Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1750: Hai Vị Thủ Lĩnh




Số lá trà bị cháy lúc trước được họ mang về ký túc xá, nhưng bởi vì mỗi ngày quá mệt mỏi nên hoàn toàn không có cơ hội đun nước 15 phút rồi pha trà uống.

Đến bây giờ họ mới biết mấy ngày qua mình đã bỏ lỡ điều gì.

Vốn dĩ họ cho rằng cuộc đời giống đề chọn đáp án.

Lựa chọn Khánh Trần và học viện nông nghiệp thì sẽ mất phúc lợi của trường học.

Giờ đây họ mới hiểu được, thì ra không phải là đề lựa chọn mà là câu hỏi đúng sai, người thắng ăn tất!

Trong biệt thự riêng trên Kình Đảo, Hà Kim Thu mở mắt ra, sau đó lấy lá Tử Lan Tinh ngậm trong miệng ra mang đi rửa một cách cẩn thận rồi cất vào trong một chiếc hộp nhỏ để lần sau sử dụng.

Sau khi lấy được Tử Lan Tinh, ông chủ Hà tu luyện ba ngày liên tục.

Ba ngày trôi qua, ánh sáng trên Tử Lan Tinh trở nên ảm đạm.

Sang đến ngày thứ 4, nó hoàn toàn mất đi độ sáng, không còn tác dụng nữa.

“Đoạt vận may của trời đất, hóa hủ bại thành phép lạ.”

Cảm nhận hiệu quả của Tử Lan Tinh, Hà Kim Thu thật lòng khen ngợi.

Không hổ là vật tư cấp chiến lược được bán thần coi như bảo bối.

Nếu không phải có Kình Đảo thì sợ rằng mình khó có cơ hội được sử dụng tài nguyên cấp bậc này.

Tối hôm qua, hắn có cảm giác hiệu suất mài Thanh Ngọc Tâm Kiếm của mình chưa bao giờ cao như lúc này, giống như hắn có tinh lực dùng hoài không hết.

Đáng tiếc là thứ này quá trân quý, đến chính hắn cũng phải giành giật từng giây để dùng, hắn không muốn lãng phí một giây phút nào.

Lúc này hắn lấy Thanh Ngọc Tâm Kiếm của mình ra.

Theo truyền thừa tu hành của Hồ thị, cao thủ cấp A có thể bắt đầu nuôi kiếm, khi hắn nuôi 4 thanh tâm kiếm là có thể bước vào cảnh giới bán thần.

Số lượng cũng có ý nghĩa là cấp bậc, lực lượng của chủ nhân và tâm kiếm là một thể, tâm kiếm càng nhiều thì chủ nhân của tâm kiếm càng mạnh.

Mà phẩm chất của Thanh Ngọc Tâm Kiếm cũng có ba cấp bậc. Phẩm chất càng cao tức là kiếm tâm có thể bay càng xa, tốc độ càng nhanh, lưỡi kiếm càng sắc bén.

Nghe nói, người sáng lập Hồ thị Hồ Thuyết có đến 24 thanh tâm kiếm, có thể giết địch cách xa hàng chục cây số một cách dễ dàng.

Nhưng kiếm tâm không phải là đôi mắt của chủ nhân, cho nên nếu khoảng cách quá xa thì còn phải khống chế dẫn đường...Nếu không kiếm sẽ bay lệch.

Ba cấp bậc của Thanh Ngọc Tâm Kiếm là Tý, Hợi, Ngọ, Tý thấp nhất và Ngọ cao nhất.

Hiện nay, phẩm chất Thanh Ngọc Tâm Kiếm của Hà Kim Thu dừng lại ở Hợi, phải vượt qua được ngưỡng cửa bán thần mới có thể tiếp tục tôi luyện đến cấp “Ngọ”.

Lúc này…

“Biệt thự được đấy.”

Hà Kim Thu thuận miệng khen.

Căn thiệt thự này vốn là một trong những nơi Trịnh Viễn Đông cho học sinh dùng để tổ chức tiệc tùng, hôm nay bị hà Kim Thu chiếm dụng.

Ông chủ Hà yên tâm ở lại Kình Đảo, bởi vì Tử Lan Tinh, Kê Huyết Nha không thể mang ra khỏi đảo nên hắn phải tu luyện ngay ở đây.

Tử Lan Tinh quá quý giá, hắn chỉ muốn ngoại trừ thời gian ăn cơm và đánh răng rửa mặt còn lại dùng mỗi giây mỗi phút để tu luyện.

Hà Kim Thu nhìn biển cả và ánh nắng ngoài cửa sổ, bất chợt cảm thấy được bế quan ở nơi thế này một thời gian cũng khá hay, không tranh với đời.

Hơn nữa, tiến vào thế giới trong từ nơi này để chiến đấu, sau khi về cũng ở đây, có Kê Huyết Nha bảo vệ tính mạng, ít nhất tỷ lệ sống sót sẽ cao hơn.

Điểm thần kỳ của Kê Huyết Nha là dù ngươi bị đâm thủng bụng thì chỉ cần ngươi vò nát Kê Huyết Nha thành vụn bôi lên vết thương, nội tạng cũng có thể khép lại ngay lập tức.

Vì vậy Hà Kim Thu lập ra một kế hoạch, khi Cửu Châu sắp tham gia chiến đấu ở thế giới trong, hắn sẽ mang toàn bộ thành viên của Cửu Châu sẽ tham chiến lên hòn đảo này, một khi trở về là có thể chữa trị ngay lập tức.

Tuyệt diệu.

Hắn gọi điện thoại:

“Ngu Thành, ta lấy được Tử Lan Tinh rồi, mấy người các ngươi liên hệ với Lộ Viễn để hắn dẫn các ngươi lên đảo, chuẩn bị bế quan tu luyện. Mọi việc chờ xuất quan rồi nói sau.”

Ông chủ Hà vươn vai, lần này hắn mặc chỉ quần áo ngủ rồi đi vào trong sân của biệt thự, dõi mắt nhìn cứ điểm chiến tranh phía xa.

Kết quả là ngay sau đó hắn đứng đần mặt ra.

Ông chủ Hà gọi điện cho ông chủ Trịnh:

“Sao đột nhiên cứ điểm của học viện nông nghiệp lại che kín thế kia, cứ như pháo đài ấy.”

Trịnh Viễn Đông:

“Không biết.”

Hà Kim Thu suy nghĩ cẩn thận:

“Sao ta cứ có cảm giác giống như đang đề phòng chúng ta?! Tối hôm trước chúng ta vừa mới trèo tường vào, hôm nay đã xây lô cốt gió thổi không lọt, thế là có ý gì!”

Trịnh Viễn Đông cười nói:

“Có lẽ là sợ chúng ta vào trộm Tử Lan Tinh.”

“Đâu đến mức ấy, dầu gì hai ta đường đường là thủ lĩnh của Côn Luân và Cửu Châu, có thể làm chuyện đó được sao?”