Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1922: Chúc Mừng




“Không đâu.”

Khánh Trần lắc đầu nói:

“Nếu hắn khống chế được thử triều thì chắc chắn hắn sẽ rút theo thử triều về vùng hoang dã, hắn biết rất rõ rằng trốn ở đây thì chỉ có thể chờ chết. Đương nhiên là nếu hắn không chịu ra, ta cũng có cách.”

Khánh Nhất hỏi:

“Căn phòng này có đường nối với cống thoát nước không? Ta có cần dẫn người đi trông chừng từng cống thoát nước ở các giao lộ để đề phòng chúng rút lui từ dưới lòng đất không?”

“Ừ, đi trông chừng đi, cẩn thận chuột.”

Khánh Trần nói.

Khánh Trần vẫy tay ra hiệu, tiểu đội 30 người lập tức tản ra, tìm vị trí ẩn nấp tốt nhất để tác chiến...

Khánh Trần ngồi trong một cái bóng râm phía sau tòa nhà, hắn biết lúc này mình nên làm gì nhất, cũng biết mục tiêu của hắn là ai.

Nếu Jindai Senaka không chết thì hắn sẽ không rời khỏi nơi này.

Còn một trận chiến nữa.

Trận chiến cuối cùng.

Trong đường cống ngầm, một con chuột mắt xám lông đen bò theo mấy trăm con chuột khác đến chỗ Thử Vương.

Chỉ thấy thân thể cồng kềnh của Thử Vương nằm trong vũng nước bẩn của cống thoát nước rộng lớn, trông như một ngọn núi nhỏ sắp sửa lấp kín đường đi.

Nó liên tục ăn, móng vuốt kéo máu thịt nhét vào miệng không ngừng.

Con chuột mắt xám lông đen đó ngậm một cánh tay người từ từ đến gần, ngay vào lúc Thử Vương duỗi móng lấy cái tay nó đang ngậm, con chuột này lại nhảy lên cánh tay Thử Vương, bò thẳng đến phía sau cổ Thử Vương.

Thử Vương định ra lệnh cho nó dừng lại, nhưng phát hiện con chuột mắt xám lông đen này không hề bị khống chế!

Trong đôi mắt xám của nó dường như có giòi bọ đang ngọ nguậy, nó cắn xuống gáy Thử Vương một cái, Nghĩ Hậu trắng trắng mập mập trong bụng nó chui ra, chui vào thân thể Thử Vương từ vết cắn.

Nghĩ Hậu đi đến xương sống của Thử Vương, trên thân thể màu trắng vươn ra mấy trăm cái xúc tu tinh tế, đâm vào xương cột sống của Thử Vương, hòa làm một với nó.

Thử Vương tức giận gào thét, nó muốn móc Nghĩ Hậu từ trong máu thịt ra ngoài, nhưng nó không với tới được.

Một lúc sau, vô số con chuột dưới sự điều khiển của Thử Vương bò lên lưng Thử Vương, cắn rách da nó. Đó là vì Thử Vương đang ra lệnh cho con dân của nó đến giúp tìm cái thứ quỷ quái đó.

Thế nhưng dù chúng có tìm được xúc tu sau lưng nó thì cũng không thể nào phá hỏng được!

Vật cấm kỵ không thể bị tổn hại, không thể bị phá hỏng!

Thời gian cứ trôi qua từng chút mội, tròng mắt của Thử Vương lúc thành màu xám, lúc lại trở về màu đen, mãi cho đến khi nó đổ gục xuống đường cống ngầm.

Đôi con ngươi màu đen đó cuối cùng cũng bị màu xám chiếm cứ.

Dưới lòng đất ở một nơi khác, Jindai Senaka cầm một mảnh gỗ màu đỏ như máu đang nhắm chặt hai mắt bỗng đứng dậy, cười nói:

“Xong rồi!”

Trong căn phòng an toàn dưới lòng đất này, 12 tên bảo vệ đang quỳ chờ sẵn, nghe thế thì sáng mắt:

“Chúc mừng lão tổ tông!”

Jindai Senaka cười:

“Cuối cùng cũng chờ được đến thời khắc này...Khoan đã, không đúng.”

Mấy tên bảo vệ nhìn nhau.

Có gì không đúng?

Sắc mặt Jindai Senaka trở nên dữ tợn:

“Tại sao số lượng chuột chỉ còn có một phần tư? Không ổn rồi, Lý Thúc Đồng đến rồi, Kỵ Sĩ có được năng lực quần thương đáng sợ như thế từ khi nào?”

Vật cấm kỵ ACE-022 Nghĩ Hậu này có thể tìm kiếm trong ký ức của Thử Vương dâng lên cho Jindai Senaka sau khi đã khống chế được nó, cũng giống như Thử Vương, hắn nhìn thấy được những thứ mà thử triều đã thấy.

Lúc Jindai Senaka thấy cảnh Lý Thúc Đồng phun ngụm Vân Khí đó ra từ trí nhớ của Thử Vương, tay chân hơi run rẩy.

Một tồn tại chỉ có năng lực tấn công đơn lẻ như Kỵ Sĩ lại có năng lực quần thương đáng sợ như thế? Trên đời này có chuyện như thế được sao?

Dựa theo kế hoạch của hắn, nếu như các tập đoàn ném đạn đạo vào thành phố thì hắn sẽ ra khỏi phòng an toàn, đến những thành phố khác để tìm kiếm cơ hội, nếu họ không ném đạn đạo thì hắn sẽ hi sinh một nửa thử triều để hạ khu Tam Hạ, xem nơi đó như kho lúa để phát triển một lực lượng thử triều mới.

Chỉ cần ba ngày là hắn có thể đưa thử triều ra bắc, đến lúc đó thì Lý thị hay Khánh thị cũng đều phải chết, phe trung lập trong nội bộ tập đoàn Jindai cũng sẽ nghiêng về phía hắn một lần nữa.

Nhưng bây giờ có chuyện ngoài ý muốn này xảy ra, phòng tuyến ở khu Tam Hạ đã chống cự được, giết một đám thử triều của hắn, Lý Thúc Đồng xuất hiện lại giết thêm một đám, lượng thử triều còn lại không thể nào đủ để hạ được khu Tam Hạ!

“Bỏ khu Tam Hạ!”

Jindai Senaka lạnh giọng nói:

“Nhất định phải để thử triều rút lui, chỉ cần trốn ra được hoang dã thì sẽ có cơ hội quật dậy.”

Đồ ăn ở hoang dã tuy không nhiều bằng khu Tam Hạ, nhưng đó lại là đường sống duy nhất của thử triều.

Chờ khi thử triều đến hoang dã, quét sạch động vật và dã thú ở đó, không đến ba tháng là hắn có thể nắm được một lượng thử triều khổng lồ.

Không thể ra bắc được, Jindai nhất định phải giữ lại lực lượng của mình