Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1807: Cây Thế Giới




(Cho các bạn của ngươi ăn đi!)

Khánh Trần nghi hoặc:

"Đây là cái gì?"

Cô Đông giải thích:

"Đây là loại trái cây đặc thù trong vùng cấm kỵ số 002, mỗi khi ăn một quả thì sẽ có được khoảng thời gian một ngày không bị quy tắc trói buộc. Lúc ban đầu, vì sinh ra và lớn lên ở nơi này, nên chúng ta cũng hoàn toàn không biết rằng vùng cấm kỵ lại có quy tắc, chỉ tới khi đi ra ngoài và gặp gỡ những loài người khác thì mới biết được."

Khánh Trần nhìn loại trái cây màu vàng đó, trông giống như một quả cà chua nhỏ màu vàng tươi:

"Quả này có thể mang ra ngoài được không? Chẳng phải là nếu ngươi ăn loại quả này thì có thể tới vùng cấm kỵ số 001 rồi sao?"

Cô Đông lắc đầu:

"Thứ này chỉ có hiệu lực ở vùng cấm ky số 002 thôi. Là thế này, cũng giống như câu nói “những nơi xung quanh rắn độc chắc chắn sẽ có thuốc giải” của loài người các ngươi ấy, hẳn là mỗi vùng cấm kỵ đều có một loại đồ ăn đặc thù, sau khi ăn vào thì có thể miễn dịch với quy tắc. Ở vùng số 002 thì là loại chuối tây này đây, nhưng những vùng khác thì cũng không chắc là thứ gì. Ở một số nơi thì có thể là một cọng cỏ, vài nơi khác thì cũng có thể là một loại kiến nào đó, thậm chí có thể là bùn đất, hoặc là một loài động vật nhỏ nào đó khác biệt...Nhưng dù là gì thì cũng rất kỳ quặc quái đản, đoán khó chết đi được."

Khánh Trần hiểu rõ, nếu coi mỗi vùng cấm kỵ là một câu đố, vậy thì việc ăn loại trái cây đặc thù này chính là lời giải đáp của một trong những câu đố đó.

Đáp án có kỳ hạn một ngày.

Thừa dịp con gấu sát thủ dừng lại, Khánh Trần nhảy xuống mặt đất hái một chùm hoa tươi, sau đó mới quay lại trên lưng con gấu.

Con gấu sát thủ tiếp tục tiến về phía trước, nó vừa đi vừa tò mò đánh giá vùng cấm kỵ số 002 này.

6 tiếng trôi qua, sắc trời dần dần sáng lên.

Cô Đông nói:

"Sắp đến cây Thế Giới."

"Cây Thế Giới?"

Khánh Trần hỏi:

"Các ngươi gọi nó như vậy sao?"

Cô Đông giải thích:

"Là cái đám lão già kia gọi nó như vậy đấy."

Dần dần, họ đã bắt đầu nhìn thấy thân cây Thế Giới, rõ ràng chỉ là thân cây thôi, nhưng Khánh Trần và những người khác lại cảm giác như mình đang đối mặt với một bức tường thành sừng sững, vô biên, vô tận.

Bây giờ đang là mùa mưa xuân, Đinh Đông đứng phía dưới cây cổ thụ cao ngất trời, đang dùng lá và cành cây Thế Giới để dựng thành từng cái túp lều.

Tổng cộng có hai hàng, hàng thứ nhất lớn hơn một chút, hàng thứ hai nhỏ hơn một chút.

Những túp lều đó trông như là từng ngôi nhà nhỏ xanh mướt, được sắp xếp một cách ngay ngắn và ngăn nắp.

Đợi đến khi con gấu sát thủ bước từng bước nặng nề tới gần, Khánh Trần nhìn thấy vô số động vật nhỏ chạy ra từ bên trong, tản ra tứ phía.

Gấu mèo nhỏ, thỏ nhỏ, dơi, chồn sương, khỉ, lợn rừng, lửng chó…

Tất cả những con động vật nhỏ này đều đang hoảng sợ chạy loạn khắp nơi, đám khỉ còn đang bưng một đống trái cây trong ngực...vừa mới trộm được từ chỗ Đinh Đông.

Lúc đang chuẩn bị chạy trốn thì những con rắn lục nhỏ bị một bầy thỏ vô tình giẫm phải, tức giận đến mức thè cả lưỡi rắn ra ngoài.

Khánh Trần vui vẻ, thì ra không phải tất cả các sinh vật trong vùng cấm kỵ đều có tính công kích và cũng không phải tất cả đều là những con thú ăn thịt hoang dã và hung dữ hay côn trùng có độc.

Dưới kỷ cương của Đinh Đông, ngay cả những loài động vật ăn thịt cũng đều bắt đầu ăn trái cây.

Dưới gốc cây Thế Giới Thụ, tựa như là một vương quốc động vật riêng biệt, giống như trong truyện cổ tích.

"Đinh Đông!"

(Đừng chạy, đều là bạn bè cả! Còn có cả Kỵ Sĩ nữa!)

Mãi đến khi Đinh Đông lên tiếng, chúng mới dừng lại, đứng tại chỗ quan sát những vị khách một cách cẩn thận từng li từng tí.

Khánh Trần nói:

"Đinh Đông, chúng tin tưởng ngươi thật."

"Đinh Đông!"

Đinh Đông vừa kiêu ngạo vừa vui vẻ nói.

(Tất nhiên rồi!)

Lúc này, một luồng gió ấm áp thổi tới từ phía nghĩa địa bên cạnh cây Thế Giới, một đám lão già mồm năm miệng mười nói:

"Ấy, cô bé bên cạnh hắn trông được đấy nhỉ, lần này nhất định phải bắt hắn để lại một đứa nhỏ rồi mới được đi!"

"Đúng vậy, Kỵ Sĩ đều là kẻ liều mạng, hôm nay có nhiều người bao vây tấn công hắn như vậy, nói không chừng ngày mai hắn sẽ chết ở bên ngoài luôn ấy chứ. Nhất định phải sinh con rồi mới được đi, Kỵ Sĩ không thể không có đời sau được!"

"Cái thằng nhóc này còn chưa phải là bán thần đâu đấy, thế mà ba cái chuyện nó bày ra còn to hơn cả sư phụ nó, đúng thật là cần phải giữ một đứa bé lại thôi!"

"Không được, chỉ giữ một đứa thôi thì không đủ đâu, nhất định phải giữ lại hai đứa vào, một đứa cho phái cấp tiến dẫn dắt, một đứa cho phái bảo thủ dạy dỗ!"

"Cô Đông, Đinh Đông, trói nó và cô bé kia lại cho ta!"