Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1792: Hữu Củ Và Vô Củ




Xoẹt một tiếng, ba lô rách ra.

Mấy trăm con ếch nhỏ từ trong ba lô nhảy nhót đi ra, tựa như phát điên hướng phía Bát Đại Kim Cương phóng tới.

Zard thấy cảnh này vui vẻ muốn nhảy dựng lên:

"Thấy không? Tôi gấp đó! Tôi

gấp đó!"

Khánh Trần kinh ngạc nói:

"Khó trách Huyễn Vũ một mực không có lấy ra dùng…."

Huyễn Vũ bỗng nhiên dùng ngón trỏ tay trái cứa lên lòng bàn tay phải, máu tươi

chảy ra, sắc mặt của hắn cũng lần nữa tái nhợt đến mấy phần.

Đã thấy Huyễn Vũ ngạo nghễ mà đứng, lạnh giọng nói:

"Vô Tướng!"

Tiếng nói rơi xuống đất như sắt thép va chạm, tất cả mọi người chỉ cảm thấy, những con ếch nhỏ kia tốc độ đột nhiên tăng nhanh, nguyên bản khép kín miệng lại mở ra, lộ ra răng nanh bên trong!

Nguyên bản từ chồng giấy ếch nhỏ đáng yêu, trong lúc nhất thời biến thành quái vật nhân gian!

Khi mấy trăm con ếch nhỏ cùng Kim Cương chạm vào nhau, nhữngcon ếch nhỏ kia lại không sợ chết dính vào trên thân Bát Đại Kim Cương, cứng rắn cắn xuống đem Bát Đại Kim Cương cắn xé đến máu me đẩm đìa.

Trong chiến trường, không ai nghĩ tới một đám ếch nhỏ, thế nhưng có thể cuốn lấy Bát Đại Kim Cương mà họa sĩ nhà họ Trần đã dành một năm tâm huyết để vẽ.

Zard hưng phấn hét to vào mặt các bộ đội nhà họ Trần ở đằng xa:

“Đây là con ếch nhỏ của ta! Đây là anh trai của ta!”

Khánh Trần:

“….”

Binh lính nhà họ Trần:

“….”

Các binh lính nhà họ Trần đều sững sờ trong giây lát, đột nhiên bày ra bộ dáng khoe khoang trên chiến trường, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Trong thời gian ngắn, các binh lính nhà họ Trần đã bóp cò tấn công.

“Hữu Củ!”

Khánh Trần không còn đứng đằng sau bức tường cát nữa, mà là bước lên mở ra lòng bàn tay.

Đạn như thác nước, dừng lại treo giữa không trung trước mặt hắn.

Có người trong đám binh lính của nhà họ Trần gầm thét, lại đến?!

“Vô Củ!”

Trong nháy mắt, Khánh Trần lặp lại chiêu cũ, những viên đạn hỗn loạn bay lơ lửng trước mặt hắn, khoảnh khắc quay lưng lại, toàn bộ bắn ngược lại trên người đám bộ đội nhà họ Trần!

Trong dòng thời gian của Khánh Trần, hắn đã nghỉ ngơi đủ thời gian, 7 ngày, đủ để hắn phục hồi trạng thái đỉnh cao một lần nữa. Trong bảy ngày ngậm Tử Lan Tinh không ngừng tu luyện Vạn Thần Lôi Ti, làm cho sức mạnh của hắn mạnh hơn lúc trước.

Nhưng ở trong mắt của đám binh lính nhà họ Trần, khoảng cách Khánh Trần sử dụng Hữu Củ Vô Củ so với lần trước mới qua vài phút, trong bộ đội đã có vài binh lính kêu gào “Ta đã kiệt sức”.

Kết quả, chỉ mới qua vài phút, công kích của Khánh Trần càng thêm khủng bố!

Thật ra các binh lính biết thân phận người du hành thời gian của đám người Khánh Trần, nhưng bọn hắn chưa từng chiến đấu trực diện với mục tiêu quỷ dị như vậy, rất khó trải nghiệm ưu thế chân chính của người du hành thời gian.

Cuộc chiến của họ diễn ra chặt chẽ, mệt mỏi, nhưng với đám người Khánh Trần thì không phải.

Ngay cả Zard, người trở về trước đã kiệt sức, cũng đã khôi phục tinh thần.

Giờ phút này, khi làn sóng đạn quét sạch chỗ trống, mấy trăm binh lính của nhà họ Trần đã bị bắn thành cái sàng, pháo sáng thắp sáng bầu trời đêm, từng đám từng đám mây máu thi nhau nổ tung.

Trên mặt của đám binh lính đằng sau, bịt kín khăn che mặt màu đỏ tươi.

Lúc này, Bát Đại Kim Cương đang bị con ếch nhỏ quấn lấy đấu.

Khánh Trần đứng một bên yên lặng nhìn cảnh này, một lần nữa đánh giá lại thực lực của Huyễn Vũ.

Nếu cảnh trước mắt là tác dụng của vật cấm kỵ ACE-066, vậy thì một thân tu hành của Huyễn Vũ, cộng thêm vật cấm kỵ này, vô cùng đáng sợ.

Cho tới bây giờ, Khánh Trần vẫn chưa thấy được cấp bậc tu hành của Huyễn Vũ hay bất kỳ họa sĩ nhà họ Trần nào.

Theo suy đoán của hắn, xác suất rất lớn Huyễn Vũ là một họa sĩ cấp A, bằng không không thể đối đầu với Zard.

Ngay lúc tất cả mọi người nghĩ Huyễn Vũ muốn nổ tung giết chết kẻ địch, vị cao thủ vừa mới kiêu ngạo nói ra hai chữ Vô Tướng, vậy mà nhắm hai mắt lại, té ngã bất tỉnh tại chỗ...

Khánh Trần:

“...”

Trương Mộng Thiên, Tôn Sở Từ, Đoàn Tử:

“…”

Chuyện này hơi chút đột ngột!

Khánh Trần quay đầu nhìn lại, dù Huyễn Vũ đã ngất đi, nhưng con ếch nhỏ vẫn không ngừng cắn xé.

Đúng là vật cấm kỵ không thể nghi ngờ, nếu bản thân dị năng giả mất đi ý thức, vậy thì tất cả dị năng cũng tan thành mây khói.

Nhưng tác dụng của vật cấm kỵ cũng không xuất hiện tình huống này.

Cũng chính vào lúc này, bên trong bộ đội của nhà họ Trần bay ra một vị Phi Thiên Thần Nữ, chỉ thấy trong tay của nàng cầm một thanh kiếm dài ba thước ba tấc, phất tay bay về hướng của Huyễn Vũ.

Đột nhiên Khánh Trần nhìn về phía bộ đội nhà họ Trần, hắn muốn tìm ra và giết chết tên họa sĩ nhà họ Trần, như vậy trận chiến này sẽ kết thúc. Nhưng đối phương cũng biết bản thể của chính mình rất yếu đuối, cho nên trốn tránh rất tốt.

Thậm chí hắn hoài nghi, vị họa sư kia đang mặc quân trang của binh lính bình thường, xen lẫn một chỗ cùng những binh lính khác.