Nhưng dù thế nào họ cũng không coi tính mạng của dân chúng bình thường ra gì. Gia chủ Khánh thị đưa thành phố này cho ngươi, điều này sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều chuyện...”
Khánh thị giống như không hề làm gì cả, thế nhưng lại đạt được mục đích của mình.
Và quan trọng nhất là ảnh tử từng nói với Khánh Trần, ông lão trên núi Ngân Hạnh lo nhất là Khánh Trần không muốn tiếp nhận quyền lực, nhưng một khi Khánh Trần chịu quản lý thành phố số 10, vậy tức là hắn không thể không nắm quyền.
Một thành phố hơn 600 triệu người phải ăn phải uống, phải có vật tư để sống, mà việc này phải dựa vào những cơ sở sản xuất ở hoang dã.
Vì vậy, nếu Khánh Trần muốn nuôi những người dân này thì phải đồng ý việc chuyển vận vật tư của Khánh thị, trừ phi hắn muốn cư dân của cả thành phố này chết đói.
Khánh Trần im lặng:
“Ta phải suy xét chuyện này một cách cẩn thận, sư phụ, để ta nghĩ đã.”
...
Thời gian đếm ngược 112:00:00.
8 giờ sáng, Khánh Trần xuống dưới tầng gọi Tiểu Tam lại:
“La Vạn Nhai sắp tới rồi, ngươi duy trì trật tự xong thì tìm tất cả thợ điện trong nạn dân đến chờ ở nhà máy điện, sẽ có người mang thiết bị mới đến. Sau khi nguồn điện khôi phục thì đi tìm máy xúc đào phế tích của cao ốc Phi Điểu lên cho ta. Bây giờ thiết lập dải phân cách trước, cử người đáng tin đến trông coi.”
Lúc trước để giết Thử Vương, hắn xin hỏi Lý thị một quả tên lửa đâm xuyên, kết quả là Thử Vương không bị bắn trúng, trái lại còn khiến cao ốc Phi Điểu nổ tung và sụp đổ.
Với tình hình này, không tốn mười ngày nửa tháng thì đừng hòng tìm được Ngoài Tam giới.
Đằng xa có người hô to:
“Tìm được Thử Vương rồi! Nó nằm dưới cống ngầm phía trước, vẫn chưa chết!”
Khánh Trần vữa rồi còn đang tán gẫu với sư phụ lập tức đi về hướng đó, cuối cùng cũng tìm được Thử Vương, hắn còn đang lo Thử Vương chạy vào hoang dã rồi cơ!
Khi đến hiện trường, hắn nhìn thấy Hà Kim Thu đứng trên đường với vẻ mệt mỏi, Tiểu Tam ở bên cạnh nói:
“Ông chủ Hà giúp chúng ta tìm được Thử Vương đấy, Thanh Ngọc Tâm Kiếm của hắn có thể di chuyển tự nhiên dưới cống thoát nước, rất tiện cho việc lùng tìm.”
Hà Kim Thu trông thấy Khánh Trần thì nói khẽ:
“Đây là hàng tặng kèm ngoài giao dịch, không cần cảm ơn ta. Ngoài ra ta đưa cho ngươi một tin tức khác, sinh vật bị kiến chúa ký sinh thì không thể sống sót nữa, sau khi ký chủ của vật cấm kỵ chết thì kiến chúa sẽ rút toàn bộ râu của mình về. Trên xương sống của Thử Vương toàn là miệng vết thương, bây giờ chỉ đang kéo dài hơi tàn thôi, ngươi không có cách nào khống chế nó lại lần nữa. Khá là đáng tiếc.”
Khánh Trần lại hỏi:
“Nếu muốn khống chế tộc đàn khác thì phải làm thế nào?”
Hà Kim Thu nói:
“Nhỏ máu của ngươi lên mảnh gỗ đỏ, sau khi ngươi bắt được một con trong tộc đàn rồi cho nó ăn kiến chúa thì khống chế nó đi tìm vua của tộc đàn đó. Đến khi nó tiếp cận thủ lĩnh trong đàn, kiến chúa khắc biết phải làm gì.”
“Cảm ơn.”
Khánh Trần nói:
“Sao ông chủ Hà lại tặng ta những thứ này?”
Hà Kim Thu suy nghĩ, rồi nói:
“Ta muốn làm chút gì đó những người đã khuất, không cần cảm thấy áp lực, về sau giao dịch vẫn là giao dịch.”
Nhưng đúng lúc này, Tần Thư Lễ từ đằng xa chạy lại:
“Trong thành phố vẫn còn người sống, trong lúc bọn ta tiêu diệt thử triều thì phát hiện nơi đóng quân của đội cảnh vệ đang bị một bầy gián vây công!”
Khánh Trần sửng sốt:
“Trước đó có nạn dân nói nhìn thấy con gián to bằng chậu rửa mặt, không ngờ lại là thật! Khánh Nhất, Diêm Xuân Mễ, theo ta đến đó nhìn xem, tất cả lính tinh nhuệ cũng đi cùng, người bình thường tạm thời ở lại tiếp tục công việc quét sạch thử triều!”
Hiện nay không ai biết quần thể gián lớn đến mức nào, cũng không ai biết năng lực tấn công của chúng mạnh đến đâu, cho nên hắn định dẫn theo đội quân tinh nhuệ đi xem xét tình hình trước đã.
Khánh Trần và Mật Điệp Ti lặng lẽ di chuyển, còn Lý Thúc Đồng xuyên thẳng qua sân thượng của từng tòa nhà cao tầng.
Họ ngẩng đầu lên nhìn, chợt thấy được Lý Thúc Đồng nhảy ra xa trăm mét trên không trung một cách tự nhiên, từ sân thường này đáp xuống sân thượng khác…
Trông vô cùng tiêu sái.
“Quào.”
Khánh Nhất hâm mộ không thôi, bán thần Kỵ Sĩ sao mà mạnh thế?!
Trên đường đi, nhóm Khánh Trần nhìn thấy lác đác vài con gián trên đường phố, điều kỳ lạ là bộ đội cảnh vệ thuộc khu số một, nhưng khi tiến vào khu vực đó, tất cả mọi người đều cảm thấy phố xá sạch sẽ hơn rất nhiều.
Không có vết máu, không có thi thể, cũng không có xác chuột.
Ngoại trừ hơi lộn xộn, dường như không có bất kỳ cuộc chiến nào xảy ra ở đây.
“Bị ăn sạch rồi ư?”
Khánh Nhất thấp giọng hỏi.
“Không.”
Khánh Trần lắc đầu:
“Rất có thể ở đây không xảy ra cuộc chiến đấu nào thật. Quái lạ.”