Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1773: Vạn Thần Lôi Ti




Tiếng thảo luận cách tuyệt bích bên này một mét, nên cũng không ảnh hưởng đến bọn người Trần Chước Cừ, nàng chỉ dựa vào chỗ nào đó mượn lực quay đầu liếc mắt nhìn rồi tiếp tục leo lên trên.

Sau đó lần lượt thất bại té xuống.

Đai an toàn trên tuyệt bích 48 mét, lại hỏng thêm.

Cần phải trĩu xuống 5 mét mới có thể bắt đầu nắm chặt, không cẩn thận sẽ có thể đâm đến vỡ đầu chảy máu.

Thời gian đếm ngược 68:00:00.

Bốn giờ sáng.

Bên ngoài chỗ đổi tích phân của học viện, học sinh xếp thành một hàng thật dài để chuẩn bị đoạt hạng ngạch thương phẩm buổi sáng.

So sánh với sự hỗn loạn lộn xộn ngày đầu tiên, hiện tại đội ngũ đã trật tự.

Lúc này, mười mấy học sinh quần áo lam lũ chậm rãi bước từ đêm tối ra.

Trên người họ chằng chịt vết thương, có người máu trên cánh tay đã chảy đến đầu ngón tay.

Cả người họ quần áo rách nát, cũng không biết ma sát nát vụn ở chỗ nào.

Khi đám người kia đến, tạo nên một trận rối loạn và nghị luận nhỏ trong đội ngũ bên ngoài chỗ đổi tích phân.

Nơi này là kình đảo chứ không phải chiến trường gì, sao họ lại trở nên như thế?

Những học sinh bị thương không giải thích gì, chỉ yên lặng xếp sau đội ngũ, chờ đổi thương phẩm.

Có người hiếu kỳ hỏi một câu:

"Huynh đệ, các ngươi xảy ra chuyện gì thế?”

Đám học sinh bị thương giải thích:

“Chúng tôi đi khiêu chiến học viện tuyệt bích, té bị thương ở đó.”

“Sao lại đột nhiên chạy tới đây?”

Có người thắc mắc.

Học sinh bị thương giải thích:

“Mọi người đều cảm thấy mình chưa đủ sức mạnh,chỉ còn thiếu xíu thôi, nên chúng ta thương lượng định dùng tất cả tích phân còn lại trong tay, tạm thời đến đây đoạt ít quả Trường Sinh Thiên.”

Lúc này, một học sinh vừa tỉnh ngủ từ khu ký túc xá bên kia chạy đến.

Một học sinh bị thương nhìn về phía hắn ta nói:

“Xin lỗi đã đánh thức người, tích phân trong tay ta còn chưa đủ nên có thể mượn tích phân của ngươi để đoạt quả trước chút không? Nếu như ta hoàn thành khiêu chiến xong sẽ lập tức trả lại ngươi, nếu như không hoàn thành, ta sẽ chạy điểm trả lại ngươi.”

Học sinh vừa tỉnh ngủ cười, vỗ lên vai hắn ta:

“Nói cái mẹ gì đó, hai ta đã là huynh đệ bao năm rồi. Yên tâm đi, ta đây sẽ xếp hàng đổi cho ngươi.”

Học sinh bị thương thở phào nhẹ nhõm:

"Cảm ơn."

Hiện tại trong học viện, tích phân chẳng khác nào tài nguyên tu hành, huynh đệ vì chuyện tích phân mà rạn nứt cũng không phải không có.

Còn có một số cặp đôi vì tích phân mà cãi nhau đến chia tay.

Hiện tại, rạng sáng 4 giờ mà còn bằng lòng chạy đến cho mượn tích phân, thì đúng là chân ái.

Có người hiếu kỳ hỏi họ:

"Các người tập luyện bao lâu rồi? Hiện tại đã là 4 giờ sáng, các ngươi cứ luyện tập mãi không nghỉ ngơi à?”

“Không kịp nữa, chỉ còn 4 tiếng thôi.”

Một tên đệ tử giải thích:

"Mặc dù rất mệt mỏi...Nhưng còn chưa đến lúc buông xuôi."

Câu nói này khiến người xếp hàng phía trước đều ngẩn ra, trong họ, có học sinh khiêu chiến thất bại, cũng có học sinh đã đổi Vạn Thần Lôi Ti.

Mà ba mươi hai học sinh trên người chằng chịt vết thương đang đứng nghiêm trước mắt này, chẳng biết tại sao, sâu trong nội tâm mọi người bỗng nhiên bị chạm vào một chút.

Có người lại hỏi họ:

“Đáng giá chăng, đều đã đem bản thân trở thành bộ dáng này.”

Một học sinh nhai nghiền Kê Huyết Nha, sau đó vừa thoa lên cánh tay mình, vừa cúi đầu nói:

“Chúng ta không giống các ngươi. Lúc chúng ta kiểm tra để vào trường, cũng bởi vì không đủ thiên phú nên đã bị phân đến học viện cơ sở, có mấy người để kiếm chút tích phân còn phải bán trái cây trợ cấp trong nhà, có mấy người chạy tích phân, kết quả mỗi lần đều chỉ có thể đạt được 2 điểm an ủi, còn có hai học sinh quá ngu ngốc, dù làm thế nào cũng không nắm vững được tiết tấu hô hấp của Vạn Thần Lôi Ti, sau đó bị lão sư giảng dạy trả lại tích phân..."

Có những màn chạy tích phân vinh quang, cũng có những màn chua xót, có những học sinh tham gia tranh tài bóng đá lại bị các thần tiên chèn ép, cuối cùng nhọc nhằn khổ sở đá 90 phút, cũng chỉ được 2 điểm an ủi.

Không phải ai cũng có thể thành công chạy điểm như Trần Chước Cừ, nếu không thì Trần Chước Cừ cũng sẽ không được cả Côn Luân và Cửu Châu đồng thời để ý.

Vị học sinh này ngẩng đầu lên nhìn người ở phía trước nói:

“Chúng ta không cân nhắc chuyện có đáng giá hay không, nhưng mọi người cũng không biết phải làm sao để thể hiện tài năng, hiện tại lại có hy vọng, nên dù thế nào đi chăng nữa cũng phải liều mạng, đúng không?"

Bạn học trong đội phía trước đều im lặng.

Học viện có tổng cộng hơn sáu mươi ngàn người, học viện cơ sở mới mở có bốn mươi lăm ngàn người, học viện khoa học kỹ thuật, học viện siêu phàm có hơn mười bảy nghìn người.

Về sau nếu có thể đổi Vạn Thần Lôi Ti thì nhân số của học viên siêu phàm sẽ lập tức tăng lên dữ dội, mà học sinh còn lại trong học viện cơ sở, sẽ giống như trẻ lưu ban, chờ góp đủ tích phân mới đổi được Vạn Thần Lôi Ti.