Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1770: Đời Người Như Một Cây Nến




Chỉ cần ngươi có thể hoàn thành được tám cửa ải sinh tử, vậy thì chắc chắn là cấp A đỉnh phong, chuyện này sẽ không thay đổi vì bất kỳ điều gì.

Lộ Viễn đứng trong màn đêm, vẻ mặt đau khổ, đã sớm không còn tâm tình khoái trá như lúc vừa rồi mới thấy các mầm non:

“Mọe nó, ta phải nhanh chóng đi báo lại với ông chủ...hạt giống đã tới tay rồi còn bị kẻ khác đoạt mất!”

Hai người vội vàng rời đi, Trần Chước Cừ vẫn đang không ngừng leo lên vách đá cheo leo.

Tiểu Thất và những người khác ngồi tại chỗ tu hành, Kê Huyết Nha và bột magie được đặt trong từng cái sọt tre, để cho các học sinh tùy ý sử dụng.

Thi thoảng Tiểu Thất cũng sẽ mở mắt nhìn bóng lưng Trần Chước Cừ, sau khi thấy đối phương không sao mới tiếp tục nhắm mắt tu hành.

Mà lúc này, cuối cùng Trần Chước Cừ cũng leo lên được vị trí chín mét lần đầu tiên, sau đó ngây ngẩn cả người.

Bảo sao đến tận bây giờ vẫn chưa có một ai thành công.

Vì một mét cuối cùng của vách đá mười mét dựng đứng này, không hề có đường.

Trần Chước Cừ lại quay đầu nhìn những vị trí khác, kết quả là tình hình cũng đều giống vậy. Một mét cuối cùng của tất cả các vị trí leo núi khác đều trơ trọi, hoàn toàn không có một chỗ nào để mượn lực.

Ngoài ra, khi quan sát kỹ càng sẽ phát hiện ra rằng, một mét cuối cùng kia hơi nhô ra ngoài, nếu như leo núi theo cách bình thường, chắc chắn sẽ bị rơi xuống phía dưới.

Nàng lại nhìn những người thách đấu khác, có vẻ như cũng có người gặp phải hoàn cảnh khó khăn giống như nàng.

“Lẽ nào thật sự không có ý định cho bất cứ người nào vượt qua sao?”

Trần Chước Cừ thở hổn hển, nghi hoặc nói.

Không đúng, học viện làm việc minh bạch rõ ràng, chắc chắn sẽ không lừa gạt học sinh vậy.

Trần Chước Cừ thử tiếp tục leo lên bên trên, nhưng lại ngã xuống vì không có chỗ nào để mượn lực.

Nàng bị dây an toàn treo chồng chất xô vào vách đá, sau đó từ từ hạ xuống.

Cô nữ sinh đi tới trước mặt Tiểu Thất:

“Một mét cuối cùng là cố ý thiết lập sao?”

Tiểu Thất không hề mở mắt, cũng không nói lời nào.

Phụ huynh đã dặn dò, họ không được can thiệp vào mọi thử thách của học sinh, tất cả mọi chuyện đều phải để học sinh tự hoàn thành.

Trần Chước Cừ thấy Tiểu Thất không nói lời nào, cũng không dông dài thêm, xoay người đi về phía vách đá lần nữa.

Tiểu Thất vui vẻ mở to mắt, cô gái này vẫn rất phóng khoáng.

Thú vị.

Trần Chước Cừ leo hết lần này đến lần khác, nhưng cho dù nàng thử điều chỉnh góc độ như thế nào đi nữa thì cánh tay của nàng vẫn không thể nào vượt qua được khoảng cách một mét đó.

Mỏm đá đó tựa như là một điểm kết thúc mà nàng không bao giờ có thể chạm tới.

Cho đến tận thời khắc đen tối nhất ngay trước khi trời hửng sáng.

Bầu trời màu xám trắng khẽ soi rọi vách núi cheo leo.

Lúc này, Trần Chước Cừ leo tới mét thứ chín của vách đá một lần nữa, bỗng nhiên thấy một hàng chữ nhỏ được khắc ở vách đá trên đỉnh đầu:

“Đời người như một ngọn nến, từ đầu đến đuôi, từ khi bắt đầu đến lúc kết thúc, vẫn luôn sáng ngời.”

Đó chính là lời nói mà Khánh Trần đã từng thấy, cũng là lời nói đã từng cho tất cả Kỵ Sĩ sức mạnh, chính là ở một mét cuối cùng của Thanh Sơn Tuyệt Bích.

Trần Chước Cừ nhìn đỉnh đầu mình, bỗng hít sâu một hơi, nhún người nhảy lên!

Tay phải nàng bắt lấy rìa vách đá, tay trái lại bị trượt ra vì không cẩn thận.

Những tia nắng đầu tiên chiếu tới từ phía chân trời, Trần Chước Cừ chỉ cảm thấy cuộc đời mình chưa từng vui vẻ vậy bao giờ.

Nhưng mà lúc này, trên đỉnh đầu nàng có tiếng bước chân truyền tới.

Cô nữ sinh ngẩng đầu nhìn lên, liền trông thấy Khánh Trần đứng ở phía trên, bình tĩnh nói:

“Chúc mừng, Tiểu Thất sẽ phát phần thưởng tới chỗ của ngươi, ta muốn nhắc nhở một câu, hãy kiềm chế khát vọng bên trong lòng mình, đừng tự mình tu hành, vì có lẽ ngươi còn có thể đi trên một con đường khác tốt hơn. Đừng vui mừng quá, con đường này chỉ mới vừa bắt đầu.”

Nói xong, Khánh Trần quay người rời đi.

Trần Chước Cừ vội vàng dùng cả tay cả chân leo lên đỉnh vách đá, ngơ ngác nhìn Khánh Trần đã đi xa.

Vừa rồi Khánh Trần cũng không dịch dung, cho nên nàng biết đó chính là ông chủ của Bạch Trú.

Toàn thân Trần Chước Cừ đã sức cùng lực kiệt, ngồi trên vách đá, quay đầu nhìn xuống dưới. Vừa rồi nàng có làm thế nào Tiểu Thất cũng không chịu phản ứng lại, nhưng giờ vị đó đã đứng lên mỉm cười với nàng.

Có học sinh đầu tiên leo đến đỉnh ắt sẽ có người thứ hai, họ thấy Trần Chước Cừ nhún người nhảy lên, cũng đã hiểu ra quy luật ẩn chứa trong một mét cuối cùng.

Khi mặt trời mọc, nhóm học sinh gồm một trăm ba mươi tám người này, cuối cùng đã có 107 người thành công leo đến đỉnh, mà ba mươi mốt người còn lại có lẽ cũng đã hiểu ra điều gì đó, họ không hề do dự, quay người trở về ký túc xá ngủ, chuẩn bị tới đêm ngày thứ hai sẽ tiến hành khiêu chiến lại lần nữa.