Trịnh Viễn Đông trầm mặc không nói gì, bởi vì thật ra trước đây các thành viên của Côn Luân cũng từng gặp phải những tình huống tương tự như thế này.
Hà Kim Thu nói:
"Ta nhất định sẽ không để chuyện này tiếp diễn trên người các thành viên của Cửu Châu, ta nghĩ ngươi cũng không muốn chuyện này xảy ra với các thành viên của Côn Luân đâu."
Vừa dứt lời, hắn quay người bước vào Mật Thược Chi Môn, sau đó lại bước ra tiệm sách của Côn Luân.
Lúc này, những thành viên của Côn Luân trong tiệm sách đang hô hào:
"Lại đây lại đây, tháo cái cửa sắt này xuống."
Sau khi nhìn mấy thành viên của Côn Luân cùng hợp sức dỡ cửa sắt trên tường xuống, mãi đến tận giờ phút này Hà Kim Thu mới phát hiện cánh cửa sắt có gắn Mật Thược Chi Môn có thể di động...
Nếu dán Mật Thược Chi Môn lên cửa sắt thì cửa sắt ở đâu cũng tương đương với đường thông đến Kình Đảo ở đó.
Nên tất nhiên không cần cố định cửa sắt một chỗ.
Cũng không biết Côn Luân sẽ giấu cánh cửa này ở đâu.
Không hiểu sao lúc này Hà Kim Thu lại nhớ đến mấy từ Chạy mất dép, không biết nếu có người trộm được cánh cửa này thì sẽ xảy ra chuyện gì nhỉ...
Chờ chút, nếu coi Kình Đảo là một tòa căn cứ quân sự tiên tiến thì Mật Thược Chi Môn chẳng khác nào cánh cửa của tòa căn cứ này.
Đến lúc đó quân địch làm sao có thể ngờ được đằng sau một cánh cửa sắt cũ nát là mấy nghìn người chứ?
...
Trong ký túc xá, Trần Tuế đang nhỏ giọng nói chuyện với bạn cùng phòng:
"Tuy chúng ta đến đây để đi học nhưng tổ chức Ma Trận không thể ngừng phát triển được. Ta đã hỏi người ở đây rồi, trên đảo này không chỉ có phòng máy cho thuê Server, mà còn có cả phòng thí nghiệm cho thuê, ta đã đưa danh sách những thứ cần mua cho Côn Luân rồi, họ nói sẽ vận chuyển những thứ chúng ta cần đến đây nhanh thôi."
Đây là khu kí túc xá của học sinh cấp 3 nên mỗi phòng đều có 4 người, trong phòng có hai giường tầng được xếp song song nhau, bày biện trang trí cũng khá đơn giản.
Nhưng trong phòng lúc này chỉ có ba người, một người trong số đó đang bình tĩnh nằm trên giường xem điện thoại, Trần Tuế và người còn lại là một trong số các thành viên của Ma Trận, tên là Đường Duy đang nói chuyện phiếm.
Đường Duy cảm thán:
"Trước khi đến đây ta còn tưởng mọi sinh hoạt trên đảo sẽ bị cô lập với bên ngoài, nhưng không ngờ ở đây còn thoải mái cả hơn ở nhà. Trước đây ở nhà có người giám sát nên cứ đến 12 giờ đêm là phải tắt đèn đi ngủ, nhưng bây giờ làm gì có ai quan tâm mấy chuyện này. Hôm qua anh họ của ta còn dẫn ta đến phòng chơi bi-da, không ngờ ở đó còn có cao thủ."
Phần lớn cuộc sống của học sinh cấp ba đều như vậy, lúc ở trường thì bị áp lực học tập đè nặng, về nhà thì cha mẹ không cho làm cái này, không cho làm cái kia.
Không cho yêu sớm, không cho chơi game, không cho ra ngoài chơi.
Cũng vì lý do này nên sau khi lên đại học, cuộc sống của phần lớn sinh viên đều thay đổi hoàn toàn so với hồi còn học cấp ba, khao khát muốn tìm bạn trai bạn gái của họ cũng lớn hơn.
Như thể trước đây họ không có bạn trai hay bạn gái là vì phụ huynh không cho vậy.
Trần Tuế ngẩng đầu nhìn hắn:
"Tuy không ai quản ngươi những ngươi đừng quên mỗi sáng vẫn phải lên lớp."
Đường Duy nhỏ giọng nói:
"Thủ lĩnh, tên Ngưu Lang đầu bảng ở thành phố số 22 không phải ngươi thật sao, rõ ràng ta thấy người đó rất giống ngươi mà."
Sắc mặt Trần Tuế lập tức trầm xuống:
"Chắc chắn không phải ta, không phải ngươi cũng biết ta vẫn luôn ở thành phố số 7 đó sao? Sao có thể chạy đến số 22 được? Hơn nữa nơi đó còn là địa bàn của Jindai, chúng ta cũng không thuộc dòng giống cao của họ, ta đến đó làm gì."
"Cũng đúng, nhưng không những khuôn mặt người đó giống ngươi, mà tên gọi cũng giống...Nghe nói có nữ minh tinh tiêu hai triệu mua ngươi, không phải, mua đêm đầu tiên của tên Ngưu Lang đó đấy."
"Đừng nhắc đến chuyện này nữa!"
Trần Tuế biến sắc:
"Đã nói người đó không phải ta rồi mà."
"Vẫn còn một bạn cùng phòng nữa chưa đến, không biết hắn là loại người gì, tại sao đến giờ này vẫn còn chưa đến nhập học.”
Đường Duy nói.
Vừa dứt lời, cửa túc xá đã bị người nào đó đẩy ra.
Khánh Trần sửng sốt nhìn khuôn mặt của Trần Tuế, không hiểu sao hắn bỗng cảm thấy nó thật thân thiết.
Bây giờ cứ nhìn thấy Trần Tuế là hắn lại cảm thấy như đang nhìn chính mình lúc ở thành phố số 22, như vậy có thể không thân thiết được sao?
"Chào mọi người.”
Khánh Trần cười híp mắt nói:
"Mọi người đều ở phòng này đúng không, giới thiệu một chút, ta tên là Trần Niên."
Trần Tuế đứng dậy:
"Xin chào Trần Tuế của Ma Trận."
Khánh Trần lập tức sáng mắt:
"A, ngươi không phải là Ngưu Lang đầu bảng ở thành phố số 22 sao. Oa, không ngờ lại có thể nhìn thấy ngươi ở chỗ này, hân hạnh. Ngươi có thể cho ta chữ kí được không, nghe nói ngươi từng uống rượu với nữ minh tinh Kiều Ngữ đúng không!"