôn tìm cơ hội lôi kéo làm quen với ta. Hắn đã kết bạn với ta thông qua nhóm wechat của lớp, ta nghe nói hắn rất nghèo nên không chấp nhận, sau đó hắn gửi lời mời thêm hai lần ta mới chấp nhận.”

Lưu Đức Trụ nói:

"Kết quả mới thêm ta hai ngày, không hiểu sao lại kéo ta vào một nhóm, bên trong toàn là bán tất, hỗ trợ giới thiệu những người phụ nữ giàu có......”

Vẻ mặt Khánh Trần càng thêm kỳ dị, đây không phải là Nam Canh Thần thì còn có thể là ai?

Nếu không phải hắn luôn đeo mặt nạ, có lẽ Lưu Đức Trụ đã có thể trực tiếp dựa vào nét mặt của hắn mà nhìn ra mánh khoé rồi!

"Đại ca, ở thế giới ngoài làm sao ta mới có thể liên lạc với ngươi?”

Lưu Đức Trụ cẩn thận hỏi.

Khánh Trần cười:

"Yên tâm, ta sẽ liên lạc với ngươi.”

Nói xong, hắn xoay người ra khỏi phòng tạm giam.

Mãi cho đến khi cánh cổng bằng hợp kim sau lưng đóng lại, Khánh Trần mới chậm rãi thở ra.

Đằng sau chiếc mặt nạ, đồ án hình ngọn lửa trên mặt hắn nhanh chóng mờ đi.

Thay đổi giọng nói, đây là tác dụng thứ hai của thuật hô hấp.

Trước khi tới Khánh Trần đã nghĩ tới, chuyện bản thân không dùng giọng nói để trao đổi sớm muộn cũng sẽ bị Lưu Đức Trụ nghi ngờ, nhưng nếu lần trước cầm máy đọc, lần này mà mở miệng nói chuyện, ngược lại không ổn.

Cho nên, để cho Lưu Đức Trụ tìm ra vấn đề, Khánh Trần sẽ giải quyết vấn đề, như vậy mới xoá bỏ hoài nghi của đối phương.

Nói thật, hắn thật sự có chút lo lắng việc Lưu Đức Trụ vẫn chưa phát hiện được vấn đề này, nếu không hắn vẫn phải dùng máy đọc viết chữ....

Quá mệt mỏi.

.......

Một mình cô độc trong phòng tạm giam, Lưu Đức Trụ lặng lẽ nhìn cánh cổng hợp kim đã đóng chặt mà ngẩn ngơ cả người.

Trong đầu hắn đều là cái người mặt nạ mèo kỳ dị kia.

Trên cái mặt nạ ấy, những đường vân màu đỏ và màu trắng đan xen vào nhau, tạo ra có một loại cảm giác khó hiểu nhìn chằm chằm mình.

Mạnh mẽ mà thần bí.

Lưu Đức Trụ khó hiểu, mặc dù bản thân không thể tiếp cận Lý Thúc Đồng, nhưng tiếp cận với kẻ thừa kế của Lý Thúc Đồng cũng là một lựa chọn không tệ.

Hắn hiểu rõ, bản thân không phải nhân vật chính của thế giới ngoài.

Có lẻ chủ nhân mặt nạ mèo kia mới là nhân vật chính.

Ngoài cửa, Lý Thúc Đồng và Lâm Tiểu Tiếu, Diệp Vãn đều đang chờ.

"Đây có phải bạn học của ngươi không? Ta còn tưởng mọi người ở thế giới ngoài đều giống ngươi chứ, sẽ đều làm ta sợ hãi, nhưng sau khi nhìn thấy hắn, ta đã không còn sợ nữa rồi.”

Lý thúc Đồng cười hỏi:

"Nói chuyện thế nào rồi?”

Khánh Trần suy nghĩ:

"Ta cần một lọ thuốc biến đổi gen.”

...

"Thuốc biến đổi gien?"

Lý Thúc Đồng kỳ quái hỏi:

"Cho hắn?"

“Đúng vậy.”

Khánh Trần gật gật đầu.

“Tại sao?”

Lâm Tiểu Tiếu hiếu kì:

"Tạo ra cái đồ chơi như thuốc biến đổi gien này còn rất khó khăn, chẳng phải là lời cho hắn quá rồi sao?".

"Ta cần dùng hắn để chứng minh cho người ở thế giới ngoài, ta thật sự có thể mang đến thứ mà mấy người kia muốn. Hơn nữa hắn cũng cần một chút năng lực tự vệ, bằng không bị người ta bắt được thì rất dễ bị tra hỏi. "

Khánh Trần trả lời.

Lưu Đức Trụ không có tí dũng khí nào, Lâm Tiểu Tiếu vừa thẩm vấn, hắn liền thú nhận toàn bộ.

Để một kẻ như thế coi như tường phòng lửa của chính mình, đi đối mặt với mấy người ở thế giới bên ngoài kia, trong lòng Khánh Trần vẫn có chút không yên tâm.

Cho nên hắn đổi một góc độ suy nghĩ khác: Nếu hắn bị bắt lại thì sẽ nhận tội. Vậy để người ta không bắt được hắn là xong!

Lâm Tiểu Tiếu nghĩ một chút, cảm khái nói:

"Nghe rất có đạo lý. . ."

Khánh Trần nhìn về phía Lý Thúc Đồng:

"Ta cần dựng thành trì tầng tầng lớp lớp bên cạnh mình, như thế mới có thể bảo đảm chắc chắn ngụy trang và an toàn bản thân. Tuy tường phòng lửa như Lưu Đức Trụ không rắn chắc, nhưng ta có thể sử dụng bây giờ cũng chỉ có hắn."

Bên cạnh Khánh Trần có Giang Tuyết, Lý Đồng Vân, Nam Canh Thần. Nhưng mấy người này đều là bạn của hắn, dùng để làm tường phòng lửa hay pháo đài đều sẽ hại chết bọn họ.

Cho nên, Lưu Đức Trụ chính là lựa chọn tốt nhất, cũng là chính Lưu Đức Trụ chọn.

Hắn nhìn về phía Lý Thúc Đồng:

"Sư phụ Lý, ngươi còn nợ ta một lần trao đổi điều kiện. Ta dùng để đổi một liều thuốc biến đổi gien."

Lý Thúc Đồng có chút hứng thú hỏi:

"Ngươi cũng đã là học sinh của ta, cũng không cần lấy điều kiện trao đổi."

"Chung quy cũng không thể để ngươi che chở mãi được."

Khánh Trần đáp lại.

"Thú vị."

Lý Thúc Đồng cảm thấy hắn chọn đối phương, có lẽ là vì sự sáng suốt và quật cường này.

Đây là một loại phẩm chất vô cùng ưu tú, có thể khiến người ta tiến xa.

Lý Thúc Đồng lại nói tiếp:

"Có điều, ngươi đã giúp ta mang kỳ phổ đến, ta lại nợ ngươi thêm một lần. Cho nên lần này ta có thể tìm thuốc biến đổi gien cho ngươi, nhưng ta vẫn nợ ngươi một yêu cầu như cũ."

"Cảm ơn sư phụ. "

Khánh Trần nghiêm túc nói.