Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1642: Chuẩn Bị




Khánh Trần cảm thán:

“Thế thì ngươi lạc đường hơi bị nhiều đấy.”

Ương Ương lựa một lát, sau đó ném cả chồng tài liệu mà ảnh tử vừa ôm về vào trong lửa.

Đường đường là ảnh tử của Khánh thị, bây giờ đang yên lặng ngồi cạnh đống lửa, đanh mặt nhìn ngọn lửa đong đưa nhảy nhót.

Vừa rồi còn bảo đảm với đệ đệ nhất định phải tìm được thứ gì hữu dụng, kết quả là toàn bộ đều chẳng có ích gì hết.

Khánh Trần nhìn ảnh tử:

“Thật ra ấy à, không tìm được mới là bình thường, nghe nói Lý lão gia tử thu thập mấy trăm năm mới tìm được Chuẩn Đề Pháp, mà ta chẳng qua là muốn đến thế giới trong thử vận may thôi.”

Nhưng Khánh Tràn càng an ủi thì ảnh tử lại càng không nuốt trôi cục tức này.

“Các ngươi chờ ở đây...không, đã không còn sớm nữa mau đi nghỉ đi, ta ra ngoài một chuyến.”

Nói xong, ảnh tử lại đi vào trong rừng.

Hắn không thể thua!

Thứ đệ đệ muốn, hắn nhất định phải cho được!

...

Quán bar ngầm Tiêu Đường, thành phố số 10.

Lão Thẩm ngồi gật gà gật gù trên ghế, bỗng nhiên ám ảnh chi môn mở ra làm hắn giật thót.

Khánh Thẩm nổi giận:

“Sao ngươi lại về nữa?”

Ảnh tử sầm mặt:

“Các điệp viên đã bắt đầu hành động chưa?”

Lão Thẩm hết nói nổi:

“Vẫn chưa, còn phải chuẩn bị nữa mà.”

“Chuẩn bị cái gì?”

Ảnh tử hỏi ngược lại.

“Chuẩn bị lý do, sau đó để phòng tình báo PCA các cấp đến liên hệ, trao đổi với chợ đen, đê họ giao nộp.”

Lão Thẩm nói:

“Nếu không ngươi cứ tự tiện ra tay với chợ đen của cả Liên Bang thì các tập đoàn tài chính sẽ nghĩ như thế nào, sẽ suy đoán hành động của ngươi lần này ra sao? Họ đâu biết ngươi tìm tài liệu cho Khánh Trần, sau khi ngươi ra tay, sợ rằng họ sẽ tưởng rằng một đứa con ngoài giá thú của gia chủ bị bắt cóc bán đi! Hơn nữa, điệp viên hành động một cách tùy tiện sẽ khiến thân phận bại lộ.”

Ảnh tử nói một cách bình tĩnh:

“Không cần quan tâm nhiều như vậy, bây giờ ta còn có thời gian dây dưa lằng nhằng với họ hay sao, ra tay đi!”

Lão Thẩm ngước nhìn hắn:

“Ngươi nghiêm túc đấy à?”

“Nghiêm túc, ngoại trừ Tô Hành Chỉ ở thành phố số 10, còn lại đều không buông tha. Không cần các điệp viên ra tay, bảo họ ẩn nấp cho kỹ.”

Ảnh tử nói:

“Dù sao cũng là vốn liếng để dành cho Khánh Trần, không thể bị ta hao hụt hết được.”

“Hả?”

Lão Thẩm sửng sốt:

“Vậy ngươi muốn dùng ai ra tay?”

Ảnh tử nói:

“Ta điều động đội quân ảnh tử.”

“Shhh!”

Lão Thẩm vô cùng kinh hãi:

“Lần này thì hay rồi, các tập đoàn khác sẽ cho rằng gia chủ của chúng ta bị lừa bán!”

Ảnh tử cười nói:

“Đừng lo lắng vậy chứ, ta chỉ muốn tìm ít đồ mà thôi.”

Trong đêm nay, tại các thành phố bỗng xuất hiện một đội quân ảnh tử mặc đồ đen đi ra từ nhà an toàn của tổ chức điệp viên thuộc Khánh thị.

Ảnh tử sử dụng ám ảnh chi môn, đưa từng đội đến các ngóc ngách của Liên Bang.

Những chiến sĩ gen cấp B trong đội quân ảnh tử đi thẳng đến chợ đen mà không thèm mang vũ khí.

Điệp viên đã thu thập đủ loại tin tức “ai đang giữ văn vật văn hiến”, “kinh doanh buôn bán ở đâu”, “có vũ khí hạng nặng không”, “nhà có mấy người, có trẻ con không” cho lão Thẩm, lão Thẩm lại giao cho ảnh tử,

Ảnh tử biết rõ, những kẻ kinh doanh chợ đen đương nhiên trên tay đều dính máu, trong Liên Bang không có được mấy người còn chút nguyên tắc như Tô Hành Chỉ, cho nên hắn không định nương tay.

Tìm được bằng chứng bắt đám người đó lại thì họ cũng bị phán mấy trăm năm tù.

Vì vậy mục đích của ảnh tử tối hôm nay rất rõ ràng, hắn muốn tịch thu tài sản...

Mười lăm phút sau, từng binh lính cấp B trong đội quân ảnh tử xông vào trong từng chợ đen.

Quá trình chiến đấu không hề màu mè lòe loẹt mà dứt khoát nghiền ép.

Đội quân ảnh tử cũng có sự kiêu ngạo của mình, nếu xử lý vài chợ đen còn kêu khổ với ông chủ thì họ nên giải ngũ về nhà làm ruộng là vừa.

Chút chuyện cỏn con này còn cần ông chủ bận tâm nữa à?!

Trong chợ đen, vẫn có vài ông chủ tinh mắt, họ thấy đội quân ảnh tử hạ gục cấp dưới của mình là biết thực lực của những người này.

Một ông chủ bị đánh sưng mặt, xương sườn gãy vài cái, quỳ xuống hỏi:

“Các đại ca, cơn gió nào mang các ngươi đến đây thế, các ngươi là thần tiên nào thế? Dừng phép thần thông lại đi!”

Binh sĩ trong đội quân ảnh tử hỏi:

“Tài liệu lịch sử thần bí ngươi triển lãm trước kia đâu rồi?”

Ông chủ này quỳ mọp xuống, vô cùng đau đớn:

“Ngài muốn gì cứ nói thẳng, ngài nói thẳng ta sẽ cho ngài luôn mà, ngài xem ngài đánh ta này.”

“Nói nhảm ít thôi.”

Binh sĩ nói:

“Nhanh lên.”

Chỉ dùng nửa tiếng, đội quân ảnh tử đã thu quân.

Ảnh tử cười híp mắt đón từng người về nơi đóng quân, sau đó cầm lấy tài liệu họ lấy được khi tịch thu tài sản:

“Mọi người vất vả rồi, cuối tháng có tiền thưởng.”