Nói xong, người đàn ông trung niên liền từ trong tay thiếu niên nhận lấy đèn dầu, quay người chậm rãi đi lên núi.
Ngay sau lưng của hắn, thành phố số 5 nhà nhà lại sáng đèn, rực rỡ như dải Ngân Hà.
Tựa hồ như hệ thống điện nơi này cho tới bây giờ đều không có bị phá hủy.
Người đàn ông trung niên mang theo thiếu niên cùng ánh sao, đi đến phòng nhỏ bên ngoài tòa nhà kia:
"Gia chủ, quá yếu, ta không ra tay."
Trong phòng ông lão kia nói:
"Vào đi. Người có thể bán gia nghiệp của tổ tiên còn có thể có bao nhiêu thông minh. Nếu Khánh thị cho họ, không cần đến mười năm liền sẽ sụp đổ. Đều là những người tự cho mình là thông minh."
Người đàn ông trung niên đẩy cửa gỗ ra, nhìn bóng lưng của ông lão trong một đêm dường như lại ngày càng còng xuống, gầm gừ mà nói:
"Nếu chúng ta sớm tìm được vợ Lee Byung-Hee, có lẽ sẽ giết được Lee Byung-Hee sớm hơn, Tiểu Chuẩn cũng không cần.... Thật xin lỗi."
"Không cần phải nói xin lỗi."
Ông lão bình tĩnh nói:
"Lee Byung-Hee gian xảo, có thể tìm tới nơi giam giữ vợ mình đã là không dễ, chuyện này các ngươi lập công rồi. Về chuyện của Tiểu Chuẩn, dù Lee Byung-Hee chết sớm cũng rất khó thay đổi kết cục của hắn. Không cần khổ sở, đây là kết cục mà chính hắn lựa chọn, hắn không có tiếc nuối."
Người đàn ông trung niên trầm mặc.
Ông lão chậm rãi đứng dậy, đối với thiếu niên bên cạnh người đàn ông trung niên cười vẫy vẫy:
"Ngươi chính là Khánh Vô đi, Tiểu Chuẩn từng nhắc tới ngươi rất nhiều lần."
Thiếu niên da ngăm đen kia đi về phía trước hai bước, đã thấy ông lão tỉ mỉ quan sát hắn:
"Cha ngươi theo ta 30 năm, hiện tại đổi ngươi đi theo gia chủ đời kế tiếp. Bước ra một bước này sẽ không thể quay trở lại, ngươi nguyện ý không?"
Khánh Vô gật gật đầu:
"Ta nguyện ý. Ta đã cùng hắn gặp qua, hắn xác thực so những người khác mạnh hơn."
Ông lão nói:
"Tiểu Chuẩn đã từng nhắc với ta, hắn nói ngươi chính là muốn nhìn xem Khánh Trần có đủ tư cách hay không, mới muốn xin đi làm người đi theo gia chủ kế tiếp, thế nào, quan sát đủ rồi?"
Khánh Vô lắc đầu:
"Hắn cũng không có tham dự quá nhiều vào cuộc chiến bóng tối, cho nên ta đối với hắn không có gì quan sát."
"Vậy ngươi vì sao nguyện ý đi theo hắn?"
Ông lão hỏi.
"Hắn có thể thoát ra khỏi tranh chấp nơi bóng tối, vốn chính là một loại bản lĩnh." Khánh Vô bình tĩnh nói ra.
Vị thiếu niên này đối mặt với gia chủ Khánh thị, không có chút nào hèn mọn:
"Bất quá, hắn còn không phải gia chủ, trước đó, ta còn phải tiếp tục tu hành, ngày nào hắn thật sự thành gia chủ, ta mới có thể đi cùng hắn."
Ông lão thở dài nói:
"Các ngươi nhất mạch này đều là võ si, ông nội ngươi , cha của ngươi , đến ngươi bây giờ cũng thế."
Người đàn ông trung niên bỗng nhiên nói:
"Làm võ si rất tốt, không cần nghĩ nhiều chuyện phiền lòng như vậy, có người để cho chúng ta làm cái gì, thì chúng ta làm cái đó. Cả một đời, làm tốt một việc là đủ rồi."
"Ngược lại là hạnh phúc hơn so với chúng ta. "
Ông lão nói khẽ. Ông từ trong ngực lấy ra một chuỗi dây chuyền bằng bạc, đặt ở trong tay người đàn ông trung niên:
"Từ nay về sau, hắn sẽ thuộc về ngươi, không hối hận?"
Người đàn ông trung niên lắc đầu:
"Không hối hận, ta đã có Khánh Vô, sau khi mẹ hắn đi, tôi đã cắt đứt suy nghĩ ấy rồi.”
"Tùy ngươi vậy, Tiểu Chuẩn muốn cho ngươi, có lẽ hắn cũng biết ngươi sẽ không cự tuyệt…"
Ông lão nói.
"Khu cấm kỵ số 002 bên kia vẫn còn tiếp tục chiến đấu.”
Người đàn ông trung niên đem dây chuyền Ám Ảnh Chi Môn đeo lên cổ:
"Tôi từng đi qua khu cấm kỵ số 002, có thể đi hỗ trợ."
"Không cần."
Ông lão lắc đầu.
"Tự sinh tự diệt?"
Người đàn ông trung niên hỏi.
"Nếu muốn chết, đó chính là mệnh của hắn…"
Ông lão nói:
"Những người Khánh thị này quá nuông chiều con của mình, mới có thể để họ quên đi tổ tiên. Người Khánh thị phải như sói, kết quả hiện tại hết thảy đều biến thành dê, ngay cả thứ trọng yếu nhất đều đem ra bên ngoài bán, vậy còn có cái gì không thể bán? Ta muốn một huyết mạch Khánh thị chân chính, không cần phế vật."
"Nếu hắn chết thì sao?"
Người đàn ông trung niên hỏi lại.
"Vậy liền để Khánh thị theo hắn cùng nhau tan thành mây khói đi."
Ông lão phất phất tay:
"Ta mệt mỏi rồi, ngươi cho người dưới núi nhặt xác đi."
"Những người muốn giết ngài, có cần giết hay không, ý ta là....."
"Không cần."
Ông lão cười cười:
"Vậy tốt nhất làm đá mài đao, giữ lại cho Khánh Trần giết đi."
Người đàn ông trung niên nhân gật gật đầu:
"Ta hiểu rồi."
Nói xong, hắn mang theo Khánh Vô quay người rời đi, cẩn thận từng li từng tí mà đóng lại cửa gỗ.
Kỳ thật hắn cũng không có ý định đi khu cấm kỵ số 002. Lấy hiểu biết của hắn đối với vị kia, nếu đối phương biết trận chiến này mình sẽ chết, còn dám đưa Khánh Trần lên chiến trường, khẳng định chính là Khánh Trần nhất định có thể sống sót.