Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 117: Thanh Toán




Trong bệnh viện nhân dân số 2 ở Lạc Thành, khoa cấp cứu.

Trong phòng bệnh cấp cứu vốn dĩ được coi như quạnh quẽ, bỗng nhiên có đầy thành viên Côn Luân.

Những chiến sĩ trẻ tuổi này lúc bắt côn đồ thì ai nấy cũng đều sinh long hoạt hổ, sau khi kết thúc chiến đấu thì từng người đều nằm ở trên giường kêu rên, la hét để nữ y tá tiêm thuốc giảm đau cho bọn họ.

Nhưng những người cũng chỉ bị trầy da một chút.

Ngay từ đầu cô y tá còn cho là bọn họ muốn giả vờ đáng thương để bắt chuyện, các nàng cũng gặp nhiều người bệnh như vậy rồi, đang chuẩn bị cố ý cho bọn hắn đâm lệch ra mấy châm.

Về sau nghe nói bọn họ cứu người mới biến thành dạng này, liền không ra tay độc ác nữa.

Hơn nữa, các nàng phát hiện những chiến sĩ trẻ tuổi này đau thật.

Trên thực tế, loại đau đớn này có một danh từ riêng ở thế giới bên trong: di chứng quá tải.

Người bình thường vận động quá mức, trong cơ thể sẽ có axit lactic chồng chất, cực kì đau mỏi.

Nhưng sau khi tiêm thuốc biến đổi gen “số thứ tự thấp” vào người thì càng tăng thêm đau đớn thần kinh.

Ví dụ như, nếu bây giờ Lưu Đức Trụ vận động quá sức cũng sẽ đau đớn, bởi vì hắn chỉ tiêm thuốc FDE-005.

Nếu như hắn tiêm thuốc 004, 003 theo thứ tự, loại di chứng này sẽ dần dần biến mất.

Y tá chưa từng thấy loại tình huống này, nhưng Hồ Tiểu Ngưu đã từng gặp ở thế giới bên trong rồi.

Mặc dù hắn không tiêm thuốc biến đổi gen, cũng không có nếm thử thịt heo, nhưng đã gặp heo chạy.

Hồ Tiểu Ngưu âm thầm suy nghĩ, xem ra tổ chức Côn Luân có thực lực nhất định.

Lúc này mới bắt đầu xuyên qua chưa được bao lâu, đã lấy được nhiều thuốc biến đổi gen như vậy rồi.

Ông chủ Trịnh kia hẳn là có một chỗ cắm dùi ở thế giới bên trong.

Lúc này, Lộ Viễn là người cuối cùng được khiêng xuống xe cứu thương, thành viên Côn Luân ở một bên nháy mắt ra hiệu nói:

"Đội trưởng Lộ, sắp xếp cho ngươi một phòng bệnh chăm sóc riêng đi, Tiểu Ưng nói lần trước hắn ở phòng riêng, y tá xinh lắm.”

Tiểu Ưng, chính là tài xế xe taxi gặp phải tên côn đồ kia. Trước đó Lưu Đức Trụ bị người ta bắt cóc ở dưới cầu vượt, người lái xe việt dã đâm đổ xe thương vụ cũng là hắn. Ở nội bộ Côn Luân, từ trước đến nay hắn được đặt biệt danh là Tam Lang có mạng sống kiên cường.

Lộ Viễn cau mày nói:

"Không được, đổi ta đến chỗ của tên Hồ Tiểu Ngưu kia đi.”

"Hả?"

Thành viên Côn Luân sửng sốt:

"Phòng bệnh bên kia rất ồn ào.”

"Không cần để ý đến việc này."

Lộ Viễn ngẫm nghĩ rồi nói:

"Ta còn có chút việc chưa rõ, phải hỏi bốn người bạn mới này của chúng ta một chút. Đúng rồi, ngươi bảo Ban Thủ đi thăm dò thân phận của bọn họ.”

"Vâng.”

Thành viên Côn Luân đẩy Lộ Viễn đã xử lý xong vết thương vào phòng bệnh.

Thành viên này trơ mắt nhìn Lộ Viễn một giây trước còn tỉnh táo suy nghĩ, một giây sau vào phòng bệnh bỗng nhiên bắt đầu kêu lên đau đớn, nhập vai trong nháy mắt.

Đợi đến khi Lộ Viễn nằm lên giường bệnh bên cạnh Hồ Tiểu Ngưu, cũng vẫn luôn không để ý đến đối phương, chỉ lo kêu đau.

Hồ Tiểu Ngưu do dự nửa ngày, sau đó quay đầu nói với Lộ Viễn:

"Cảm ơn các ngươi kịp thời tới cứu chúng ta.”

"Đương nhiên phải cảm ơn chúng ta rồi.”

Lộ Viễn trở mình, vết thương trên đùi, trên lưng, trên lưng đau đớn khiến hắn nhe răng trợn mắt:

"Vừa rồi ngươi có thấy lúc ta cứu các ngươi có bao nhiêu anh dũng không, lúc ấy ta gặp nguy hiểm mà không rối loạn, đối mặt với họng súng của côn đồ mà vẫn bình tĩnh tự nhiên... À không đúng, khi đó ngươi còn đang ở trong bao bố mà, không nhìn thấy.”

Hồ Tiểu Ngưu:

"...”

Lộ Viễn thở dài:

"Nếu ông chủ Trịnh nhìn thấy, chắc chắn sẽ thăng chức tăng lương cho ta!”

Hồ Tiểu Ngưu nói sang chuyện khác:

"Nhưng mà sao ngươi lại biết chúng ta xảy ra chuyện?”

Lộ Viễn đáp:

"Người phát hiện ra các ngươi xảy ra chuyện cũng không phải là chúng ta, là một người khác hoàn toàn, chúng ta chỉ là may mắn gặp dịp mà thôi. Đương nhiên, bắt những tên côn đồ kia cũng là trách nhiệm của chúng ta.”

Hồ Tiểu Ngưu nghi hoặc hỏi:

"Một người khác hoàn toàn? Ai?”

"Không thể nói."

Lộ Viễn lắc đầu tỏ bẻ phải tuân thủ điều lệnh giữ bí mật

Một thành viên Côn Luân cầm túi nhựa màu đen đi vào phòng bệnh:

"Đây là bốn cái điện thoại tìm thấy ở trên xe của côn đồ, của các ngươi sao, ra xác nhận một chút đi?”

Hồ Tiểu Ngưu lấy cái của mình từ trong túi nhựa ra, mật mã vẫn chưa bị phá, vẫn là điện thoại hoàn hảo không chút tổn hại.

Hắn mở ra xem, bỗng nhiên phát hiện Lưu Đức Trụ gửi tới một tin nhắn Wechat:

"Đây coi như là giao dịch lần thứ nhất, nhớ kỹ thanh toán vàng thỏi.”

Hồ Tiểu Ngưu giật mình.

Xâu cuỗi đầu đuôi câu chuyện của tin Wechat này:

Là Lưu Đức Trụ phát hiện mình đối mặt với nguy hiểm, cho nên liền chế tạo cơ hội để Côn Luân ra tay bắt lấy côn đồ, cứu mình.