Từ 1-3/6, mỗi 20 KP hôm sau mình sẽ thêm 1 chương. Đầu tháng rồi mọi người ủng hộ tớ và Khánh Trần nào!!!
---
Cách tốt nhất để làm mất đi tiếng bước chân là làm thế nào để có thể làm chủ được lực khi dẫm xuống và nhấc chân lên, nhưng đôi giày của hắn là hàng rẻ tiền, đế giày quá cứng, không thể nào điều khiển được.
Diệp Vãn nhắc nhở:
"Thời gian học tập của ngươi quá ngắn, chỉ có thể làm đến trình độ đi bộ không phát ra tiếng. Nhớ kỹ, không được chạy, ngươi vẫn chưa đến trình độ chạy mà phát ra tiếng nào.”
"Ừ, nhớ kĩ rồi.”
Khánh Trần nói.
Diệp Vãn liếc nhìn bàn chân của hắn:
"Theo như ngươi nói, khi quay về, ngươi đang ở trên núi. Nếu ngươi chưa đi bộ bằng chân trần bao giờ, chỉ sợ là sau một đêm hai chân của ngươi sẽ nát bét.”
Khánh Trần lắc đầu:
"Điều này không quan trọng, vết thương sẽ sớm lành thôi.”
"Tàn nhẫn với bản thân là chuyện tốt, nhưng sau khi mọi chuyện kết thúc, hãy mua một đôi giày thích hợp hơn.”
Diệp Vãn nói:
"Còn điều gì muốn hỏi nữa không?”
"Thật ra, điều quan trọng nhất đối với ta là làm sao để đánh lén nhưng tại sao lại dạy đánh lén cuối cùng?”
Khánh Trần tò mò.
"Đánh lén không phải là một chiêu thức đơn giản trong game online, kẻ thù không giống như NPC ngu ngơ đứng tại chỗ cho ngươi giết, sau đó ngươi có thể giết hết bọn chúng. Nhưng trong thực tế, khi ngươi giết đến người thứ hai thì rất dễ bị phát hiện.”
Diệp Vãn nói.
"Ngay sau đó, ba người còn lại đã biết đến sự tồn tại của ngươi, bọn chúng sẽ dùng mọi cách để giết ngươi. Ngoài việc chính diện chiến đấu, ngươi không còn lựa chọn nào khác, lúc đó mới chính là thời điểm nguy hiểm nhất.”
"Khi kẻ thù không biết sự tồn tại của ngươi, ngươi sẽ dễ dàng giết chết được hai người đầu tiên bằng cách đánh lén. Ta dùng thời gian ngắn nhất để dạy cho ngươi cách ẩn dấu. Khi bị chúng phát hiện, đó mới là lúc nguy hiểm thật sự, ta dùng thời gian dài nhất dạy ngươi chiến đấu chính diện.”
"Nhưng..."
Khánh Trần bỗng nhiên nói:
"Ta không có ý định dùng mạng của mình để đổi mạng người khác, nếu nguy hiểm, ta sẽ từ bỏ.”
"Việc này ta đồng ý với ngươi.”
Diệp Vãn nói:
"Trên đời này, mạng sống của bản thân mới là quan trọng nhất. Nếu chỉ vì cứu bạn cùng bàn thì không đáng để liều mạng. Nhưng ngươi cũng phải hiểu, ham muốn giết chóc nếu có thể kiềm được, nó đã không còn là nó nữa rồi. Đôi khi, ngươi phải thực sự đối mặt với một chuyện, mới có thể biết bản thân lựa chọn thế nào.”
Diệp Vãn nói tiếp:
"Ông chủ nói rằng, sau trong nội tâm ngươi luôn ẩn dấu sự hung hăng, giống như hôm đầu tiên ngươi dám tìm ông chủ để đánh cờ vậy. Đó là bản chất của ngươi, không thể từ, cũng không thể thay đổi. Còn nhớ thế cờ Tứ Khấu Cầm Vương lúc ngươi chơi với ông chủ không, quân tốt một khi đã qua sông, không phải không muốn quay đầu mà là không thể quay đầu.”
Khánh Trần có chút đăm chiêu.
Lúc này, Diệp Vãn mang một chiếc ghế từ khu đọc sách bên cạnh đến đặt trước mặt Khánh Trần, Khánh Trần tò mò hỏi:
"Làm gì vậy?”
Diệp Vãn suy nghĩ một chút rồi nói:
"Đợi lát nữa ngươi sẽ hiểu....không phải, mà là hai ngày sau ngươi sẽ hiểu được.”
Diệp Vãn nói:
"Còn một câu mà ông chủ chưa nói, vậy ta sẽ chủ động thay ông ấy nói.”
"Câu gì?”
Khành Trần khó hiểu.
Diệp Vãn vừa cười vừa nói:
"Sống sót trở về.”
...........
Thời gian đếm ngược 00:05:00.
Năm phút đồng hồ cuối cùng.
Khánh Trần đi tới trước mặt Lưu Đức Trụ bình tĩnh hỏi:
"Nhắc lại hai chuyện ta đã nói với ngươi.”
Lưu Đức Trụ sợ hãi nói:
"Thứ nhất, sau khi trở về phải dặn tất cả các bạn học chạy trốn. Thứ hai, nếu không thể chạy trốn, tìm cách hỏi xem lúc trước ai đã từng bị bọn côn đồ bắt đi.”
"Ừ, hai ngay nay có nhớ đến chi tiết nào quan trọng không? Ví dụ như ai đó liên tục dùng điện thoại gửi tin nhắn, hoặc là giữa chừng đi vào nhà vệ sinh.”
Khánh Trần hỏi.
Lưu Đức Trụ trả lời một cách yếu ớt:
"Bọn họ đều đã từng vào nhà vệ sinh, nếu nói xem điện thoại, số lần họ xem rất nhiều.....Đại ca, lúc ấy ta chỉ lo chơi game, thực sự không chú ý.”
Khánh Trần thở dài, nếu có sự lựa chọn nào tốt hơn, hắn không bao giờ chọn tên này làm thế thân.
"Nhớ cho kỹ, bọn bắt cóc nhất định muốn biết bí mật của ngươi. Nhưng ngươi phải hiểu được, khi chúng biết được bí mật đó, cũng chính là lúc ngươi chết.”
Khánh Trần lạnh lùng nói:
"Lần sơ suất này của ngươi không thể bỏ qua, đợi đến lần sau trở về đây, ta sẽ giúp ngươi hiểu rõ thế giới này tàn khốc thế nào, tất nhiên, ngươi phải còn sống.”
Nói xong, hắn nhìn lướt qua thời gian trên cánh tay.
Thời gian đếm ngược, 00:00:01.
Trở về.
Trong bóng tối, có tiếng trống truyền tới, còn có tiếng cười đùa.
Thời gian bị dừng lại ở thế giới ngoài rồi tiếp tục trôi.
Giây trước vẫn còn trong phòng tạm giam u ám, giây sau, mọi thứ đã biến thành màu đỏ cam phản chiếu từ đống lửa trại, ánh lửa bập bùng.
Lưu Đức Trụ kinh ngạc mở to mắt, hắn nhìn đống lửa trại trước mắt, đám người đang nhảy nhót reo hò bên cạnh, thật là lạ lẫm.