Hương trà khi sao tỏa ra chín lần, uống không thành vấn đề, nhưng lá trà lá nào lá nấy đều bị sao vàng khô, hình thức trông rất xấu.
Tôn Sở Từ và Đoàn Tử ngoan ngoãn đứng một bên giống như trẻ con làm sai chuyện, chờ đợi Khánh Trần răn dạy.
Khánh Trần xen rồi thở dài,:
“Cháy thì cháy, lấyhũ đựng lá trà, bằng này đủ để mỗi người các ngươi một hũ, cho hết vào đi, mỗi ngày đều phải uống!”
Tôn Sở Từ và Đoàn Tử nghe ngữ khí của hắn, họ hiểu ý của hắn là: Uống hết toàn bộ lá trà các ngươi sao, lần sau không được tái phạm.
Vì vậy họ cúi gằm mặt, càng thêm xấu hổ.
Đột nhiên Huyễn Vũ nói với vẻ tò mò:
“Viện trưởng ca ca, ta có thể chơi sao trà không?”
Khánh Trần nhìn hắn.
Ai có thể ngờ được đường đường là ông vua của Hàm Thành thế mà lại có ngày Huyễn Vũ sao trà cho mình...
Hắn suy nghĩ rồi giải thích:
“Tiểu Vũ à, ngươi cứ ngoan ngoãn hái búp trà đi, cái này không vui đâu.”
Zard đứng bên cạnh lên tiếng xin xỏ:
“Viện trưởng, để hắn chơi tí đi.”
Khánh Trần nghĩ đến thân thế của Huyễn Vũ, đành thở dài,:
“Vậy thì chơi đi, đừng cho hắn nhiều lá trà quá, chơi một chút là được rồi.”
Hắn lại nằm xuống ghế nhắm mắt dưỡng thần, tích góp lôi tương trong cơ thể.
Nhưng không bao lâu sau hắn nghe được tiếng reo hò ngay gần đó.
Khánh Trần mở mắt ra nhìn, không ngờ lại thấy Huyễn Vũ đang tay cầm hai cái nồi to bằng tay không, sau đó đảo liên tục trên bếp.
“Phụt!”
Khánh Trần kinh ngạc.
Lực tay không của Huyễn Vũ gần như mạnh nhất cấp A, hai cái nồi hơn năm mươi cân mà hắn đảo hết sức nhẹ nhàng thành thạo.
Các đệ tử của Khánh thị không có được sức mạnh đó.
Nhóm Nam Cung Nguyên Ngữ không ngờ người vừa rồi còn gọi họ là ca ca tỷ tỷ vô cùng thân mật lại có sức lực như siêu nhân.
Mọi người cảm thấy may mắn vì vừa nãy không tỏ ra bực dọc, sức mạnh thế này mà tát họ một cái e rằng văng óc luôn!
Hơn nữa, Khánh Trần phát hiện Huyễn Vũ cực kỳ giỏi khống chế độ lửa, khi đảo muôi, toàn bộ lá trà đều nóng đều với nhiệt độ thỏa đáng.
Biết đi đâu tìm lẽ công bằng đâu?
Trong tưởng tượng của Khánh Trần, lần đầu tiên hắn và Huyễn Vũ gặp mặt lẽ ra phải giao thủ một trận, sau đó thế giới sẽ chìm trong mưa máu gió tanh.
Thực tế thì lần đầu tiên gặp mặt khác hoàn toàn với tưởng tượng, làm gì có mưa máu gió tanh, Huyễn Vũ thành thợ sao trà số một trong học viện nông nghiệp của hắn luôn rồi...
Hôm qua hai người họ còn “vương bất kiến vương”, chỉ lo mâu thuẫn bùng nổ.
Kết quả hôm nay đã bị Zard xếp chung một chỗ.
Khánh Trần không ngờ sự việc lại thành ra thế này.
Có lẽ Huyễn Vũ kia cũng không ngờ được...
Buổi tối khi tan học, Khánh Trần nhìn Huyễn Vũ với vẻ nhiệt tình, hắn cười híp mắt:
“Lần sau lại tới chơi nhé.”
Huyễn Vũ đi sau lưng Zard, gật đầu kích động:
“Vâng, nhất định rồi! Nơi này vui lắm, các ca ca tỷ tỷ đều rất tốt! Viện trưởng cũng rất tốt!”
Nói xong, hắn và Zard đi về ký túc xá.
Zard còn nhỏ giọng dặn dò:
“Chuyện này tuyệt đối không được viết vào trong thư cho ca ca của ngươi, nói chung đừng nhắc đến những chuyện trong học viện nông nghiệp là được.”
“Dạ? Không được nói sao?”
Tiểu Huyễn Vũ hơi thất vọng, hôm nay hắn chơi rất vui vẻ, vốn dĩ còn định chia sẻ với ca ca, nhưng mà hắn nghe lời lắm!
“Được, ta không nói.”
Zard vui mừng:
“Đi, đến siêu thị của trường, ta dùng điểm tích lũy mời ngươi ăn kem!”
Vốn dĩ điểm tích lũy của vị lão sư được mời về dạy này nên phát cho học sinh, thế mà lại bị hắn dùng như thế này đây...
Bỗng nhiên bên đường có học sinh nhìn thấy Huyễn Vũ, đối phương lập tức hưng phấn:
“Cao thủ, tìm ngươi cả ngày đấy, sao hôm nay ngươi không đến học viện? Buổi tối có trận đấu bóng rổ, đi không?”
Huyễn Vũ cười:
“Không đi, Zard ca muốn dẫn ta đi ăn kem.”
Học sinh:
“...”
….
Ngày thứ ba sau khi trở về.
Trên giường, Huyễn Vũ tỉnh lại, hắn cau mày, trong phòng trống rỗng chỉ còn lại một mình hắn, không biết Zard đã đi đâu.
Hắn vươn tay sờ dưới gối, như thường lệ, nơi đó sẽ có một bức thư đệ đệ viết cho hắn.
Trong thư:
“Ca ca, ngươi giúp ta kiếm được nhiều điểm tích lũy quá, bây giờ ta đi trên đường sẽ có người gọi ta là cao thủ đấy, vui ghê.”
“Họ sẽ tìm ta chơi bóng rổ, còn hẹn ta đi uống rượu, nhưng ta nhớ ngươi nói không cho phép ta uống rượu nên không đi, ta nghe lời không nào?”
“Đúng rồi, ta thấy ngươi không tiêu xài điểm tích lũy gì cả, làm ta áy náy lắm, hai ngày nay ta lại tích góp được sáu mươi điểm, cho ngươi dùng đi uống rượu hết, ngươi phải tiêu hết trước khi ta tỉnh lại đấy!”
Đọc đến đây, Huyễn Vũ không nhịn được mà nở nụ cười.
Lúc trước hắn không nỡ uống rượu ở thế giới ngoài, sau đó trở lại thế giới trong còn phải đi cứu Zard cho nên cũng không dám uống.