Đột nhiên Lộ Viễn cảm giác được có gì đó không đúng:
"Bọn hắn mặc quần áo nào?”
"Chính bộ quần áo thể thao ngoài trời mà những người trong thành phố các ngươi thường mặc, gọi là cái gì nhỉ, đúng, áo jacket!"
Ông lão trả lời.
"Có phụ nữ đi cùng không?"
Sắc mặt của Lộ Viễn trở nên nghiêm túc hơn.
Ông lão hơi sửng sốt:
"Dường như không có. . ."
"Bọn hắn mặc áo jacket màu gì, trong vòng 10 giây trả lời ta!"
Ông lão ấp úng và nói rằng ông ta không thể nhớ được.
"Ngươi thu bao nhiêu tiền để báo án giả?"
Lộ Viễn tức giận đứng dậy:
"Ngươi có biết loại báo án giả này sẽ hại chết bao nhiêu người?"
Căn bản không cần phải hỏi thêm cái gì nữa, nếu báo án đúng căn bản sẽ không mập mờ như vậy.
Lộ Viễn không có khả năng phán đoán thế này thì không cần ở lại trong Côn Lôn nữa.
Hắn quay người đi ra khỏi căn phòng này, một đội viên của Côn Lôn hỏi:
"Tình huống ở bên anh thế nào đội trưởng Lộ? Ở bên này của ta có điểm gì đó khá lạ, vợ hắn nói hôm qua hắn đột nhiên cầm một xấp tiền mới tinh về nhà."
"Điệu hổ ly sơn."
Lộ Viễn lẳng lặng đứng ở ngoài cửa suy nghĩ, điệu hổ ly sơn này thì có ích lợi gì, trong thành phố còn có sáu đội viên của Côn Lôn ở lại trực ban, cho dù hắn không có ở đó, một khi đối phương có động tĩnh gì cũng chưa chắc có thể rút lui được.
Không đúng!
Lộ Viễn bỗng nhiên ngẩng đầu, núi Lão Quân!
Đối phương tốn bao nhiêu công sức hấp dẫn hắn đến nơi núi rừng hẻo lánh xa xôi này, chính là vì để hắn không kịp đi núi Lão Quân!
Từ nơi này trở lại thành phố mất đến bốn giờ, từ nội thành đi đến núi Lão Quân sơn lại phải mất gần ba giờ.
Tất cả những gì bọn côn đồ làm cũng chỉ là vì tranh thủ bảy giờ này mà thôi.
Cho nên, kế hoạch tối nay của đối phương sẽ kết thúc bên trong bảy giờ này.
Đêm tối mịt mù.
Bọn hắn đang chạy đua trong bóng đêm.
Thời gian đếm ngược về không.
Thời gian trở về đếm ngược: 48:00:00.
Khi bóng tối một lần nữa biến mất, Khánh Trần vẫn đang đeo một chiếc mặt nạ hĩnh mèo.
Đứng trong hành lang tối tăm.
Mà trong phòng tạm giam, Diệp Vãn và Lâm Tiểu Tiếu ‘vừa mới’ tiêm cho Lưu Đức Trụ một liều thuốc biến đổi gien kia.
Lưu Đức Trụ vừa mới xuyên qua cùng một chỗ bị hai người này ở hai bên làm cho giật nảy mình, hắn phun ra từ trong miệng một thỏi vàng, nói:
"Hai vị anh hùng có thể buông ta ra trước được hay không? Đã tiêm xong rồi à!".
Khánh Trần chậm rãi đi vào phòng tạm giam lạnh giọng hỏi:
"Vì sao không trả lời tin nhắn?"
Diệp Vãn cùng Lâm Tiểu Tiếu hai mặt nhìn nhau rồi lui sang một bên, cũng không biết hai người này đã xảy ra chuyện gì ở thế giới bên ngoài.
Chỉ thấy Lưu Đức Trụ nằm trên ván giường cẩn thận từng li từng tí trả lời:
"Đại ca, không phải ta không muốn trả lời ngươi, chủ yếu là ta luôn chung với bạn học, không có cơ hội xem thiết bị liên lạc."
Thực ra, Lưu Đức Trụ nói dối, ít nhất hắn có thể trả lời Khánh Trần khi đi vệ sinh, chỉ là trên xe chơi với các bạn học quá vui, sau khi đến nơi mọi người lại tập hợp một chỗ tham gia lửa trại, đến mức quên trả lời tin nhắn này.
Khánh Trần cũng không biết những việc này, vì vậy nói:
"Sau lần trở về này, trong bảy ngày quốc khánh không được ra khỏi cửa, hiểu chưa?"
Lưu Đức Trụ hơi sửng sốt:
"Đại ca, ta đã đến núi Lão Quân, chờ ta trở về từ núi Lão Quân rồi tránh trong nhà được hay không?"
Lần này, đến lượt Khánh Trần sững sờ.
Giờ phút này, cái xe chở bốn mươi bảy bạn học của Lưu Đức Trụ kia, toàn bộ đã đến núi Lão Quân.
Không chỉ có như vậy, Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân tổ chức trò chơi.
Cho đến một giây trước khi thời gian đếm ngược về không, mọi người vẫn còn đang chơi trò đánh trống truyền hoa bên cạnh đống lửa trong sân homestay, khi tiếng trống ngừng, người nhận được hoa kia phải biểu diễn một tiết mục.
Trong thế giới ngoài, tiếng trống vẫn còn tiếp tục.
Khánh Trần trầm mặc một hồi lâu:
"Các ngươi đi đến núi Lão Quân? Ở homestay nào?.
Lưu Đức Trụ nói:
"Cái homestay tên là cái gì Vân Thượng ấy, dường như rất nổi tiếng ở núi Lão Quân. Tất cả chúng ta có bốn mươi bảy người, bọn học sinh chuyển trường Hải Thành đã bỏ tiền ra mời tất cả mọi người ở nơi đó ba ngày."
Khánh Trần hỏi:
"Đây là hành trình mà các ngươi đã quyết định từ rất lâu trước đây à, vì sao chưa từng nói với ta."
Lưu Đức Trụ nhìn thấy đại ca có vẻ tức giận, vội vàng giải thích nói:
"Không phải lên kế hoạch từ trước, đây là ý định nhất thời. Hơn nữa ban đầu dự kiến là sáng sớm ngày mùng 1 tháng 10 xuất phát, thế nhưng bởi vì trường học cho nghỉ sớm nên đi sớm luôn."
Lúc này Lưu Đức Trụ thầm nghĩ, xem ra đại ca không phải bạn học của hắn, nếu không sao lại không biết chuyện đi núi Lão Quân.