Khánh Hạnh nghiêm túc nói:
"Chuyện ngươi gặp Cơ Giới thần giáo tối nay không phải ta làm, việc này ta có thể cam đoan. Hai ta là bạn học nhiều năm, ta còn chưa đến mức đặt bẫy ngươi."
Khánh Văn cười lạnh:
"Mấy lời đó ngươi giữ lại mà lừa con nít. Không cần giải thích với ta, ta không muốn người khác cảm thấy ta thích giết chóc, cho nên hiện tại ta sẽ không giết ngươi, nhưng đến khu cấm kỵ số 065, tốt nhất ngươi nên cẩn thận một chút."
Cuộc chiến Ảnh tử Khánh thị chọn lựa Ảnh tử, mà Ảnh tử là người có hi vọng trở thành gia chủ.
Không có đại lão bên nào thật sự nguyện ý nhìn thấy một Ảnh tử nóng nảy lại ưa thích giết người, thậm chí không ai muốn kết giao bạn bè với loại người này, cho nên đây cũng là nguyên nhân lúc trước Khánh Văn phải giải thích với Ảnh tử là mình không muốn giết Khánh Chung.
Người dự tuyển thích giết người, không nói sách lược dù trở thành Ảnh tử cũng rất khó trở thành gia chủ.
Người thông minh chân chính đều biết việc việc sàng lọc chọn người thích hợp trở thành gia chủ đã bắt đầu từ Cuộc chiến Ảnh tử.
Khánh Văn nhìn thật sâu vào mắt Khánh Hạnh lần nữa:
"Tự giải quyết cho tốt."
Nói xong, hắn liền quay người đi ra phía ngoài.
Khánh Hạnh nghe được tiếng đóng cửa, hắn vội vàng mặc quần áo tử tế ra ngoài xem xét.
Kết quả lại phát hiện, toàn bộ nhân viên bảo vệ của mình té xỉu đầy đất ngoài cửa, thậm chí không kịp báo động.
Khánh Hạnh đá vào người nhân viên bảo vệ giận dữ hét:
"Móa nó, có người chạy tới giường của ta mà các ngươi chẳng có nổi một người báo động là sao? Chu Thắng đâu, gọi hắn tới!"
Chu Thắng là cận vệ cha hắn lựa chọn cho hắn, cao thủ cấp C.
Nhưng loại người này sẽ không chờ ngoài cửa Khánh Hạnh suốt hai mươi tư giờ, trong tòa nhà này hắn ta có chỗ ở của riêng mình.
Dưới tình huống bình thường, hắn phải nhận được báo động, sau đó mới đến bảo vệ Khánh Hạnh.
Mà lần này, nhân viên bảo vệ thậm chí không thể chạy đi gọi hắn.
Đương nhiên, sau khi Chu Thắng biết đã phát sinh chuyện gì, nói không chừng còn thấy may mắn vì không bị Khánh Hạnh gọi tới.
Cao thủ cấp bậc này đã xâm nhập thì mình bị gọi qua cũng chỉ thêm một người bị đánh mà thôi...
Chu Thắng chững chạc, nghiêm túc hỏi:
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao không báo động?"
Nhân viên bảo vệ mờ mịt nói:
"Chúng ta đã sớm phát giác được có người xâm nhập, thế nhưng lúc đối phương đi vào, chúng ta chỉ cảm thấy trên người nặng tựa ngàn cân, căn bản là không có cách làm bất kỳ động tác gì."
Chu Thắng nhíu mày:
"Phòng quan sát cũng không báo động, các ngươi làm trò gì vậy?"
"Hình ảnh theo dõi dừng lại..."
Họ an bài đến hai phòng quan sát, giám sát chéo lẫn nhau, nếu như muốn lặng yên không một tiếng động xâm nhập phải đồng thời tập kích hai phòng quan sát.
Thế nhưng lần này, đối phương trực tiếp xâm nhập vào mạng lưới giám sát.
Chu Thắng thầm nói:
"Kỳ lạ dù đối phương chuẩn chu đáo chặt chẽ như thế nào, cửa bọc thép này tại sao lại không một tiếng động mở ra?!"
Tối hôm nay có quá nhiều chuyện lạ.
Khánh Hạnh tỉnh táo suy tư, năng lực xâm nhập của đối phương như thế, nếu thật sự mời cao thủ giết mình, chỉ sợ mình không ngăn nổi.
Quan trọng nhất vẫn là lời uy hiếp của Khánh Văn, chỉ sợ đối phương muốn động thủ với mình ở khu cấm kỵ số 065.
Khánh Hạnh nhớ tới vừa rồi đối phương lặng yên không một tiếng động đi đến cạnh mình, trong lòng lập tức không rét mà run.
Hắn nhất định phải thay đổi sách lược.
Khánh Hạnh nói với Chu Thắng:
"Gọi điện thoại cho anh trai ngươi, bảo hắn mau mau đến bên cạnh ta. Lần này Khánh Văn khẳng định đã vận dụng cao thủ cấp B, trình độ kịch liệt của Cuộc chiến Ảnh tử đã thăng cấp, ta không thể khoanh tay chịu chết."
Nhưng đúng vào lúc này, điện thoại trong túi Khánh Hạnh vang lên, hắn thấy là Khánh Văn gọi, liền tức giận bấm nhận:
"Con mẹ nó xong chưa? À? Ngươi tưởng ta sợ ngươi đúng không? Ta cho ngươi biết, từ nhỏ ta đã thấy ngứa mắt với ngươi rồi, ngươi đợi đấy cho ta, chúng ta gặp ở khu cấm kỵ số 065!"
Nói xong, Khánh Hạnh cúp điện thoại.
Chẳng được bao lâu, Khánh Văn gửi qua một tấm hình, trong tấm ảnh là một thi thể, rõ ràng là nội ứng Khánh Hạnh an bài đến bên cạnh Khánh Văn.
Dưới tấm ảnh còn có một hàng chữ: Đây chính cái giá cho sự hỗn xược của ngươi.
Khánh Hạnh cười lạnh.
Tới vòng thứ ba…cũng nên giết vài người rồi.
...
"Này, vì sao ngươi không dứt khoát giết hắn? Hoặc là biến hắn thành con rối?”
Ương Ương hiếu kỳ hỏi.
Khánh Trần đáp:
"Nếu như giết hắn ta sẽ rất khó tìm thấy vật cấm kỵ trong tay hắn. Nếu biến hắn thành con rối, sợ rằng sẽ bị toàn bộ Khánh thị xem như kẻ địch chung. Thân phận địa vị của Khánh Hạnh không tầm thường, nếu như hắn bỗng dưng mất tích, cha mẹ hắn nhất định sẽ vận dụng tất cả lực lượng tìm kiếm, có khả năng ta chịu không được, cũng không muốn đánh cược."
---
Trong lúc chờ chương các bạn có thể đọc MẶT TRĂNG ĐỎ - TOP 1 QIDIAN ở thời điểm hiện tại ạ!