Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1176: Giả Danh 2




Ảnh tử vừa cười vừa nói:

"Ngươi cho rằng có thể giữ bí mật của mình thật lâu phải không, nếu muốn giết ngươi mà nói thì đã sớm giết rồi. Ở trước mặt ta, không có bí mật."

Đầu Khánh Nguyên rủ xuống thấp hơn:

"Đã hiểu."

Chỉ là Khánh Nguyên không hiểu được, tại sao Ảnh tử lại tìm tới con rối này.

Cứ như bí mật gì cũng không thể gạt được đối phương.

Loại cảm giác áp bách bị người ta nhìn thấu này, khiến Khánh Nguyên sợ hãi từ tận sâu trong lòng, cũng cảm nhận sâu sắc rằng những trò mèo mình làm trước đây chỉ như trò con nít.

"Ngài lần này tới..."

Khánh Nguyên hơi nghi hoặc.

Ảnh tử bình tĩnh nói:

"Ta cho ngươi nhiệm vụ kế tiếp trong cuộc chiến Ảnh tử, sau hai mươi ngày, Mật Điệp ti sẽ phụ trách nghênh đón Khánh Mục trở lại phương nam, ta cần ngươi tiến về trấn nhỏ bên ngoài khu cấm kỵ số 065 kia, sớm thám thính tin tức có liên quan đến gia tộc Jindai. Nếu như ngươi có thể giết một cao thủ cấp B của gia tộc Jindai thì ta sẽ tha thứ những việc tự cho là đúng ngươi làm trong quá khứ."

Khánh Nguyên sửng sốt, lại vội vàng cúi đầu cung kính nói:

"Đã hiểu, ta sẽ dốc toàn lực ứng phó."

"Biểu hiện tốt một chút."

Khánh Nguyên cúi đầu, cách rất lâu sau đó lại ngẩng đầu, trước mặt đã không còn tung tích Ảnh tử.

Cũng không biết đối phương rời đi từ khi nào.

Nhưng Khánh Nguyên cũng không còn khiêm tốn như mới nãy, tựa hồ sự sợ hãi vừa rồi cũng chỉ là làm bộ.

"Hẳn là ảnh tử cũng không tìm thấy bản thể của ta ở đâu cho nên mới cần tìm tới con rối ta dùng để đi lại bên ngoài này, để cảnh cáo ta?"

Khánh Nguyên kín đáo phân tích:

"Đối phương hẳn là cũng vừa mới biết thân phận người du hành của ta, trong lời nói cảnh cáo cũng có phần phô trương thanh thế."

Như vậy, nếu như ngay cả ảnh tử cũng không tìm được bản thể của hắn, vậy thì tại sao hắn còn phải e ngại?

Sắc mặt Khánh Nguyên trầm lặng như nước, bình tĩnh đến cực điểm.

Nhưng một tảng đá lớn lại thả xuống trong lòng hắn, mặc kệ Ảnh tử có trực tiếp trở thành mối uy hiếp với hắn không, nhưng Ảnh tử chung quy vẫn là người cầm quyền chân chính ở thế giới trong.

Hắn làm một người được chọn, thực sự không cần thiết đắc tội Ảnh tử đương nhiệm.

Cho nên, hắn sẽ đi khu cấm kỵ số 065.

Về phần giết cao thủ cấp B của gia tộc Jindai, chuyện này có vẻ cũng không khó như trong tưởng tượng.

Nghĩ tới đây, Khánh Nguyên quan sát bốn phía, sau đó bước nhanh rời đi.

...

Khánh Vô đi một mình trên đường phố, sau một khắc, hắn trông thấy thân ảnh màu đen đứng phía trước, thấp giọng nói:

"Ảnh tử tiên sinh."

Ảnh tử nói ngắn gọn:

"Đi khu cấm kỵ số 065, giết một cao thủ cấp B của gia tộc Jindai."

Nhưng mà chuyện khiến cho người ta không tưởng tượng được lại phát sinh, Khánh Vô nghi ngờ hỏi:

"Không phải ngài bảo ta ở lại đây an tâm tu hành, sau đó với những tên trong gia tộc muốn nhằm vào ngài thì..."

Ảnh tử:

"Làm theo."

Nói xong, Ảnh tử xoay người rời đi, căn bản không cho Khánh Vô thời gian phản ứng!

Sau vài phút, điện thoại trong túi vị Ảnh tử này chấn động.

Hắn lấy ra bấm kết nối, lại nghe thấy giọng nói của Ảnh tử từ trong điện thoại truyền đến:

"Ngươi còn dám giả mạo ta, ta sẽ lấy La Vạn Nhai đi trồng Cảnh Sơn Trà."

Khánh Trần:

"...Chính ngài bảo ta nghĩ cách, cao thủ gia tộc Jindai nhiều như vậy, một tên cấp C như ta ứng đối làm sao với nhiều cao thủ như thế chứ, đương nhiên là phải tìm trợ thủ rồi."

Ảnh tử lạnh lùng nói:

"Đây chính là cách ngươi nghĩ ra? Bên Khánh Vô ta sẽ giúp ngươi che giấu, nhưng đừng để ta phát hiện ngươi lại giả mạo ta. Nếu không phải Khánh Vô gọi điện thoại tìm ta xác nhận thân phận, sợ là phải đợi ngươi lừa hết tất cả người được chọn thì ta mới biết chuyện này?"

"Ha ha ha, nhiều người mới náo nhiệt."

Khánh Trần lúng túng nói.

Nói thật, Khánh Trần không nghĩ tới mình lại bại lộ nhanh như vậy.

Bởi vì hắn căn bản không nghĩ tới, Khánh Vô lại là người của Ảnh tử.

Đúng rồi.

Trong chín người được chọn, có người giả chết, có người sử dụng con rối, có người còn nhỏ mà rất khôn khéo, có người theo đuổi ngôi sao, thì tại sao lại không thể có nội ứng của Ảnh tử.

Mà tác dụng của Khánh Vô dường như là tạo hình tượng đam mê võ thuật, sau đó tóm gọn những những phe phái sinh lòng bất mãn vì bị Ảnh tử chèn ép rất thảm kia.

Ảnh tử thật hung ác, cũng rất cẩn thận trước sau.

Ai có thể nghĩ đến chuyện này?

Ảnh tử tức guận, kỳ thật cũng không phải vì mình giả mạo đối phương, mà là vì trong lúc vô tình Khánh Vô đã bại lộ bí mật.

Mê võ có thể là mê thật, nhưng người này chưa chắc thật sự tham gia tuyển chọn Ảnh tử.

Từ lúc bắt đầu, mục đích Khánh Vô tham dự cuộc chiến Ảnh tử đã rất khác so với những người khác.

Có lẽ, Ảnh tử dùng một phương pháp tu hành truyền thừa nào đó giao dịch với Khánh Vô? Hoặc là Ảnh tử dựa vào sức hút cá nhân, đã thu phục được Khánh Vô?