Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1910: Điều Tra




Hơn mười tên nhân viên bảo vệ ngụy trang thành người qua đường, thay nhau bảo vệ Jindai Senake, di chuyển theo từng bước chân của hắn.

Đây là một tiểu đội nhân viên bảo vệ vô cùng tinh nhuệ.

Lộ Viễn nhìn Khánh Trần với ánh mắt thắc mắc mà sợ hãi, nếu để một người như thế này đạt được hệ thống giám sát của nguyên một thành phố thì tất cả mọi người còn giữ được bí mật gì nữa chứ?

Phải biết rằng, Khánh Trần chỉ là tìm được một chi tiết trong 640 màn hình giám sát ở đây. Sau đó hắn có thể thông qua chi tiết này mà cẩn thận truy tìm tất cả đáp án mà hắn muốn.

Trong 640 màn hình giám sát và khoảng thời gian giám sát dài gần 3 tháng trời, chi tiết chỉ xuất hiện ba lần, đã xem như là rất rất ít rồi.

Nhưng điều này đối với Khánh Trần mà nói thì đã quá đủ để dùng rồi.

Trong mắt những người khác, thứ mà Điển Phục mang về chỉ là 12 ổ cứng dạng cắm bình thường.

Nhưng trong mắt Khánh Trần thì lại khác, thứ mà Điển Phục mang về chính là bí mật và chân tướng của nguyên một thành phố số 10.

Đây là món quà mà Điển Phục đã dùng mạng sống ra để đánh đổi rồi mang về cho hắn.

Khánh Trần nói tiếp:

"Thật ra không cần tiếp tục nhìn đoạn sau nữa đâu, trong đoạn video của những ngày trước, người trẻ tuổi kia chỉ xuất hiện ba lần nhưng số lần xuất hiện của những nhân viên bảo vệ này lại quá nhiều. Họ đi rất nhiều nơi, nếu chỉ đếm những lần xuất hiện trong video giám sát cũng đã lên tới 227 lần. Tiểu Ưng, mở video số 112 ra rồi chỉnh đến 67 tiếng 23 phút trước."

Thời gian này là lấy thời hạn cuối cùng của video giám sát làm chuẩn.

Khi video giám sát số 112 được mở ra, tất cả mọi người đều nhìn thấy mấy người bảo vệ trẻ tuổi kia đang tản ra trên đường phố, bọn chúng nhạy bén mà đánh giá xung quanh sau đó đi ra khỏi khu vực giám sát.

Khánh Trần nói tiếp:

"Tiểu Ưng, mở bản đồ của thành phố số 10 ra cho ta, vị trí của camera giám sát số 112 nằm ngay góc tây bắc của khu thứ tư. Họ không tiếp tục xuất hiện trong video giám sát số 111 và 113 mà biến mất tại đây. Hơn nữa trong 227 lần họ xuất hiện trong các video giám sát, có 33 lần đều xuất hiện tại vị trí này, đây chính là đại bản doanh của họ."

Tiểu Ưng luống cuống trải bản đồ ra, sau đó đánh giấu trên bản đồ vị trí của camera giám sát số 112.

Đó là một ngã ba đường cắt ngang.

Xung quanh đó có hai tòa nhà cao tầng, một tòa cao 99 tầng và một tòa cao 138 tầng. Có khả năng cao là đám người Jindai Senaka đang trốn trong đó.

Khánh Trần nói tiếp:

"Nơi này cách ta khoảng một tiếng đi đường. Lần xuyên việt tiếp theo, ta sẽ dẫn theo Mật Điệp Ti để chém đầu Jindai Senaka, sau đó đi giết tên Thử Vương kia."

Cuối cùng, trong trận chiến ác liệt này, người đi chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm nhất lại là Khánh Trần.

Hắn sắp xếp vận mệnh của thành viên Côn Luân, sau đó lại sắp xếp vận mệnh của Hội Phụ Huynh, bây giờ cũng nên sắp xếp vận mệnh của bản thân mình rồi.

Có lẽ hắn sẽ chết, nhưng không sao cả.

"Bây giờ tiến độ rút lui của khu Tam Hạ như thế nào rồi?"

Trịnh Viễn Đông hỏi.

"Trong thời gian bảy ngày đã rút lui được bảy phần mười nạn dân. Họ đang ở một nơi hẻo lánh cách thành phố số 18 180 cây số về phía nam. Lý Thị sẽ sắp xếp người để thu xếp cho họ, có lẽ liên bang sẽ lập nên một thành phố mới cho họ."

Khánh Trần ngừng một chút rồi nói tiếp:

"Lý thị rất vui vẻ khi quy hoạch lãnh thổ chiến lược của mình trong quá trình này một lần nữa."

Thật ra, việc tiếp nhận nạn dân cũng đồng nghĩa với tiếp nhận một đống phiền phức. Khi biết Lý Vân Thọ có thể đồng ý với yêu cầu của Khánh Trần mà tiếp nhận những nạn dân này, Khánh Trần đã rất biết ơn.

Khánh Trần nói tiếp:

"Muốn rút lui tất cả nạn dân thì ít nhất cần thêm ba ngày nữa. Nhưng nếu ta có thể giết được Jindai Senaka và Thử Vương thì mọi người cũng không cần phải rút lui nữa."

"Hi vọng mọi chuyện đều thuận lợi."

Trịnh Viễn Đông ngập ngừng rồi nói tiếp:

"Chú ý an toàn."

Vị lãnh tụ của Côn Luân này cũng hiểu mức độ nguy hiểm của việc thử giết chết Thử Vương trong nơi kín đáo nhất của thử triều và giết chết một cao thủ cấp A trong sự bảo vệ của một đội bảo vệ tinh nhuệ cao đến đâu.

Nửa đêm, một mình Khánh Trần chạy về phía học viện nông nghiệp.

Lúc trước, hắn đi lại rất vội vàng, nhưng lúc này lại thả lỏng hơn rất nhiều, vẻ mệt mỏi trong đôi mắt đã không thể nào che giấu được.

Khánh Trần trở lại cứ điểm chiến tranh, hắn nằm trên ghế nghỉ ngơi rồi mơ thấy một giấc mộng rất dài.

Trong giấc mơ, hắn không có tài giỏi và ghê gớm như bây giờ. Hắn giống với những người khác, chỉ là một người du hành bình thường mà thôi. Lúc này hắn đang trốn trong ngân hàng run lẩy bẩy với đám người Trương Hổ Bảo.

Đúng lúc đó, bên ngoài đại sảnh của ngân hàng vang lên tiếng đập cửa, Điển Phục đứng bên ngoài cất tiếng nói:

"Mở cửa đi, ta tới đón các ngươi đi khu Tam Hạ."

Cửa của đại sảnh ngân hàng đã được mở ra, mọi người nhìn thấy Điển Phục và thành viên Côn Luân đứng đó với những gương mặt tràn đầy nét mệt mỏi.

Khi đối phương nhìn thấy đội ngũ người du hành vẫn đầy đủ thì để lộ nụ cười phát ra từ nội tâm.

---

🧠MẶT TRĂNG ĐỎ (BẢN DỊCH): Linh dị, quái vật biến dị, dị năng tinh thần, khoa huyễn, luôn nằm trong TOP 10 QIDIAN!!!!🧠