Nếu không thì sao họ lại biết nhanh như vậy.
Lúc này, bọn Tôn Sở Từ cũng ra đến cửa nhà ga, khi vừa nhìn thấy tấm bảng trên tay Nghê Nhị Cẩu, mọi người đều ngơ ra:
"Chờ một chút, chẳng lẽ Khánh Trần cũng ngồi cùng chuyến tàu với chúng ta sao?"
"Nhưng rõ ràng lúc xuống tàu ta đâu có thấy hắn.”
Tôn Sở Từ kỳ quái nói.
Nghĩ đến đây, hắn lập tức chạy lại hỏi Nghê Nhị Cẩu:
"Xin chào, người tên là Khánh Trần mà ngài đang chờ có phải Khánh Trần của Bạch Trú không?"
Nghê Nhị Cẩu cười híp mắt nói:
"Đúng vậy, chính là hắn."
Đoàn Tử cảm khái:
"Không phải Côn Luân nói sẽ không đón bất kì người du hành nào sao, ta thấy mọi người đều tự đến đó mà, sao ngươi lại đến đây đón hắn."
Đám người nghĩ thầm, chẳng lẽ Bạch Trú có địa vị cao đến mức Côn Luân phải sắp xếp riêng người đến đón hắn?
Tôn Sở Từ tò mò nói:
"Có phải đây là đãi ngộ của khách quý không?"
Nghê Nhị Cẩu cười híp mắt nói:
"Đúng vậy, đây chính là đãi ngộ của khách quý."
Bọn Tôn Sở Từ đều thầm than, không ngờ địa vị của Bạch Trú lại cao như vậy!
Khánh Trần cảm thấy rất kỳ quái, hắn lập tức nhắn tin cho Trịnh Viễn Đông:
"Có phải các ngươi theo dõi căn cước của ta không, nếu không thì sao lại biết ta ngồi trên chuyến xe này?"
Trịnh Viễn Đông:
"Đúng thế."
Khánh Trần buồn bực:
"Biết hành tung của ta cũng được, nhưng cần gì phải phái riêng người đến đón ta như thế, chẳng phải mọi người đều tự đến đó sao, ngươi cần gì phải quan trọng hóa vấn đề lên như thế, làm như vậy không tốt lắm đâu."
Trịnh Viễn Đông:
"Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta chỉ muốn đón ngươi đến thẳng trung tâm hội nghị để ngươi không gây họa cho những tổ chức người du hành ở Trịnh thành thôi."
Khánh Trần: "???"
Hóa ra là vậy!
Hắn còn tưởng những gì hắn vừa làm ở Châu Âu đã khiến Côn Luân muốn nâng cao đãi ngộ của hắn, nên mới cho người đến đón hắn.
Nhưng không ngờ mục đích của họ lại là bảo vệ những người du hành khác!?
Khánh Trần:
"Các ngươi thật quá đáng."
Trịnh Viễn Đông:
"Ngươi tự hỏi mình xem ta làm vậy có quá đáng không?"
Khánh Trần trầm ngâm rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn không trả lời.
Trịnh Viễn Đông:
"Ngươi đi thẳng đến trung tâm hội nghị đi, đừng có chạy loạn."
Khánh Trần:
"Ta không đến trung tâm hội nghị ngay đâu, ta muốn đi dạo một lúc đã."
Hắn đợi mãi không thấy đối phương trả lời, có lẽ Trịnh Viễn Đông đang liên lạc với Nghê Nhị Cẩu để thông báo Khánh Trần đã rời khỏi nhà ga rồi.
Lúc này, Nghê Nhị Cẩu đang vừa cầm bảng vừa nhìn thoáng qua tất cả những người đang đứng trong nhà ga Trịnh thành để xem có Khánh Trần ở đây không....
Bọn Tôn Sở Từ vừa nhìn cảnh này vừa thầm tự nhủ, chẳng lẽ Khánh Trần thật sự đi cùng chuyến xe với họ sao?
Họ lại quay sang nhìn nhau, rõ ràng họ đều không nhìn thấy đối phương mà!
Chờ chút, người du hành vừa nói chuyện với họ lúc trước đâu....
Tôn Sở Từ rơi vào trầm tư.
Lúc này, Khánh Trần đã rời khỏi nhà ga, hắn đang định tìm một khách sạn nào để liên lạc với bọn Lưu Đức Trụ, xem bên họ thế nào rồi.
Nhóm của Lưu Đức Trụ, Nam Canh Thần và nhóm của La Vạn Nhai đều xuất phát trước hắn 3 giờ, nên chắc chắn bây giờ mọi người đều đã đến trung tâm hội nghị của Trịnh thành rồi mới đúng.
Đúng lúc này, một thanh niên vừa nhìn thấy Khánh Trần đã ngẩn ra:
"Sao ngài lại ở chỗ này."
Khánh Trần cười.
Vì bây giờ hắn là Khánh Nguyên.
Xem ra hắn đã tìm được manh mối về Khánh Nguyên rồi.
....
Để tổ chức liên hội người du hành lần này, Côn Luân đã thuê trung tâm hội nghị của Lạc thành và 4 tòa khách sạn xung quanh đó.
Nhưng mọi người đều phát hiện ra một vấn đề, tất cả các thành viên của các tổ chức có tiếng như Ma Trận, Hồng Diệp, Bào Ca, Hồng Tán Tán, Tam Giang Khẩu đều được sắp xếp vào khách sạn JW Vạn Hào.
Có người nói, tất cả những người du hành có thân phận quan trọng đều được xếp vào một nơi.
Những người du hành có thân phận không quan trọng sẽ được sắp xếp trong 3 khách sạn còn lại.
Lúc này, một con khủng long màu xanh lá đang cầm điện thoại đi vào khách sạn, gặp nhân viên công tác, nó lập tức đưa mã hai chiều cho họ.
Nhân viên công tác ngơ ngác nhìn điện thoại, sau đó lại ngơ ngác nhìn khủng long:
"Chào ngài, ngài là...."
Trong khủng long nhỏ lập tức vang lên một giọng nói ồm ồm:
"Zard, Z, A, R, D."
Nhân viên công tác lễ phép mỉm cười:
"Được rồi, đây là thẻ phòng của ngài, số phòng của ngài là 1524."
Zard hỏi:
"Ngươi có thể tra xem một người tên là Khánh Trần đã đến đây chưa giúp ta được không? Hoặc ID Băng Nhãn đang ở phòng số bao nhiêu?"
Nhân viên công tác khách khí nói:
"Xin lỗi khủng long nhỏ...Zard tiên sinh, chúng ta không được phép tiết lộ thông tin khách hàng."
Sau đó nhân viên công tác lập tức nhìn sang bên, ở đó có mấy thành viên Côn Luân đang nghiêm túc duy trì trật tự ở khách sạn, phía xa là một nhóm nhân viên y tế đang truyền dịch cho những người ngộ độc nấm.