Bất kỳ lúc nào, ở nơi mà bạn không ngờ tới, luôn có những người hy sinh cho sự bình yên của chúng ta. Nếu được các bạn hãy tham gia các quỹ hỗ trợ COVID nhé! Giúp đỡ đồng bào, chung tay mỗi người một chút sẽ góp thành một sức mạnh khổng lồ đó! Chúc các bạn luôn nhiều sức khỏe!
---
Trịnh Viễn Đông đứng ở nơi Khánh Trần ném hòn đá ra, nói với Lộ Viễn ở phía sau:
"Hắn đã bị thương trên đường lớn, sau đó biết mình đi đường lớn thì không cách nào đuổi kịp tên côn đồ liền băng qua mảnh rừng lúc nãy đến đây, ném ra một cục đá."
Lộ Viễn cau mày:
"Sau đó đã đánh trúng tên côn đồ lái xe thương vụ? Phát ném này có chuẩn quá không, khoảng cách là hơn mười mét, phải tính toán rất chuẩn xác mới có thể trúng dược?"
"Ừ, so với năng lực chuẩn xác đâm vào lá lách mà nói, đây mới là thủ đoạn lợi hại nhất của đối phương: Tính toán."
Trịnh Viễn Đông nói:
"Kết quả so sánh DNA trong máu có rồi sao?"
Lộ Viễn lắc đầu:
"Kết quả có rồi, nhưng mẫu DNA cũng không giống với DNA trong kho."
"Tra thêm những mẫu tương tự, nói không chừng có thể tìm được người thân của hắn. "
Trịnh Viễn Đông nói.
"Được . "
Lộ Viễn gật đầu:
"Cái này có thể chậm một chút, nhưng nhiều nhất ba ngày sẽ có đáp án."
Trịnh Viễn Đông nói:
"Nếu tìm được thì phải lễ phép một chút, hiện tại Côn Luân cần loại người này, có thể một mình lo liệu tất cả mọi việc được."
…
Ba người Khánh Trần ở lại trên núi Lão Quân, cũng không vội quay về trong thành phố.
Một mặt là chân của Khánh Trần chưa thể đi lại trong thời gian dài, mặt khác cũng vì trải qua việc lớn như thế, Giang Tuyết muốn để thiếu niên ở đây thả lỏng một tí, tránh né mấy thứ ầm ĩ kia.
Còn về lớp bổ túc gì đó, sau khi Giang Tuyết trải qua chuyện đêm đó cũng thấy hình như không quan trọng nữa.
Chuyện gì cũng chờ Khánh Trần dưỡng thương xong rồi nói.
Giang Tuyết lần nữa bôi thuốc cho Khánh Trần:
"Nếu sớm biết ngươi bị thương, ta đã mua thuốc đặc hiệu cho vết thương ở thế giới trong rồi. Thuốc bên đó nhất định dùng tốt hơn so với thế giới ngoài, ta có thể bỏ thuốc trong cái bình nhỏ, ngậm trong miệng mang về."
"Không có chuyện gì đâu dì Giang Tuyết."
Khánh Trần cười cười:
"Bây giờ đã không đau như vậy nữa."
"Đúng rồi. "
Giang Tuyết bỗng nhiên lo lắng nói:
"Ở hiện trường ngươi để lại nhiều dấu chân máu như vậy, chắc chắn bọn họ có thể thông qua so sánh DNA tìm được ngươi. Mặc dù DNA của ngươi không bị ghi vào, nhưng DNA của cha ngươi. . ."
Đến nay, mẫu máu sẽ được thu thập khi bị tạm giữ.
Nhưng mà Khánh Trần lắc đầu:
"Sẽ không đâu, ta chắc chắn mà."
Giang Tuyết liếc nhìn Khánh Trần, cảm giác có chút bất ngờ. Nàng nhận thấy được trong này dường như còn có chuyện gì đó mà mình không biết, chỉ là thiếu niên trước mặt cũng không muốn nói.
Trong toàn bộ việc này, có hai nhân tố then chốt sẽ làm bại lộ thân phận của Khánh Trần. Một cái là Nam Canh Thần, một cái khác chính là mẫu máu.
Nhưng nếu là cái trước, Khánh Trần tin tưởng Nam Canh Thần ít nhất sẽ không phạm phải loại sai lầm vớ vẩn này, nhất định sẽ nói một chút tin tức gây hiểu lầm cho Côn Luân.
Nếu là cái sau, Côn Luân không thể tìm được mẫu gen tương ứng để tiến hành so sánh. Cái này liên quan một chút đến chuyện cũ năm xưa.
Nếu không Khánh Trần cũng không dám chân trần giết người.
Khánh Trần nói:
"Dì Giang Tuyết, ta muốn ở một mình một lúc, có chuyện phải xử lý."
"Ừ, vậy ta mang Tiểu Vân ra ngoài đi một vòng, có việc ngươi gọi điện thoại cho ta, ta sẽ không đi xa. "
Giang Tuyết nói.
Đợi đến khi Lý Đồng Vân và Giang Tuyết đều rời khỏi phòng, Khánh Trần lúc này mới lấy điện thoại di động cùng thiết bị truyền tin của mình ra.
Hắn trước tiên mở khóa thiết bị truyền tin, bên trong tràn ngập tin nhắn của Lưu Đức Trụ:
"Đại ca, người của ngươi thật là trâu bò, có thể tiêu diệt được hết đám côn đồ!"
"Đại ca, cảm ơn lời nhắc nhở kịp thời của ngươi, cảm ơn ngươi đã cho người cứu ta, cả đời này của Lưu Đức Trụ sẽ làm trâu làm ngựa cho ngươi, không bao giờ từ chối!"
"Đại ca, trải qua đêm đó, ta đã quyết tâm trung thành với ngươi. Sau này chỉ cần ngươi ra lệnh một câu, cho dù người khác không dám mạo hiểm, ta cũng sẽ liều lĩnh làm, chỉ cần ngươi ra lệnh, cho dù là nơi mưa bom bão đạn thì ta cũng sẽ đi!"
"Đại ca, sao ngươi không nói câu nào?"
"Đúng rồi, đại ca, chúng ta đã quay lại Lạc Thành. Sáng mai các bạn học sẽ cùng nhau đi thăm Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân. Đến lúc đó ta giúp ngài thu lại tiền!"
Khánh Trần liếc mắt nhìn thời gian, 9 giờ sáng.
Thời gian đếm ngược 39:00:00.
Thời gian cách lần trước trở về đã chín tiếng.
Lần này xuyên về này quá vôi vàng, đến nỗi sau khi hắn trở về cũng không nhìn thời gian đếm ngược mà đã cầm dao đi giết người.
Còn có thời gian hơn một ngày, lại thêm hai ngày xuyên là khoảng bảy ngày. Chờ đến lúc khai giảng, miệng vết thương có lẽ đã đóng vảy rồi.
Khánh Trần trả lời tin của Lưu Đức Trụ:
"Vừa tỉnh ngủ, chờ ta và cấp dưới tìm hiểu một chút chuyện gì đã xảy ra rồi lại nói."