Có người cố gắng đi lấp kín lỗ hổng trên sông, nhưng cuối cùng cũng bị cơn lũ cuốn trôi xuống hạ lưu, sau đó thì họ không bao giờ gặp lại người đó nữa.
Tình cảnh lúc này sao mà quá giống với khi đó.
Nhưng thử triều lần này, đã không còn là thứ mà sức người có thể ngăn cản được nữa.
Chỉ 30 phút ngắn ngủi trôi qua, hơn mười nơi trong tuyến phòng thủ bắt đầu tan tác. Sau thời gian hai phút đồng hồ thì lại tiếp tục vỡ trận thêm bốn năm chỗ nữa.
Đối mặt với thử triều mênh mông, trong một khoảnh khắc, Hà Kim Thu đột nhiên cảm thấy mình vất vả cực nhọc tu hành hơn mười năm, nhưng lại vẫn cứ nhỏ bé như thế.
Tu hành, là vì gì đây chứ?
Sẽ phải thua sao, Khánh Trần đang ở đâu, tại sao vua chuột còn chưa chết, tại sao đợt công kích của thử triều vẫn chặt chẽ kín mít như cũ, vẫn hung tàn đến mức như không sợ chết.
Trong một khoảng thời gian ngắn, trong não hắn có vô số suy nghĩ hiện lên, rồi lại bị hắn vứt ra sau đầu.
Trong thử triều, Thanh Ngọc Tâm Kiếm lại tiếp tục tăng tốc, bảy ánh kiếm màu xanh vẽ lên những vệt cầu vồng từ trong thử triều màu đen. Cho đến tận khi trên thân tất cả bảy thanh Thanh Ngọc Tâm Kiếm đều xuất hiện vết nứt, cũng mới chỉ có thể giúp những người dân tị nạn bổ sung được bảy, tám nơi trên phòng tuyến!
Tuyến phòng thủ ấy cứ như một cái ống trúc rỉ nước, không thể bịt lại được!
"Không đúng, đáng ra phải đến rồi!"
Hà Kim Thu đột ngột nhìn lên bầu trời.
Trên trời hoàn toàn không có bất cứ một âm thanh nào, nhưng hắn có thể thấy rõ ràng một quả tên lửa đạn đạo “Thiên Quỹ-11” của Lý thị lao thẳng xuống dưới như một ngôi sao chổi, kéo theo một cái đuôi lửa vô cùng dài.
Hà Kim Thu biết Khánh Trần có thể xác định được vị trí cụ thể của vua chuột thông qua cách phân tích video.
Chỉ cần biết được vị trí thì Khánh Trần hoàn toàn có thể định vị được tọa độ, để Lý thị hoặc Khánh thị tiến hành ném bom chuẩn xác!
Chỉ cẩn tìm được vị trí, sao mà Khánh Trần lại không thể kêu gọi hỏa lực bao phủ cho được! Đó chính là thành viên hội đồng quản trị độc lập của Lý thị, không gọi được viện quân, chẳng lẽ ngay cả một quả tên lửa cũng không sử dụng được hay sao?
Các đường cống thoát nước chỉ nằm ở khoảng 3-5m dưới đất, độ sâu như vậy căn bản không thể được chịu được tên lửa đâm qua!
Đôi mắt của Hà Kim Thu sáng lên, chỉ cần vua chuột chết, thử triều trước mắt lập tức sẽ khó có thể tiếp tục tấn công. Thử triều gồm mấy triệu con bao vây và tấn công Điển Phục kia cũng sẽ không đến nữa, đến lúc đó mọi người sẽ có nhiều thời gian để xây dựng lại non sông.
Tên lửa tốc độ siêu âm “Thiên Quỹ-11” rơi xuống, để lại tất cả âm thanh ở đằng sau!
Một tiếng nổ vang lên, tên lửa hạ cánh chính xác xuống mặt đất bên cạnh tòa cao ốc chim bay, ánh lửa cực lớn dấy lên, một đóa mây hình nấm bốc lên tận trời, chiếu sáng toàn bộ bầu trời đêm.
Hà Kim Thu đang mong đợi...Nhưng hắn từ từ thất vọng.
Sau khi tên lửa phát nổ, đợt tấn công của thử triều cũng không hề chậm lại một chút nào.
Xong, vua chuột đã thay đổi vị trí, nó hoàn toàn không ở chỗ thi thể của Jindai Senaka!
Vua chuột kia đã tiến hóa ra trí tuệ, nó cố ý sắp xếp lính canh của mình ở khu thứ năm để đánh lạc hướng, để tất cả mọi người nghĩ rằng nó là kẻ chỉ có thể nằm trong cống thoát nước chờ ăn giống như nữ hoàng của bầy kiến.
Hiện giờ, không ai biết rốt cuộc là vua chuột đang ở đâu, trừ khi mọi người giết sạch toàn bộ chuột trong thành phố này, sau đó lật từng cái cống thoát nước thì mới có thể tìm thấy nó thêm một lần nữa!
"Kết thúc rồi..."
Hà Kim Thu thở dài.
Nhưng chính vào lúc này, bỗng nhiên có một người phụ nữ trung niên xông tới trước cánh cửa bị mã khóa:
"Nhường một chút, nhường một chút! Cho ta đi qua với!"
Những người dân tị nạn đều bần thần hết cả người:
"Ngươi có muốn chạy thì cũng phải xếp hàng! Ơ, là ngươi?!"
Họ nhận ra đây là người phụ nữ trung niên đã tổ chức những người dân tị nạn ở lại giúp đỡ cho Hội Phụ Huynh lúc trước, chẳng ai ngờ rằng khi phòng tuyến sụp đổ thì nàng lại lựa chọn chen ngang chạy trốn!
Người Nhà tới duy trì trật tự, giận dữ hét:
"Những lúc như thế này càng không thể hỗn loạn được! Rõ ràng là đã sơ tán rất nhiều người rồi, tốt nhất là ngươi đi xếp hàng, sớm muộn gì đều sẽ tới lượt! Yên tâm, cho dù tuyến phòng thủ có sụp đổ thì chúng ta cũng sẽ dùng thân thể mình để ngăn cản thử triều, ngươi đừng làm loạn!"
Nhưng đột nhiên, người phụ nữ trung niên tên là Lưu Lâm Phương kia lại nói:
"Các ngươi coi ta là ai mà lại bảo là ta chạy trốn? Tránh ra cho ta!"
Không đợi mọi người kịp phản ứng, Lưu Lâm Phương đã chen qua đám người, chui vào trong cánh cửa mã khóa.
Sau đó, giọng nói của nàng vang lên từ trong cánh cửa đó:
"Tất cả nghe rõ cho ta!"
Phía sau cánh cửa mã khóa.
Lưu Lâm Phương đứng trên gò núi hét lớn:
"Những đứa trẻ đó đã chết rất nhiều, rất nhiều rất nhiều, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy đau lòng rồi! Họ bảo vệ các ngươi đến nơi hoang vu này, trong thời gian bảy ngày đã sơ tán nhiều người như vậy, thật sự không dễ dàng gì!"