Tia tử ngoại mãnh liệt phơi cháy từng lớp da của bọn họ, cuối cùng chỉ để lại làn da cứng rắn thô ráp.
Cũng vì vậy, lúc thiếu niên vừa xuất hiện mới có khí chất không giống bình thường.
Đối phương có sự trắng nõn và thanh tú rất hiếm gặp ở vùng hoang dã.
Thiếu nữ ngồi bên cạnh đống lửa yên lặng nhìn, ánh mắt như bị hút vào.
Chỉ thấy thiếu niên lấy một cái hộp nhỏ màu đen từ trong ba lô leo núi ra, sau đó lại lấy 6 cái châm màu đen ra từ trong đó.
Lúc bọn họ đang nói chuyện, thiếu niên đã dựng một cành cây lên, dùng cán búa đóng 6 cái châm đen kia vào từng cành một, cho đến khi toàn bộ châm đen đều cắm hết vào gỗ.
Rất nhanh, châm đen bắt đầu toả nhiệt, một làn khói trắng bay ra từ trên cành cây.
Tần Đồng nhìn về phía ông lão:
“Cha, đó là khoa học kỹ thuật nano của Khánh thị.”
Tần Thành khẽ gật đầu:
“Ta đã từng nhìn thấy thứ đó.”
Người từng có kinh nghiệm sinh tồn ở vùng hoang dã đều biết, củi rất khó nhóm lửa.
Có đôi khi bận rộn một giờ mới có thể đốt củi ra thành đốm lửa nhỏ, đợi đến khi có đốm lửa nhỏ rồi, người châm lửa còn phải ở một bên không ngừng thổi, cuối cùng bị khói hun cay mắt, đen cả mặt.
Mà 6 cái châm màu đen này hấp thu tác dụng lực lúc thiếu niên đóng nó vào trong gỗ, trực tiếp toả nhiệt bên trong cành củi, chỉ trong 10 phút ngắn ngủi sẽ có thể đốt cháy được một cây củi.
Tần Đồng nói:
“Lần trước đến thành phố số 18 đi xem đồ dã ngoại, ta đã nhìn thấy sản phẩn nano của Khánh thị, hình như tên là lôi thần. Lúc ấy ta có hỏi, giá rất đắt, 6 cái châm không đáng chú ý lắm cũng có thể đổi được máy móc cả người ta.”
Lúc này Tần Đồng mới hiểu được, thứ hắn cảm thấy vô cùng cao quý, thật ra ở trong mắt người khác căn bản không tính là gì.
Tần Thành lấy thuốc lá mà thiếu niên vừa cho, rút ra một điếu đặt ở dưới mũi ngửi ngửi, lại nhét thuốc vào lại.
Đôi khi bao thuốc này có thể đổi được không ít đồ tốt trên hoang dã, ví dụ như bản đồ thô sơ, da lông dã thú, thảo dược cứu mạng.
Thậm chí có thể tìm người trao đổi một số động vật có đặc tính kì quái ở bên trong khu vực cấm kị.
Hoang dã không thể so với thành phố, nơi này có rất nhiều nguy hiểm không thể lường trước.
Tiền rất khó tiêu xài ở chỗ này, phải dùng đồng tiền mới được.
Thiếu nữ ở bên đống lửa yên lặng nhìn thiếu niên bận rộn, người đàn ông trung niên kia không hề có ý định giúp đỡ chút nào, giống như một ông chủ vốn sống an nhàn sung sướng.
Thiếu niên cho gạo trắng và nước vào trong nồi, nấu cháo.
Không chỉ thế, hắn còn cho thêm nho khô và táo tàu vào cháo hoa, nhìn cực kì đẹp đẽ.
Nhưng thiếu niên cũng không húp cháo, yên lặng ngồi ở một bên gặm thanh protein tổng hợp khô khan.
Thanh protein tổng hợp này bình thường chỉ có người kiếm ăn trên hoang dã mới ăn, một thanh có thể bằng dinh dưỡng một ngày, thiếu niên ăn liên tiếp bốn thanh.
Đến khi nấu cháo hoa xong, thiếu niên cẩn thận bê đến trước mặt người đàn ông trung niên...
Thiếu nữ có chút không cam lòng:
“Người đàn ông trung niên kia không có tay không có chân sao, sao cái gì cũng phải để người khác hầu hạ vậy.”
Lúc này, thiếu nữ chợt phát hiện, sau khi thiếu niên ngồi xuống đất thì bắt đầu cởi giày leo núi trên chân ra, đôi tất màu trắng bên trong đã bị máu nhuộm đỏ.
Thiếu niên chậm rãi cởi tất, trên bàn chân đã khô máu đầy vết thương và bong bóng.
Thiếu niên dùng cồn và bông ngoáy tai lau sạch sẽ vết thương, bôi thuốc lên.
Trong quá trình này, rõ ràng đối phương rất đau nhưng không phát ra tiếng, chỉ nhíu chặt lông mày.
Hơn nữa, vừa rồi sắc mặt đối phương vẫn như thường, tư thế đi đường cũng không hề khác lạ, giống như vết thương trên chân không tồn tại vậy.
Nghĩ đến đối phương nhịn đau đớn để hầu hạ người đàn ông trung niên kia, thiếu nữ cũng có chút đau lòng.
Thiếu nữ bỗng nhiên nói:
“Nếu không ta đi giúp hắn nhé. Cha, ngươi xem chân hắn bị thương rồi mà vẫn còn phải làm việc nặng.”
Tần Thành nhíu mày, nghiêm túc nói:
“Hắn là nô bộc, đây là công việc của hắn. Ngươi ngoan ngoãn ngồi ở đây cho ta, ngươi có thích nô bộc cũng không cứu nổi, bọn họ là người không có tự do, hiểu không?”
Thiếu nữ có chút tủi thân nhưng không nói tiếp, chỉ nhìn từ xa.
Lúc này, thiếu niên đang ngồi ở trên mặt đất, tiếp tục xử lý vết thương trên chân mình.
Mặc dù cổ áo jacket đã che khuất hơn nửa khuôn mặt của đối phương, nhưng thiếu nữ lại cảm thấy bên mặt của đối phương cực kì đẹp.
"Cha, ngươi nói hắn là nô bộc?”
Thiếu nữ hỏi.
"Ừm.”
Lão già Tần Thành khẽ gật đầu:
“Lúc ngươi ở trong thành phố cũng đã gặp loại người này rồi, bán mạng cho nhân vật lớn, cả đời đều không thể thoát được trói buộc vận mệnh.”
Cái từ nô bộc này cũng không xa lạ ở thế giới này, gần như đồng nghĩa với nô lệ.
---
*Spoiler:
Lý Thúc Đồng suy nghĩ một lát rồi nói:
“Có một vùng đất cấm, sau khi loài người tiến vào trong thì mỗi một buổi tối phải hiến tế một người bạn đồng hành, vậy mới có thể bình an vô sự.”
“Vậy nếu chỉ có một người đi vào, không có bạn đồng hành để hiến tế thì sao?”
“Vậy thì phải hiến tế chính bản thân người đó.”
“Còn có những quy tắc nào khác không?”
“Còn có một vùng đất cấm, cứ đi sâu vào một ki-lô-mét thì phải hiến tế cho nó một lít máu tươi. Máu của ai cũng được, không nhất thiết phải là của con người.”
Khánh Trần hơi nhíu mày, quy tắc của những vùng đất cấm này thực sự có chút kỳ dị, hơn nữa còn đặc biệt đẫm máu.