Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1924: Không Phát Hiện Quân Địch




Jindai Senaka biết, không có kế hoạch nào có thể đảm bảo thành công 100%.

Nhưng dù hắn đã chuẩn bị tinh thần mình sẽ thất bại thì hiện giờ thua trận phải bỏ chạy vẫn khiến hắn khó nén nổi phẫn nộ.

Hắn cảm thấy, nguyên nhân có khả năng cao nhất dẫn đến sự thất bại của ông ta là do các tập đoàn tài chính không tiếc bất kỳ giá nào để thả tên lửa cấp bậc máy bay tuần tra xuống hủy diệt cả một thành phố.

Nếu thành công thì hắn sẽ có được vốn liếng để quật khởi.

Nếu thất bại thì hắn cũng chỉ tổn thất vật cấm kỵ ACE-022 Kiến chúa cùng với vật cấm kỵ ACE-039 Ngoài Tam giới mà thôi.

Kẻ thành công, tổn thất hai vật cấm kỵ thì có là gì?

Nhưng điều khiến Jindai Senaka không chấp nhận được là các tập đoàn thậm chí còn chưa thả tên lửa mà kế hoạch của hắn đã thất bại.

“Lão tổ tông, bọn ta hộ tống ngài rời đi.”

Một nhân viên an ninh nói:

“Xin ngài chờ một lát, sau khi lên mặt đất chúng ta không còn nguy hiểm thì ngài lại ra.”

Jindai Senaka gật đầu:

“Ngươi dẫn năm người đi cùng, chú ý an toàn.”

“Vâng.”

Nhân viên an ninh mở hố thang máy của nhà an toàn ra, sau đó bám vào dây cáp của thang máy bò lên trên.

Jindai Senaka yên lặng nhìn theo, đến khi nhân viên an ninh leo lên hố thang máy được 50 mét, đột nhiên hắn vặn chiếc đèn bàn trong nhà ăn toàn, một cánh cửa ngầm chừng một mét vuông sau lưng hắn mở ra.

“Rút lui.”

Hắn nói với giọng lạnh lùng:

“Các ngươi đi trước đi, cuối con đường này là cống thoát nước. Hiện nay thử triều đã bị ta khống chế, sẽ không có nguy hiểm gì nữa.”

Dường như các nhân viên an ninh không cảm thấy căm phẫn vì Jindai Senaka bán đứng sáu người đồng đội của mình, tất cả họ đều là tử sĩ đã bị tẩy não hoàn toàn, sẵn sàng hy sinh vì “nghiệp lớn”.

Nhìn sáu nhân viên an ninh lần lượt leo lên hố thang máy, hắn cũng khom lưng bò vào bên trong, đó là một đường hầm rất dài, chẳng thấy tận cùng.

Trên mặt đất, sáu nhân viên an ninh chui ra từ hố thang máy, họ kiểm tra hoàn cảnh xung quanh một cách thận trọng, sau khi xác nhận không có ai thì dùng đội hình chiến thuật đột phá vòng vây bên ngoài.

“Cảnh giới, có quân địch xuất hiện không?”

Nhân viên an ninh thấp giọng, hỏi.

“Vị trí số 2 không phát hiện quân dịch.”

“Vị trí số 3 không phát hiện quân địch.”

“Vị trí số 4…”

Tiểu đội tác chiến bị Jindai Senaka coi như mồi nhử nhanh chóng tiến lên, một người trong số đó trở lại tòa cao ốc, hô lên với hố thang máy:

“Mặt đất an toàn, có thể ra ngoài!”

Nhưng hắn hô lên một lúc lâu rồi mà vẫn không thấy ai ra khỏi lòng đất.

Chiến sĩ gen hiểu ngay, hắn giơ khẩu súng lạnh lẽo lên trở lại đội ngũ:

“Lão tổ tông đã rút lui từ nơi khác, chúng ta là mồi nhử.”

“Hiểu rồi.”

Đội trưởng an ninh nói:

“Di chuyển theo hướng 11 giờ, hiện tại chúng ta là tốt thí, đi tìm quần áo để thay, chuẩn bị trà trộn vào trong đám người tị nạn của khu Tam Hạ, họ không có cách nào phân biệt thân phận của bên ta.”

Những nhân viên an ninh này đều được huấn luyện nghiêm ngặt, dù biết mình là con tốt thí cũng không hề để tâm, trái lại họ đưa ra quyết định sáng suốt nhất ngay lập tức: Khu Tam Hạ sắp thắng, ở đó có vài triệu người, chỉ cần có thể thay quần áo của dân thường trà trộn vào đám đông thì không một ai có thể nhận ra họ.

Tiểu đội gồm sáu nhân viên an ninh bên ngoài cao ốc tức tốc tiến lên, thế nhưng ở ngã tư thứ hai đột nhiên có tám người xuất hiện, ngăn chặn đường đi của họ.

Các chiến sĩ gen của Jindai Senaka rùng mình, quả nhiên bị theo dõi, xem ra quyết định của lão tổ tông là đúng.

Đội trưởng an ninh đè thấp giọng:

“Mau, dùng ưu thế về tốc độ kéo giãn khoảng cách, chúng ta làm mồi nhử có hiệu quả rồi, đừng hiếu chiến.”

Nói xong, đội trưởng an ninh lập tức quay đi, dự định đi hướng khác, làm lơ tám người chặn đường họ.

Nhưng hắn vừa mới xoay người lại thì lại thấy tám người nữa xuất hiện trên con đường mà họ vừa đi tới từ lúc nào không hay.

Mười sáu người vây kín họ ngay trên con đường này.

Các tòa nhà cao tầng đứng sừng sững xung quanh, không có nơi để trốn, đây là một nơi thích hợp để bao vây phong tỏa.

Đội trưởng an ninh thấy cảnh này thì cười khẩy:

“Đến chặn giết bọn ta à? Không biết lượng sức mình, giết hết đi, sau đó đi tiếp!”

Phải biết rằng mỗi một binh lính trong tiểu đội an ninh này đều sở hữu thực lực cấp B trở lên, trên chiến trường nếu đội quân tinh nhuệ như thế này bắt gặp bộ đội bình thường, muốn đi thì đi, muốn đánh thì đánh, thích thì dùng thực lực nghiền áp người khác luôn.

Khi còn ở trong tập đoàn quân Liên Bang, mấy người họ thấp nhất cũng đạt được quân hàm thiếu tá, đều là binh lính tinh nhuệ trong số những binh lính tinh nhuệ!

Vì vậy đội trưởng an ninh trở nên hung ác, hắn định giết người rồi mới đi, như thế vẫn kịp.

“Nổ súng!”